Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 442 - Chương 477: Cự Tuyệt Hổ, Đón Chó Sói

Chương 477: Cự tuyệt hổ, đón chó sói

Nhập bọn thì không thành vấn đề, Đường Tử Hòa không phản đối. Nhưng rất quá đáng là, huynh đệ Lưu thị đề xuất chỉ dẫn tới hơn trăm người nhập bọn mà lại yêu cầu Lưu Sủng làm đại đương gia, Đường Tử Hòa làm nhị đương gia, Lưu Thần làm tam đương gia.

hơn trăm người gia nhập với hơn ba nghìn người, người ta không ngờ còn muốn làm đại đương gia, rõ ràng là muốn tước quyền lực của Đường Tử Hòa, nuốt trọn ba ngàn nhân mã này. Đường Tử Hòa và Cát lão ngũ tất nhiên không đáp ứng.

"Lưu huynh đệ, ngươi không biết là yêu cầu của ngươi hơi quá đáng sao?" Đường Tử Hòa cố nén giận.

Bất luận có thừa nhận hay không hay không Ba ngàn nhân mã hiện giờ là đây ăn nhờ ở đậu. Mấy ngày nay nếu không có huynh đệ Lưu thị cung cấp lương thảo hậu cần, ba ngàn nhân mã đã sớm tan rã quân tâm rồi.

Lưu Sủng trông mắt tròn mày rậm, Hà Bắc điển hình. Nghe vậy cười ha ha nói: "Đường cô nương, người quang minh không nói lời mờ ám, ba ngàn người dưới trướng ngươi tuy nói năng chinh thiện chiến, nhưng nhận cuộc buôn bán này cũng có chút phỏng tay đó. Các ngươi không phải là cướp đường vào nhà cướp của bình thường, mà là phản quân triều đình thật sự, ngươi đừng cho là ta tiếp nhận hơn ba nghìn nhân mã này là chiếm nhiều tiện nghi, ta phải gánh chịu mạo hiểm bị tru di cửu tộc đó, nếu không phải là tên huynh đệ không ra gì này của ta vươn tay ra giúp các ngươi, ha ha..."

"Tên huynh đệ không ra gì này" mà Lưu Sủng nói tất nhiên chỉ Lưu Thần.

Lưu Thần cười hắc hắc, ánh mắt như chim ưng đảo qua dung nhan tuyệt sắc của Đường Tử Hòa, ánh mắt lập tức hiện ra vẻ dâm tà.

Cát lão ngũ Đứng phía sau thật sự không nhịn được nữa rồi, hừ lạnh nói: "Lời này của Lưu huynh ta nghe không được thoải mái cho lắm, ngươi tiếp nhận ba ngàn người chúng ta, cứ như là phải chịu ủy khuất rất lớn vậy, Lưu huynh đệ, chúng ta cũng không cầu ngươi tiếp nhận, nói một cách không khách khí, muốn tiếp nhận cuộc mua bán này, ngươi vẫn thiếu đi một hàm răng tốt đó, ba ngàn huynh đệ đều ra từ hương đường Thiên Tân Bạch Liên giáo, một ngoại nhân như ngươi tiếp lấy, ngươi tiếp được không?"

Lưu Sủng chậm rãi nói: "Không sai, ba ngàn này quả thật là người của Bạch Liên giáo đường Thiên Tân, nhưng Cát huynh đệ, ta giờ hỏi một câu, ba ngàn người hiện giờ này... Bọn họ vẫn là người Bạch Liên giáo sao?"

Những lời này làm Đường Tử Hòa và Cát lão ngũ đột nhiên biến sắc.

Lưu Sủng cười lạnh nói: "Huynh đệ chúng ta mặc dù tiềm cư ở Phách Châu, nhưng tin tức trên đạo lại chưa từng bỏ qua, các ngươi không chỉ phản triều đình, còn phản cả Bạch Liên giáo, hiện giờ nhân mã mặc dù đông, nhưng ngay cả cờ hiệu cũng chẳng phất được, hai bên đều là kẻ thù của các ngươi, các ngươi trong ngoài đều không phải là người, nếu không phải huynh đệ ta coi trọng Đường cô nương thành thành tuyệt sắc, muốn kết duyên tần tấn thì ngươi thực sự cho rằng ta nguyện ý tiếp nhận ba ngàn người này à? Muốn chết thì cũng chẳng nên tìm cách chết này."

Cát lão ngũ cả giận nói: "Mơ tưởng! Họ Lưu, ngươi cho rằng này ba ngàn nhân mã này là đồ ăn trên bàn của ngươi, muốn ăn là được à? Cùng lắm thì chúng ta thúc ngựa bỏ đi, Phách Châu này cản được chúng ta à? Trên dưới một trăm người dưới tay các ngươi có thể cản được chúng ta sao?"

