Tần Kham bị Lưu công công chính nghĩa khinh bỉ đang yên ổn ngồi nhà, chỗ duy nhất không ổn là sao tự dưng hắt xì mấy cái.
Hoài nghi nghìn không hiểu bầu trời trong xanh bên ngoài, Tần Kham xoa xoa mũi.
Đinh Thuận vội vàng bưng trà tới cho hắn, ân cần cười nói: "Hầu gia vì nước mà làm lụng vất vả, cần phải chú ý sức khỏe."
Ngồi xuống, nghếch chân lên, Tần Kham chậm rãi uống trà từ từ nói: "Ngươi tiếp tục nói đi."
"Vâng."." Đinh Thuận tiếp tục nói: "Theo sự phân phó của Hầu gia, thuộc hạ mấy ngày nay ở trong lưu dân doanh trước sau lại chọn lựa bốn trăm thiếu niên, tuổi chừng từ mười bốn đến mười bảy, đủ tay đủ chân, không tàn phế, có điều đều rất gầy, bị đói rất lâu rồi, ai nấy trông như cây trúc, trước mắt đều an trí trong thôn trang ngoài thành đông."
Tần Kham gật gật đầu, nói: "Từ trong thành mời tới mấy vị đại phu, trước tiên kiểm tra sức khỏe cho họ, có bệnh thì chữa bệnh, đặc biệt là bệnh truyền nhiễm, nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt, rồi mỗi ngày cho ăn no thịt cá, đẻ bọn họ khỏe mạnh đã, trong lúc dưỡng thể thì mời mấy phu tử dọ họ đọc sách nhận chữ, bao gồm cả hơn một trăm thiếu niên theo ta từ Liêu Đông trở về cũng toàn bộ đều vào trang tử đọc sách, tóm lại, ngươi cứ coi chúng là đám con cháu được nuôi ăn nuôi ở, trừ đọc sách, mỗi ngày chỉ cần rèn luyện thân thể một chút, thao luyện quân sự cường độ cao thì tạm thời không cần."
Đinh Thuận gật đầu cười nói: "Tuy rằng không hiểu dụng ý của Hầu gia cho lắm, nhưng lời nói của Hầu gia thuộc hạ nhất định làm theo răm rắp."
Tần Kham hít sâu một hơi, trong mắt lấp lánh vẻ chờ mong.
Lại một đám mầm mang hy vọng, bọn họ là tân sinh sau niết bàn, gánh trọng trách thay đổi thời đại này.
Sau khi dặn dò xong chuyện này, Đinh Thuận cười nói: "Hầu gia, chính ti Nhậm Lương Bật đã bị bắt vào chiếu ngục, nhốt riêng một mình một phòng, án theo sự phân phó của Hầu gia, bất kỳ ai cũng không được phép tới gần nhà giam của hắn."
Tần Kham cười khen: "Lão Nhậm này vẫn rất thượng đạo, lát nữa truyền lời cho hắn, chuyện con của hắn bái đường của Bạch Liên giáo, ta sẽ không tính toán, sau việc này thì thả con hắn ra khỏi ngục, đồng thời cũng nói cho hắn hay, mộ tổ nhà hắn chúng ta không đào, bản hầu đảm bảo nhân đinh nhà hắn từ già tới trẻ không mất một sợi lông, sau việc này, bảo lão Nhậm tự thượng sớ cáo lão đi."
Đinh Thuận liên tục gật đầu: "Hầu gia nhân nghĩa vô song, gia nhập Bạch Liên giáo là tội lớn cả nhà bị chém, lão Nhậm chỉ giúp Hầu gia chút thanh thế trong triều đường là được miễn, đi đâu mà tìm được chuyện tiện nghi như thế? Nhưng Hầu gia à, ngài nắm nhược điểm của lão Nhậm, lại để hắn ở tại triều đường làm như thế, rốt cuộc là cớ làm sao?"
Tần Kham cười nói: "Hai mục đích, thứ nhất, bức Lưu Đại Hạ trí sĩ, thứ hai, chế tạo cục lượng sản pháo Phật Lãng Cơ."
"Nhậm Lương Bật thượng sớ thỉnh cầu triều đình lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, ngài lại phản đối kịch liệt, vở diễn này có liên quan tới mục đích mục đích của ngài ư?"
