"Chém!"
Hai chữ rất dứt khoát quyết đoán, trong mấy vạn phản quân, uy tín của Đường Tử Hòa thật sự là không thể nghi ngờ, không thể phản kháng.
Trong mắt Cát lão ngũ hung quang hung quang, trường đao rời vỏ.
"Chậm, chậm đã!" Tướng lãnh làm ác hoảng quá, hắn phát hiện, Đường đại nguyên soái là nói thật chứ không phải hù dọa, chỉ là nữ tử gia đình bách tính tầm thường mà thôi, huống hồ vừa rồi đã làm ăn được gì đâu, sao ngờ được nàng ta lại xử trí nghiêm khắc như vậy.
"Đường đại nguyên soái, mạt tướng biết tội rồi, xin đại nguyên soái tha cho ta lần này, ngày mai đại quân triều đình công thành, mạt tướng liều mạng chém đầu mấy Thiên hộ để lập công chuộc tội là được..." Tướng lãnh sắc mặt tái nhợt quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Đường Tử Hòa vẫn lạnh tanh, ánh mắt nhìn về phía Cát lão ngũ đã hết sức nghiêm khắc.
Cát lão ngũ thầm thở dài, tay cầm đao siết chặt, ánh đao trắng ngần xẹt qua, tướng lãnh đang cầu xin tha thứ tựa hồ ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy, cái đầu to đã bay lên cao, máu tươi phun ra như suối.
Trong viện là một mảng yên tĩnh.
Nữ tử bị làm nhục mắt thấy một màn máu chảy đầm đìa, cả người run bắn, trợn mắt ngất, cha mẹ của nữ tử vội vàng đỡ lấy nàng ta, vẻ mặt kinh sợ nhìn Đường Tử Hòa.
Đường Tử Hòa mím môi, ôm quyền nói với hai người: "Là ta trị quân không nghiêm, dẫn tới dưới tay có loại bại hoại này, nhị vị lão nhân gia, bản soái xin bồi tội với các người."
"Không, không dám nhận, đại nguyên soái chiết sát lão hán rồi." Lão nhân run rẩy quỳ xuống, lại bị Đường Tử Hòa đỡ lấy.
"Lão nhân gia, chúng ta gác sinh tử qua một bên không thèm để ý, kiên quyết giơ cao lá cờ khởi nghĩa đối nghịch với triều đình là vì cái gì? Ta chỉ mau sau khi thay trời đổi đất có thể sống những ngày lành như bách tính các ngươi vậy, không phải còng lưng gánh thuế cao, không còn già không có chỗ nương thân trẻ không cơm ăn áo mặc, không còn bị quan phủ khi dễ áp bức, nếu nghĩa quân của chúng ta cũng ức hiếp bách tính như quan phủ triều đình thì chúng ta có gì khác triều đình? Lá cờ khởi nghĩa này giơ lên cũng có ý nghĩa gì?"
Đường Tử Hòa thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã: "Lão nhân gia, nghĩa quân mới tụ, trong quân khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, một số bại hoại vẫn len lỏi trong đó, hôm nay thủ hạ khi nhục lệnh nữ, là trách nhiệm của người làm nguyên soái ta đây, mong lão nhân gia tha thứ, sau này ta trị quân sẽ nghiêm khắc hơn, tuyệt không cho phép phát sinh chuyện như vậy nữa, có thể làm được hay không thì xin lão nhân gia mở mắt trông chờ."
Lão hán cảm động đến rơi nước mắt, vẻ kinh sợ trong mắt đã mất hẳn, một vị đại nguyên soái lãnh binh mấy vạn không ngờ có thể cúi mình giải thích với một bách tính nhỏ nhiều như vậy, đây là loại phong độ và lòng dạ cỡ nào, oán hận trong lòng lão hán lúc này sớm đã tan thành mây khói, mặt già phong sương tức khắc phủ đầy vẻ cảm kích vô tận.
