Cảm giác của Đỗ Hoành đối với tên con rể Tần Kham này có chút phức tạp, rất khó để hình dung.
Nghĩ Đỗ Hoành là tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị chính nhi bát kinh, sau khi đỗ đạt thì ở trong Hàn Lâm viện chịu khổ tám năm kiếm tư lịch mới được phóng ra ngoài làm quan, làm tri huyện thất phẩm ba năm mới được đặc biệt thăng chức làm tri phủ, thuận tiện lĩnh chức suông là Nam Kinh giám sát ngự sử.
Hơn mười năm gian khổ học tập, hơn mười năm chìm nổi quan trường, vất vả lắm mới lên làm được tri phủ, nói ra thì quan lộ xem như cũng bình thuận, nhưng mà so sánh với con rể của hắn, Đỗ Hoành bỗng nhiên phát giác khổ công đọc sách nhiều năm, vất vả làm quan nhiều năm, căn bản toàn là sống trong bụng chó cả.
Ba năm trước đây Tần Kham ở đâu? Hắn với v chỉ là một thư sinh nghèo túng từ nông gia ra ngoài, ở huyện nha Sơn Âm thành thật cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhận hai mươi lượng bạc tiền phạt của Đỗ Hoành lúc ấy vẫn là tri huyện.
Ba năm sau thì sao? Hắn thân cư hiển hách, được đương kim thiên tử coi là trọng thần, quan hiển tước quý, nhất hô bá ứng, có thể nói là phong quang cực kỳ.
Đem so sánh thì hắn chỉ đáng vứt đi, Đỗ Hoành vốn nhìn Tần Kham không thuận mắt, nhưng theo Tần Kham thăng quan phong tước ngày càng cao, trong lòng Đỗ Hoành cũng càng lúc càng chua xót.
Cha vợ ghen tị với con rể, đối với con rể mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Ví dụ như hiện tại, khẩu khí của Đỗ Hoành giống như ăn thuốc súng vậy.
"Hừ! Hầu gia càng lúc càng có tiền đồ, một tờ giấy ra lệnh, quan phủ thiên hạ không dám không từ, lão phu đây chỉ là tri phủ nho nhỏ cũng không thể không vội vàng tới kinh sư, nghe Hầu gia chỉ bảo."
"Nhạc phụ đại nhân chiết sát tiểu tế rồi, tiểu tế sao dám điều động nhạc phụ đại nhân, nhạc phụ đại nhân chìm nổi quan trường nhiều năm, tiểu tế cũng chỉ là muốn tận chút tâm lực cho nhạc phụ đại nhân mà thôi."
Đỗ Hoành nhướn mày, nói: "Ồ? Hiền tế không ngờ có hiếu tâm như vậy, lão phu hiểu lầm ngươi rồi. Vậy ngươi nói xem. Ngàn dặm xa xôi triệu lão phu vào kinh sư, ngươi muốn tận tâm gì cho lão phu?"
Tần Kham gian nan nuốt nước miếng rồi cười bồi: "Tất nhiên muốn thăng quan cho nhạc phụ, ví dụ như Tả Đô ngự sử cũng rất thích hợp với nhân tài như nhạc phụ."
Đỗ Hoành mừng lắm: "Ồ? Thì ra lão phu là nhân tài?"
"Quả thực là kinh tài tuyệt diễm..."
"Tốt, đa tạ hiền tế đã quan tâm, lão phu khi nào thì thượng nhiệm?"
Tần Kham thầm kêu khổ, lắp bắp nói: "Cái này... Còn cần tổ chức nghiên cứu thảo luận, xem xét đánh giá..."
"Nói tiếng người!"
"Thất bại rồi, hay là ngài về trước đi. Một năm rưỡi sau tiểu tế lại gọi ngài tới?"
Sát khí như gió lạnh, ùa cả vào mặt, Tần Kham nổi hết cả da gà.
Mình quả thực sai lầm rồi, vừa rồi nên kiên trì chủ kiến, nghĩ cách khiến lão gia hỏa này ngất mấy ngày rồi tính sau.
Nội đường Tần phủ âm phong từng trận. Gia đình bình thường lúc này lại không ngờ đằng đằng sát khí, Giương cung bạt kiếm như soái trướng trung quân vạn mã.
Đỗ Hoành rất không khách khí chiếm chủ vị. Vuốt râu vẻ mặt âm trầm lườm Tần Kham, thỉnh thoảng cười lạnh hai tiếng như người điên.
Nhạc mẫu Đỗ vương thị và Đỗ Yên giống như hồn nhiên không phát giác không khí ngưng trọng giữa hai cha con, hai mẹ con vẫn ngồi cười đùa tâm sự.
Hai cha con mắt to lườm mắt nhỏ, Không biết qua bao lâu, Đỗ vương thị rốt cuộc không chịu nổi, thế là đứng ra hoà giải.
Hơi bất mãn lườm Tần Kham một cái, Đỗ vương thị nói: "Con rể làm việc tại sao không chắc chắn như vậy? Nói là mưu cầu chức Tả Đô ngự sử cho nhạc phụ ngươi, kết quả chúng ta người đã đến kinh sư rồi ngươi lại bảo việc này thất bại rồi, thế không phải là dày vò chúng ta sao?"