"Có liên quan, với chỉ số thông minh của ngươi, bây giờ vẫn chưa nhìn ra được, trước mắt vẫn chỉ là, bước đầu tiên phía sau còn vài bước nữa, hiện giờ cũng nên động thủ rồi..." Nói xong Tần Kham bỗng nhiên cười lạnh: "Đó là một liên hoàn hố, ngã vào rồi thì đừng hòng chui ra được."
Đinh Thuận trầm mặc một lát, rụt rè nói: "Hầu gia, là "Liên hoàn kế" chứ?"
Tần Kham ngẩn người, nói: "Đúng vậy, ta vừa rồi không phải là nói như thế à? Liên hoàn kế."
"Hầu gia bước tiếp theo định làm gì?"
"Biết con trai của Lưu Đại Hạ không?"
Đinh Thuận nói: "Thuộc hạ hỏi thăm rồi, trưởng tử của Lưu Đại Hạ tên là Lưu Tổ Tu, là thằng đọc sách nhiều quá hóa hâm, thi hai lần không trúng, hiện giờ đang ở trong nhà khổ học, định năm sau thi lại, Lưu Đại Hạ dạy con đặc biệt nghiêm khắc, còn nói, lần này nếu không trúng thì về quê, ở quê đã xây xong nhà để nhốt hắn chỉ ở bên trong đọc sách rồi."
Tần Kham thở dài: "Quốc sự rối tinh rối mù, gia sự cũng rối tinh rối mù, nhân sinh của lão già này thất bại như vậy, hắn chẳng lẽ không áy náy à? Đinh Thuận..."
"Vâng."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Tìm người dẫn Lưu Tổ Tu ra, chuốc say hắn rồi..."
Nghe xong kế hoạch của Tần Kham, Đinh Thuận kinh ngạc mở to hai mắt: "Hầu gia, chủ ý tổn hại như thế, nhất định là của tên bạch diện thư sinh Nghiêm Tung đó phải không? Những tên đọc sách này xấu xa thật, Hầu gia trước kia nói không sai, Tần Thủy Hoàng thực sự nên chôn sạch họ."
Tần Kham khí định thần nhàn nói: "Nghiêm Tung chỉ cung cấp linh cảm, chủ ý cụ thể là ta nghĩ ra."
Đinh Thuận lại ngây ra, xấu hổ một lúc rồi bỗng nhiên vươn tay tát mình một cái.
Tần Kham nhoẻn miệng cười: "Được rồi, nhận lời xin lỗi của ngươi, bản hầu quyết định tha thứ cho ngươi."
Trong triều đình kinh sư Không thấy khói thuốc súng, Tần Kham và Lưu Cẩn lặng lẽ vô bắt đầu đánh cờ, thi triển tính toán, tính kế lẫn nhau.
Đêm khuya, ti lễ giám.
Lưu Cẩn ngồi xếp bằng trên giường ấm, hai tay đút trong tay áo, ngoài phòng gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua, mà nụ cười của hắn thì lại như nắng mùa xuân.
"Pháo Phật Lãng Cơ là cái gì Tạp gia không hiểu, nhưng Tạp gia chính là không để ngươi vừa lòng đẹp ý!" Lưu Cẩn đắc ý cười nói.
Trương Thải vẫn trầm tư, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Lưu công, việc này vì pháo Phật Lãng Cơ mà nên, ở giữa xen lẫn ân oán cá nhân của Nhậm Lương Bật và Tần Kham, Lưu công có cần phải đợi tới lúc rồi mới ra tay không?"
Mặc dù coi Trương Thải là phụ tá quan trọng nhất của mình, nhưng Lưu Cẩn không phải là toàn bộ chấp nhận đề nghị của hắn, trên thực tế Lưu Cẩn đa số lúc đều là làm ra quyết định của riêng hắn, lời nói Trương Thải cũng chỉ là để tham khảo, ví dụ như phép phạt gạo trong tân chính, đó là sáng tạo độc đáo của riêng Lưu Cẩn, thân tín bên cạnh như Trương Thải khuyên nhủ khổ sở cũng không được tiếp thu, dẫn tới tân chính của Lưu Cẩn mặc dù nghe hắn nhìn đã, nhưng chỗ ấu trĩ trong đó rất nhiều, dần dần thành trò cười trong mắt người có kiến thức trong triều đình.