"Đại nguyên soái bỏ khí tiết hạ mình, lão hán thụ sủng nhược kinh." Lão hán do dự một lát, khuôn mặt nổi lên vẻ cương nghị: "Đại nguyên soái, lão hán sống hơn năm mươi năm rồi, đã chịu vô số sự ức hiếp của quan phủ, nhưng hôm nay lần đầu tiên có người coi những bách tính như lão hán là người, lão hán hơn nửa người đã chôn dưới đất vàng, cuộc đời này không còn yêu cầu gì, các ngươi liều mạng vì bách tính, lão hán ta có tiếc gì thân ss? Mấy năm nay lão hán ở trong thành Phách Châu, cái khác thì không dám cam đoan, nhưng người ở phố phường trong thành lão hán cũng quen biết nhiều, đại nguyên soái thủ thành gian nan, lão hán sẽ hô hào láng giếng vì đại nguyên soái, tận một chút tâm lực cho vì nghĩa."
Đường Tử Hòa hơi động dung, nàng ta không ngờ chém một tướng lãnh làm ác lại đổi được phúc báo, dân tâm như vậy, quả nhiên là được nhiều hơn mất.
"Đa tạ lão nhân gia..." Đường Tử Hòa không ngờ khom người thi lễ với lão hán, thị vệ của Cát lão ngũ thấy thế vội vàng cúi người cùng thi lễ.
Lão hán vội vàng đỡ hờ, nói không dám nhận.
Viện tử rất nhanh được quét dọn sạch sẽ, thi thể tướng lãnh bị chém đầu cũng rất nhanh được thị vệ mang đi, mặt đất dính máu tươi cũng được rải lên một lớp gio than, rồi dùng xẻng xúc đi, trong viện tất cả lại như cũ, giống như chưa được gì phát sinh.
Sau khi lệnh cho thị vệ lưu lại một trăm lượng bạc rồi an ủi gia đình lão hán, Đường Tử Hòa xoay người đi ra ngoài.
"Đại nguyên soái..." Lão hán ở phía sau gọi nàng ta.
Đường Tử Hòa quay đầu lại, thì thấy lão hán vẻ mặt có chút kích động địa nhìn nàng ta.
"Đại nguyên soái, đại quân triều đình hung mãnh, các ngươi cần phải thủ vững, các ngươi không bỏ bách tính, thiên hạ sẽ không bỏ các ngươi."
Ra khỏi viện tử, bóng đêm vẫn lạnh lẽo như cũ, trong lòng Đường Tử Hòa lại ngập tràn lo lắng.
Nàng ta lần đầu tiên phát hiện mình làm đúng một chuyện.
Từ nhỏ được Bạch Liên giáo bồi dưỡng thành Hồng Dương Nữ, từ nhỏ đến lớn đều làm những chuyện giả thần giả quỷ lừa gạt hàng xóm, cái gọi là Vô sinh lão mẫu, cái gọi là chân không gia hương, những tín ngưỡng viển vông này là hư vô mờ mịt, ngay cả chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy nực cười, cũng không biết thế nhân vì sao lại thành kính tin nó như vậy. Song hôm nay, một bách tính bình thường nói ra một câu rất bình thường lại khiến nàng ta cảm động vô cùng.
"Cát lão ngũ, ngươi nghe thấy chưa? Chúng ta không bỏ bách tính, thiên hạ sẽ không bỏ ta... Đây là dân tâm." Đường Tử Hòa lẩm bẩm nói.