Lưu Sủng cười nói: "Các ngươi tới đi tự do, Lưu mỗ sao dám cản? Có điều ngươi phải nhìn cho rõ thời thế, hiện giờ quan binh triều đình lên trời xuống đất tìm các ngươi, cao thủ Bạch Liên giáo cũng đang lên trời xuống đất tìm các ngươi, các ngươi không sợ chết thì cứ ra khỏi rừng già Phách Châu thử xem? Các ngươi căn bản đã nửa bước cũng khó đi, không chỉ là triều đình và Bạch Liên giáo, huynh đệ kết nghĩa Trương Mậu của chúng ta cũng đang ở trong thâm sơn cách đây không xa, thủ hạ của hắn chắc cũng khoảng hai ngàn người..."

Lưu Sủng không nói hết, nhưng ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, không ăn không uống, ba mặt thụ địch, ngươi đi như thế nào? Có thể đi thì sao? Nói một cách Không khách khí, hắn thực sự đã coi ba ngàn nhân mã này thành đồ ăn trên bàn mình rồi.

Lưu Sủng chưa nói xong thì Lưu Thần lại cười âm hiểm tiếp lời: "... Đường cô nương, ba ngàn nhân mã là cô dẫn tới thì không sai, có điều cô nếu tưởng bọn họ một lòng với cô thì sai rồi đấy, cờ hiệu của các ngươi hiện giờ đã không phải là Bạch Liên giáo, lại càng không phải là triều đình, mấy ngày nay nếu không phải huynh đệ chúng ta âm thầm đưa ăn đưa uống, cô cho rằng ba ngàn người có thể còn lại bao nhiêu? Các huynh đệ có trung thành với cô tới mấy, nhưng cô không cho họ được no bụng thì cô cảm thấy liệu bọn họ còn có thể trung thành với cô nữa hay không?"

Cát lão ngũ giận tím mặt, tay đặt lên chuôi đao dắt bên hông, người mặt dày tâm đen thì hắn thấy nhiều rồi, nhưng mặt dày tâm đen giống như huynh đệ Lưu thị, trên đời đúng là ít thấy, lúc này trong lòng hắn lờ mờ có một tia oán tránh đối với Đường Tử Hòa, lúc trước chạy khỏi Thiên Tân không nên tới Phách Châu tìm nơi nương tựa, hiện giờ hay rồi, là dê vào miệng cọp điển hình.

Đường Tử Hòa lại bình tĩnh một cách dị thường, lật tay đè bàn tay sắp rút đao ra khỏi vỏ của Cát lão ngũ, mắt đẹp lạnh như bằng nhìn chằm chằm Lưu Sủng, lạnh lùng nói: "Nói thẳng ra đi, Lưu Sủng, ngươi muốn cái gì?"

Lưu Sủng không khách khí cười to: "Rất đơn giản, ba ngàn nhân mã cho ta, ngươi làm nhị đương gia, còn nữa, đệ đệ Lưu Thần của ta ngưỡng mộ phong thái của Đường cô nương nhiều ngày, nguyện được kết duyên với Đường cô nương, cô nếu đáp ứng, ta đảm bảo ba ngàn huynh đệ dưới trướng cô được ăn ngon uống phê, tương lai binh hùng tướng mạnh rồi lại phất cờ tạo phản, huy binh công thành chiếm đất, nếu vận khí tốt thì chúng ta đánh vào cấm cung kinh sư, long ỷ dưới đít hoàng đế chúng ta cũng có thể đặt mông xuống ngồi thử xem có thoải mái hay không., Đường cô nương cô thấy sao?"

Cát vàng khắp đất, cương phong như đao.

Trong thành An Hóa Cam Túc, một hán tử mặc áo đen dừng ngựa, chậm rãi đi trong thành nhỏ.

Hán tử này chính là thân tín Tần Kham khẩn cấp phái tới Cam Túc, phó Thiên hộ, Thường Phượng.

Mười ngày mười đêm giục ngựa chạy, Thường Phượng dẫn hơn mười thủ hạ ngày đêm kiêm trình, một đường thay ngựa không đổi người, cuối cùng sau mười ngày thì tới được thành An Hóa.

Thường Phượng không dám chậm trễ, hắn biết mình trên lưng gánh sứ mệnh như thế nào của Hầu gia. Hầu gia nguy hiểm ngồi ở kinh sư, lại giao tính mạng của người nhà cho hắn, tru trừ quyền hoạn Lưu Cẩn, Thường Phượng hắn chính là mấu chốt trong cả chuỗi mắc xích.