Tần Kham cười khổ nhận lỗi: "Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế sai rồi, có điều cũng không tính là thất bại, xin hai người ở trong phủ mấy ngày, tiểu tế nhất định sẽ làm thỏa đáng đem việc này."
Đỗ vương thị hài lòng gật gật đầu, khi quay mặt nhìn về phía Đỗ Hoành thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Con rể phú quý không quên nhạc phụ, chuyện mặc dù làm không tốt, nhưng ít nhất cũng có lòng? Ngươi già rồi không biết cái khổ của người trẻ, ngược lại mặt nặng mày nhẹ với nó, đúng là càng già càng trẻ con."
Sắc mặt Đỗ Hoành ngớ ra, vuốt râu phẫn nộ hừ hừ, quay đầu nhìn về phía khác.
Tần Kham nghe mà thầm bội phục, khẩu khí thích hợp với từng người, ngay cả sát khí bao phủ cả sảnh đường cũng bị tiêu trừ thành vô hình, nhân tài như vậy... Tựa hồ so với nhạc phụ thì thích hợp làm quan hơn.
Nhạc phụ nhạc mẫu vào kinh, chuyện thăng quan cho Đỗ Hoành đã được xếp vào nhật trình của Tần Hầu gia, hơn nữa là lửa sém lông mày, bởi vì ánh mắt như giết người của nhạc phụ rất có lực uy hiếp, chẳng hề ngại nữ nhi phải làm quả phụ.
Càng nguy hiểm hơn là, nhạc mẫu Đỗ vương thị đối với trong nhà bỗng nhiên có thêm hai nữ nhân là Kim Liễu và Tháp Na rõ ràng không có thiện ý, việc Đỗ Hoành thăng quan nếu không nhanh chóng làm thành, tình cảnh của Kim Liễu và Tháp Na rất không ổn.
Giống như Đỗ Yên, nhạc mẫu Đỗ vương thị giỏi làm thịt nướng, Tần Kham thực sự sợ ngày nào đó khi mình về nhà, Đỗ vương thị nụ cười tươi rói mang ra hai nồi thịt nóng hổi.
"Xem ra phải làm một cuộc mua bán với Lưu công công rồi..." Tần Kham thì thầm tự nhủ.
Lưu Cẩn nắm cổ Đô Sát viện, hắn nếu một ngày không chịu nhả ra, chức Tả Đô ngự sử sẽ một ngày không tới phiên Đỗ Hoành.
May mắn, tình cảnh trước mắt của Lưu công công cũng tương tự như Tần Kham, mọi người đều là người có phiền toái, bằng vào điểm này, đại thể có thể ngồi xuống tâm bình khí hòa uống vài chén, thổ lộ một chút tâm sự.
Cũng như nội đường Tần phủ, trong ti lễ giám lúc này cũng là âm phong từng trận.
Lưu Cẩn chỉ vào mũi Mã Vĩnh Thành mà chửi.
Mã Vĩnh Thành cúi đầu, để mặc nước miếng của Lưu Cẩn bắn lên mặt, cũng không dám vươn tay ra lau.
Một câu "xây Báo Phòng" của Chu Hậu Chiếu, rất nhiều thái giám cầm quyền trong cung cả người như hư thoáng, bao gồmcả Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành.
"Ngươi nói xem ngươi làm tổng quản nội khố cái kiểu gì vậy? Hai trăm vạn lượng bạc tiền thuế quặng Hai tháng trước đâu? Tại sao không còn? Đám hỗn trướng Các ngươi, ai nấy chỉ lo tham ô, chẳng kẻ nào nghĩ tới phân ưu cho bệ hạ, khi có tiền để kiếm thì lao tới còn nhanh hơn chó, phiền toái tới thân thì ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu, Tạp gia thật sự là rất thất vọng đối với các ngươi."
Mã Vĩnh Thành mặt như đưa đám nói: "Lưu công, hai trăm vạn lượng đâu phải là tự dưng bốc hơi, bốn mươi vạn lượng cấp cho chế tạo cục lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, năm mươi vạn lượng cho trong cung tu sửa ba điện Hoa Cái, Cẩn Thân, Vũ Anh..."
Lưu Cẩn cả giận nói: "Còn hơn một trăm vạn lượng đâu?"
Mã Vĩnh Thành xấu hổ vuốt mũi không nói gì.
"Tra sổ sách! Nhất định phải tra cho kỹ! Tra ra kẻ nào lấy thì giết kẻ đó cho Tạp gia." Lưu Cẩn quyết định phát huy đầy đủ sở trường tra xét của hắn.
Mã Vĩnh Thành cũng sảng khoái, rất dứt khoát từ đằng sau lấy ra một quyển sổ mỏng đưa cho Lưu Cẩn, tựa hồ sớm đã có chuẩn bị.
Lưu công công đầy Chính nghĩa nghiến răng nghiến lợi mở sổ, híp mắt đọc qua, chỉ vào khoản chi không rõ ràng thứ nhất trong sổ, cả giận nói: "Năm mươi vạn lượng! Năm mươi vạn lượng này chạy đi đâu? Mồm to thật, tên hỗn trướng nào tham ô nó?"
Mã Vĩnh Thành khụ khụ hai tiếng, rụt rè chỉ về phía Lưu Cẩn.
"Lưu công, khoản năm mươi vạn lượng này... Không phải đưa cho ngài ngài sao?"