Cát lão ngũ gật đầu thật mạnh, lập tức mặt hiện ra vẻ khổ sở: "Nguyên soái, tên tướng lãnh bị trảm vừa rồi là thủ hạ của vợ chồng Dương Hổ, đôi vợ chồng này lòng dạ không lớn, hơn nữa đặc biệt bao che khuyết điểm, chúng ta chẳng báo tiếng nào đã chém kiêu tướng dưới tay của thủ hạ, vợ chồng Dương Hổ có lẽ ngoài miệng sẽ không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định rất không thoải mái. Nghĩa quân của chúng ta tuy rằng tụ chúng hơn bảy vạn, song đều là hào kiệt cướp đường bắc địa tụ tập mà thành, nếu tướng lãnh phía dưới tâm sinh hiềm khích với nguyên soái, đối với nghiệp lớn của chúng ta cũng sẽ bất lợi."
Đường Tử Hòa than khẽ, nàng ta sao không biết tình hình trước mắt, nhưng mà thiện chính là thiện, ác chính là ác, dương thiện trừng ác là hành động phải làm, bất kỳ chuyện nào nếu đứng trên đạo lý thì xuống tay tàn nhẫn như thế nào cũng không thẹn với lòng.
" Vợ chồng Dương Hổ hiện đang ở đâu?"
Cát lão ngũ nói: "Phụng lệnh của nguyên soái, vợ chồng Dương Hổ lĩnh một vạn quân thủ phủ Tế Nam Sơn Đông, lúc này chắc sắp rời khỏi Bắc Trực Đãi."
Đường Tử Hòa nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta sẽ viết một bức thư, phái khoái mã đuổi theo, ta sẽ giải thích v vợ chồng bọn họ về hành động hôm nay, về phần bọn họ có chấp nhận hay không thì là việc của bọn họ, quân pháp lúc trước ta ban bố không phải chỉnh để đọc cho vui, chuyện này ta chẳng làm gì sai cả."
Cát lão ngũ bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng."
Trầm mặc một lát, mặt Cát lão ngũ giãn ra rồi cười nói: "Nguyên soái, Hình Lão Hổ đưa quân báo tới, hắn lĩnh hai vạn nghĩa quân thủ phủ Chương Đức Hà Nam, đại quân xông vào thế như chẻ tre, triều đình không thể địch nổi, qua mấy ngày nữa, phủ Chương Đức sẽ nằm trong túi chúng ta."
Đường Tử Hòa không buồn không vui thản nhiên nói: "Vốn là nằm trong kế hoạch rồi, không có gì mà phải cao hứng cả, bách tính thiên hạ bị quan phủ ức hiếp quá nhiều, hai vạn nghĩa quân một đường đánh tới, đến dưới thành phủ Chương Đức tuyệt đối sẽ không chỉ là hai vạn, khí thế của quân ta như cầu vồng, triều đình liên tiếp bại lui, cứ dần dà như vậy, nếu Hình Lão Hổ ngay cả phủ Chương Đức cũng không chiếm được, đời này hắn xem như sống uổng phí rồi.
Giương mắt nhìn thương khung tối đen, Đường Tử Hòa thở dài: "Phách Châu cách kinh sư chỉ hơn hai trăm dặm, người trong thiên hạ đều cho rằng sau khi ta chiếm Phách Châu sẽ huy quân tới thẳng kinh sư, nhưng ta lại cố tình làm ngược lại, bỏ bắc mà thủ nam, kinh sư ta không chiếm, ta giữ thiên hạ! Bắc Trực Đãi, Hà Nam, Sơn Đông... Những địa phương này nếu đều vào tay nghĩa quân ta thì đại quân ta có hậu phương vững chắc, lương thảo và nguồn mộ lính sung túc, hoàng đình kinh sư nằm trong tầm tay, hiện tại ta chỉ hy vọng động tác của Hình Lão Hổ, Dương Hổ nhanh một chút, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm."
Cát lão ngũ nghi hoặc nói: "Vì sao?"
Đường Tử Hòa chua chát nói: "Hứa Thái vây thành nửa tháng, kinh doanh thương vong thảm trọng mà Phách Châu vẫn chưa bị phá, bại thế đã định, triều đình sẽ không cho phép chúng ta va Hứa Thái tiếp tục dây dưa, trong một tháng kinh sư tất nhiên sẽ đổi tướng, chủ tướng thay Hứa Thái,... Trừ Tần Kham ra không còn có thể là ai khác!"
