Ba vị Đại học sĩ Nội các được Chu Hậu Chiếu triệu vào Báo Phòng, quân thần thương nghị chừng hai canh giờ trong Báo Phòng mới ra.
Sau khi Đại học sĩ rời khỏi Báo Phòng, một tiểu hoạn quan vội vàng chạy tới hầu phủ, phụng chiếu mệnh của bệ hạ, tuyên Tần Kham vào Báo Phòng.
Tần Kham ngồi trong nhà cười khổ.
Quả nhiên tìm tới hắn, trốn cx không thoát, xem ra Chu Hậu Chiếu và ba vị Đại học sĩ nội các ý kiến đã đạt thành nhất trí, nếu không thì không thể tuyên hắn vào Báo Phòng nhanh như vậy được.
Thay áo mãng bào đội mũ quan, Tần Kham ngồi xe ngựa vào Báo Phòng.
Đi vào tẩm cung Báo Phòng, bên trong truyền đến tiếng đánh bài, mạt trượt Tần Kham phát minh rất hấp dẫn Chu Hậu Chiếu, hiện giờ Chu Hậu Chiếu trừ mỗi ngày trò hổ báo ăn và xem xiếc ảo thuật ra, thú vui lớn nhất chính là chơi chơi mạt chược, gọi ba gã thái giám chơi rất vui vẻ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết để vui vẻ là Chu Hậu Chiếu thủ phong thật thuận, số lần hồ bài thật nhiều.
Tần Kham đi đến trước cửa tẩm cung, hoạn quan canh cửa tất nhiên biết Tần Kham, thế là cười cười thân mật với hắn rồi hơi khom người vươn tay ra mời hắn vào.
Đi vào tẩm cung, Tần Kham liền cảm thấy một cỗ áp suất ập vào mặt, trong điện rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng vng lên tiếng mạt trượt đập xuống bàn, vạt áo trước của long bào Chu Hậu Chiếu hoàn toàn buông ra, vẻ mặt đỏ bừng nhìn chăm chú Đới Nghĩa, trong mắt phun ra sát khí khiến cho người ta sợ hãi, ba người Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng, Đới Nghĩa thì ngồi cùng một chỗ, hoàn toàn ngược lại với bộ dạng đằng đằng sát khí của Chu Hậu Chiếu, ba người mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt tái nhợt, tay sờ bài run run.
Tần Kham thầm thở dài.
Rất rõ ràng, Chu Hậu Chiếu hôm nay thủ phong không thuận, bài phẩm tồi tới cực điểm cũng bắt đầu phát uy.
Sự chú ý của bốn người Trong điện tất cả đều ở trên bàn, hồn nhiên không phát giác Tần Kham bước vào, Tần Kham cũng không lên tiếng, vẫn lẳng lặng đứng cách đó không xa.
"Ra bài đi! Già rồi nay không nhấc nổi tay à?" Chu Hậu Chiếu hung thần ác sát lườm Trương Vĩnh.
Trương Vĩnh hiện giờ mặc dù đã thay Lưu Cẩn làm ti lễ giám chưởng ấn. Nhưng mà ở trước mặt Chu Hậu Chiếu vẫn là gia nô của thiên gia, Chu Hậu Chiếu vừa liên tiếng Trương Vĩnh đã giật bắn mình, cũng không nhìn trong tay mình là bài gì, nơm nớp lo sợ thuận tay rút ra một tấm bài, vừa đánh vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Chu Hậu Chiếu, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
"Tám... Tám vạn..."
"hả?" Mắt Chu Hậu Chiếu trợn tròn, mắt lộ hung quang, hiển nhiên là lá bài rất không hợp ý hắn.
Trương Vĩnh lập tức rút lá bài đó về, run giọng nói: "Lão nô, Lão nô đánh nhầm, nên là... là, nhị đồng?"
Vẻ giận dữ trên mặt Chu Hậu Chiếu trong nháy mắt hóa thành vẻ vui mừng: "Trúng rồi."
Trương Vĩnh giống như sống sót sau tai nạn, bả vai cứng ngắc rất rõ ràng sụp xuống, ngồi sõng soài trên ghế, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán.
Sau đó... Trong điện lại là một mảng yên tĩnh.
Đới Nghĩa và Cốc Đại Dụng mặt như màu đất, lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trương Vĩnh.
Thật lâu sau.
" Ngươi hâm à? Đến ngươi lấy bài rồi đó." Chu Hậu Chiếu bực mình lườm Trương Vĩnh.
"hả? Lại.... Lại là lão nô à?" Trương Vĩnh lại bắt đầu toát mồ hôi.
"Nói thừa, bính hạ gia, luân hạ gia, đương nhiên lại là ngươi rồi, ngươi là ngu thật hay giả vờ ngu? Khi Tần Kham dạy ngươi cách chơi bài thì lỗ tai ngươi để trong thủy ngân à?"
"Lão nô... Lão nô..." Trương Vĩnh sắp khóc rồi, tay run run sờ bài. Tiếp tục thấp thỏm bất an đánh ra: "Lục.... lục đồng... vẫn được chứ?"
"Cái này thì được, hồ." Chu Hậu Chiếu cười ha ha, sau khi đẩy đổ bàn trong tay thì đột nhiên nhảy lên ghế khoa chân múa tay.
Ba người bọn Trương Vĩnh thở hắt ra, rất tự giác móc tiền.