Hơn mười thủ hạ ở ngoài thành rất có hẹn ngầm tách ra, đều giả trang thành nhân vật kiệu phu bán buôn chia nhau vào thành. Bọn họ đều là thành viên nòng cốt Tần Kham chọn ra, là thân tín tâm phúc từ lúc ở Nam Kinh đã đi theo Hầu gia.

Thành An Hóa so với kinh sư thì nhỏ hơn. Hơn nữa đường phố của không phồn hoa như kinh sư, Thường Phượng một mình dẫn ngựa đi trên đường cái, giống như một lữ nhân qua đường bình thường. Rất có hứng thú quan sát kiến trúc tràn ngập phong vị Hồi Hột tộc, thong dong tự nhiên như một mình lững thững trong sân vắng.

Một bóng người đi lướt qua Thường Phượng, cúi đầu vội vã, lách vào trong ngõ nhỏ bên đường.

Mắt Thường Phượng híp lại, sau đó cười nhạt, nhìn chung quanh một vòng rồi cũng dắt ngựa đi vào ngõ, rất nhanh, hơn mười hán tử ăn mặc khác nhau từ các phương hướng tụ tập lại, giống như vô tình chặn ở cửa ngõ, canh chừng cho Thường Phượng.

Trong ngõ, thân ảnh vừa lướt qua đứng trước mặt Thường Phượng, người này dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, mặc áo dài đen, trên mặt đầy vẻ kinh sợ.

Người này chính là phụ tá bên cạnh An Hóa vương, tú tài thư sinh Tôn Cảnh Văn.

Lúc này Tôn Cảnh Văn đã không còn khí phách thong dong như ở trước mặt An Hóa vương, đứng trước mặt Thường Phượng mà run run rẩy rẩy, như sắp ngã xuống vực.

Thường Phượng lẳng lặng nhìn Tôn Cảnh Văn hồi lâu, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Cửu ngưỡng đại danh của Tôn tiên sinh đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là long phượng trong loài người."

người Tôn Cảnh Văn run lên, cố gắng nói: "Các ngươi kinh sư à? Là Cẩm Y vệ hay là Đông Hán?"

Thường Phượng trả lời: "Cẩm Y vệ."

Dừng một chút, Thường Phượng đơn giản nói: "An Hóa vương mưu đồ bí mật tạo phản, Cẩm Y vệ đã biết hết rồi."

Hai mắt Tôn Cảnh Văn bỗng trợn to, cả người trở nên run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng tái nhợt.

"An Hóa xa tận biên thuỳ, Cẩm Y vệ làm sao mà biết được?"

Thường Phượng khinh miệt khinh miệt: "Trên trời dưới đất, có chuyện gì mà Cẩm Y vệ không biết? Ngươi cho rằng Hán Vệ là túi cơm à?"

Tôn Cảnh Văn trầm mặc một lúc rồi ngửa mặt lên trời thở dài bi thương: "Vương gia, Vương gia à! Ngươi đã xem thường người trong thiên hạ rồi."

Giống như khí lực cả người mất sạch, trán Tôn Cảnh Văn lã chã mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chẳng thèm lau đi, run run nói: "Các ngươi bắt hơn mười người thân nhà ta, ý là thế nào? Ta... Ta có thể khuyên bảo Vương gia đầu hàng triều đình, chỉ cầu xin đại nhân có thể tha cho gia đình ta một con đường sống, Tôn Cảnh Văn ta tùy ý để triều đình xử trí."

Thường Phượng cười ha ha nói: "Không cần ngươi khuyên bảo, An Hóa vương muốn phản thì cứ để hắn phản, ngươi chẳng những không được phép ngăn cản mà còn phải bày mưu tính kế cho hắn."

Tôn Cảnh Văn đang Hoảng sợ ngớ ra, đầu đầy mờ mịt nói: "Xin hỏi đại nhân, vì sao lại thế."

Thường Phượng lạnh lùng nói: "Cái này thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng ta hôm nay vì sao tới tìm ngươi là đủ rồi."

"Đại nhân vì sao tới tìm ta?"

Vẻ mặt Thường Phượng bỗng nhiên trở nên có chút thần bí, hạ thấp giọng nói: "An Hóa vương tạo phản, không thể không có hịch văn được phải không?"

"Đúng."

"Tôn tiên sinh xuất thân tú tài, nếu không có gì bất ngờ thì hịch văn chắc do ngươi viết?"

"Đúng."

Thường Phượng cười càng thần bí hơn: "Ta dám đảm bảo, những thứ đại nghịch bất đạo kiểu này ngươi trước kia khẳng định chưa viết bao giờ, Tôn tiên sinh, ta hôm nay tới tìm ngươi, là để dạy ngươi viết, hịch văn trong hịch văn, có người không thể không nhắc tới, nếu không thì không có cớ mà xuất binh đâu..."

Bình Luận (0)
Comment