" Ý tứ của Nguyên soái là chúng ta không phải là đối thủ của Tần Kham?"
Đường Tử Hòa vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt trống rỗng nhìn bóng đêm, lặng im hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Tần Kham, là thiên tài đời này, lúc trước hắn ở Thiên Tân tiêu diệt Bạch Liên giáo đã giao thủ với chúng ta, thủ đoạn này quỷ thần khó lường, bao gồm cả tháng trước triều đường kinh sư tru trừ Lưu Cẩn, nghe nói lúc ấy trên kim điện thế công liên tiếp, cái sau mạnh hơn cái trước, những cái này đều là bút tích phía sau màn của Tần Kham, quyền hoạn một đời quyền thế ngút trời cứ vậy rơi vào trong tính kế của Tần Kham, đối thủ lợi hại như vậy, nói thật, nếu ở trên chiến trường đấu với hắn, ta cũng không nắm chắc."
Mười ngày sau, Hứa Thái binh bại.
Vây thành một tháng không có thành tích gì, các đại lão vốn tràn đầy lòng tin đối với hắn thế là có chút xôn xao, Hứa Thái tuy rằng từng ở Tuyên phủ nhậm chức phó tổng binh, đánh nhau với Thát tử, có điều đó đều là tao ngộ chiến trên bình nguyên, nếu luận về công thành, thật sự là thiếu kinh nghiệm, hơn nữa Đường Tử Hòa, đối thủ của hắn cũng không phải là là hạng người kém cỏi, phòng thủ thành trì kiên cố không chút sứt mẻ, công thành một tháng vẫn không có tiến triển, đại thần có quan hệ cá nhân rộng trong kinh phái người vụng trộm truyền tin, nói nội các triều đường và Binh bộ chê trách rất nhiều, đang định đình nghị đổi chủ tướng.
Hứa Thái quýnh lên, nếu triều đình thật sự đổi chủ tướng bình định, con đường làm quan của Hứa Thái hắn cả đời này đại thể chỉ được đến đây là dừng, chuyện liên quan tới tiền đồ, Hứa Thái lập tức mất phương tấc.
Ngày mùng sáu tháng mười năm Chính Đức thứ hai, Hứa Thái lại hạ lệnh toàn quân công thành, hai bên ác chiến rất găng, hai bên công thủ thương vong vô số, thành Phách Châu vẫn mãi không công chiếm được, lúc sĩ khí của tướng sĩ kinh doanh đang suy sụp, mặt đông bắc Phách Châu bỗng nhiên xuất hiện một nhánh viện quân, đó chính là hơn một vạn bộ đội sở thuộc của Tề Ngạn Danh mà Đường Tử Hòa âm thầm bố trí, một vạn phản quân này trở thành cọng cỏ cuối cùng ép cho lạc đà ngã gục, bộ đội sở thuộc của Hứa Thái lập tức lâm vào cảnh trong ngoài đều là địch, sau khi một lượt kịch chiến trung quân đại loạn, tướng sĩ ném mũ vứt giáp mà chạy, trung quân vừa loạn, tiên phong và hậu quân cũng không giữ được trận cước mà rối loạn theo.
Trận chiến này kinh doanh bốn vạn tướng sĩ chết hơn hai vạn, một tháng vây thành kết thúc với thất bại, chủ tướng Hứa Thái trong loạn quân được thân binh bộ hạ liều chết hộ vệ mới thoát được một mạng, đề đốc quân vụ hữu phó Đô Ngự Sử Mã Trung Tích thì bị phản quân loạn đao chém chết.
Tin tức truyền về kinh sư, triều đường khiếp sợ, quần thần xôn xao!