Lúc này Lưu Cẩn cũng không định nghe Trương Thải, theo quyền lực càng lúc càng lớn, Lưu công công tự thấy mình càng lúc càng cao, hắn luôn cảm thấy mình là một người có trí tuệ cao thâm, hơn nữa có một đôi sương mù nhìn thấu sương mù, tuy nhỏ, nhưng lại sáng.
"Chờ cái gì? Trung thần Nhậm Lương Bật của Đại Minh ta đã bị gian tặc bắt vào ngục rồi, Tạp gia sao có thể không cứu? Pháo Phật Lãng Cơ rõ ràng là thứ tốt, Tần Kham hắn nói không chế tạo là không chế tạo à, hơn nữa còn bắn tiếng nói cái gì ai dám chết tạo thì giết chết người đó, ta nhổ vào! Tạp gia cứ muốn chế tạo đó, xem Tần Kham có thủ đoạn gì để giết chết Tạp gia!" Lưu Cẩn khi nói những lời này vẻ mặt oán giận, nghiêm nghị như hóa thân của chính nghĩa.
"Lưu công, Tần Kham này không thể khinh thường." Trương Thải rất tận chức tận trách khổ sở khuyên bảo.
"Không sợ, cứu Nhậm Lương Bật ra, lệnh cho chế tạo cục tạo thật nhiều pháo Phật Lãng Cơ, Hộ bộ không có tiền, Tạp gia từ trong kho lấy ra, vừa hay giám sát hai mỏ quặng Vân Nam Tứ Xuyên tháng trước áp tải một đống thuế quặng vào kinh, nội khố vẫn chống đỡ được. Tạp gia làm ra hai chuyện này, có tính là tát vào mặt Tần Kham không? Tần Kham uy nghiêm mất sạch, sau này đố dám ngẩng đầu kiêu ngạo."
Lưu Cẩn càng nghĩ càng đắc ý, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười the thé vang vọng khắp trong ti lễ giám.
Tiếng cười còn chưa dứt thì lại có tiểu hoạn quan vội vàng chạy vào.
Thấy thần sắc kinh hoàng của tiểu hoạn quan, Lưu Cẩn giống như gà bị bóp cổ, tiếng cười im bặt, hắn có một loại dự cảm không tốt.
"Chuyện gì mà hớt hải thế?" Lưu Cẩn trách mắng.
Tiểu hoạn quan run giọng nói: "Lão tổ tông, không xong rồi, nhà của ngài ở Linh Xuân Phường thành đông..."
Lưu Cẩn ngẩn ra: "Nhà làm sao?"
"Cháy rồi!"
"hả?" Lưu Cẩn ngây ra một lát, tiếp theo giận giữ nói: "Ai? Ai làm? Không còn vương pháp nữa à?"
"Lão tổ tông bớt giận, may mắn nhà của ngài chỉ cháu nửa căn nhĩ phòng ở tiền môn thôi, hỏa thế rất nhanh đã được dập tắt."
Lưu Cẩn cuối cùng thở phào, lau mồ hôi lạnh đầy đầu, lập tức bỗng nhiên giật mình, rít lên: "Tần Kham! Chắc chắn là Tần Kham! Tạp gia hiểu rõ con người hắn, hắn rất giỏi hỏa công..."
"Lão tổ tông, ngài đoán sai rồi, lần này Tần Kham Tần Kham, là Lưu Tổ Tu, con trai của Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ."
Lưu Cẩn bình tĩnh lại, mắt híp lại thành một đường: "Lưu Tổ Tu? Cha hắn Lưu Đại Hạ còn chẳng dám chọc vào Tạp gia, thằng nhãi con này ăn phải mật báo à?"
Tiểu hoạn quan không ngờ lộ ra nét cười: "Lão tổ tông bớt giận, việc này là hiểu lầm, Lưu Tổ Tu đêm nay đi chơi kỹ viện uống nhiều nước đái ngựa quá, trên đường cái mượn rượu làm càn, xách đèn lồng vung loạn khắp nơi, vừa hát vừa nhảy, tiếp theo thì lỡ tay, đèn lồng bay ra, vừa hay rơi vào trong đống cỏ khô ở tiền viện nhà lão tổ tông, lửa là như vậy mà có."