Tần Kham không xem được nữa rồi, đứng cách đó không xa thở dài.
Mọi người đồng thời quay đầu lại, ba người Trương Vĩnh nhìn thấy Tần Kham thì ánh mắt giống như lão nông Thiểm Cam mong Hồng quân.
"Ha, Tần Kham, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, đang yên đang lành ngươi thở dài cái gì?" Chu Hậu Chiếu thắng một ván nên tâm tình rất tốt.
Tần Kham thở dài: "Thần thương cho ba vị công công. Tổ tiên của ba vị này đời trước nhất định từng đào mộ tổ của nhiều người, không tích đức cho nên mới gặp báo ứng phải ngồi chung bàn chơi bài với bệ hạ."
Ánh mắt của Trương Vĩnh lập tức giống như Bá Nha gặp Tử Kỳ, rụt rè nhìn Chu Hậu Chiếu một cái rồi thấp giọng lẩm bẩm nói: "Cái này cũng có thể."
Chu Hậu Chiếu bất mãn nói: "Nói gì thế, đánh bài với trẫm không thích à?"
Quay đầu lườm ba người Trương Vĩnh, Chu Hậu Chiếu mặt đầy sát khí hung tợn nói: "Nói đi! Đánh bài với trẫm có phải như gội đầu bằng gió xuân không?"
"Vâng vâng vâng." Ba người vội vàng gật đầu không ngừng.
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ trực tiếp cầm đao đâm họ còn hơn, vừa đơn giản lại vừa hữu hiệu, đánh bài chỉ tố lãng phí thời gian."
Ba người Trương Vĩnh tiếp tục gật đầu, hiển nhiên bọn họ thà để Chu Hậu Chiếu cướp còn hơn là đánh bài với hắn.
Chu Hậu Chiếu thắng bạc nên tâm trạng hiển nhiên tốt hơn nhiều, chỉ vào ba người bọn Trương Vĩnh rồi cười mắng: "Cút đi hết cho trẫm, trẫm có việc muốn bàn với Tần Kham."
Ba người Trương Vĩnh như được đại xá, vội vàng khom người cáo lui.
Trong điện chỉ còn Chu Hậu Chiếu và Tần Kham, sắc mặt Chu Hậu Chiếu dần dần có chút âm trầm.
"Trẫm hôm nay nhận được quân báo của Phách Châu, Hứa Thái binh bại rồi."
Tần Kham mím môi nói: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần này bại, chúng ta lại sai binh lương tướng bình định là được."
Chu Hậu Chiếu cười lạnh nói: "Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, đánh giặc cho tới bây giờ đều chỉ bại chứ không thắng, đây không phải là chuyện thường của binh gia nữa rồi, thật không biết triều đình của trẫm nuôi những phế vật gì, Hứa Thái kia trước khi xuất chinh ở trước mặt trẫm vỗ ngực lời thề son sắt nói chắn chắn rằng sẽ bình được loạn Phách Châu cho trẫm, còn vẻ mặt tự tin lập quân lệnh trạng, kết quả chín vạn tướng sĩ kinh doanh thương vong hơn hai vạn, bị phản tặc giết cho hoa rơi nước chảy, bản thân hắn cũng phải chạy trối chết, trẫm cũng muốn xem hắn sau khi hồi kinh còn mặt mũi nào mà gặp trẫm."
"Bệ hạ, hiện tại điều quan trọng không phải là tức giận, mà là tỉnh táo tổng kết những bài học, nghiêm túc xem xét thực lực chân chính của phản tặc, hạ lệnh cho Binh bộ triệu tập tinh binh, Hộ bộ chuẩn bị lương thảo để tái chiến v phản tặc, quân thần đồng tâm, tướng sĩ quên mình, lo gì không bình được phản tặc?"
Chu Hậu Chiếu nản lòng nói: "Ngươi nói thì dễ rồi, thử nhìn các đại thần trong triều hiện giờ đi, nào có nổi một chút 'Quân thần đồng tâm', trên đời này trừ ngươi và bọn Trương Vĩnh ra, có ai thật sự một lòng với trẫm? Trong lòng văn võ Cả triều trừ thăng quan phát tài ra thì còn gì nu? Bọn họ không đồng lòng với hắn thì thôi, đã thế trẫm muốn làm gì bọn họ cũng chẳng luận đúng sai phải trái, cứ sống chết phản đối. Phản tặc Phách Châu thì tính là gì chứ? Nếu các đại thần đáp ứng để trẫm ngự giá thân chinh, trẫm trong ba ngày sẽ bình định Phách Châu!"
"Cái này... Bệ hạ, hình như quá tự tin rồi?"
"... Mười ngày!"
"..."
Tần Kham chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, người này càng lúc càng quá phận, trước kia mỗi lần thấy hắn là một cỗ vị đạo nồng đậm của hôn quân đập vào mặt, hiện giờ thì hay rồi, trong vị đạo hôn quân còn xen lẫn một cỗ cuồng vọng tự đại. Đầu xuân Hàng năm khi cáo tế Thái Miếu, hắn không cảm thấy bài vị tổ tông các đời tức giận đến rung khẽ hay sao?
" Sau khi Hứa Thái binh bại, trẫm tuyên Đại học sĩ nội các vào Báo Phòng thương nghị chuyện bình định. Lý Đông Dương Đại học sĩ cũng nhắc trẫm một điều..." Chu Hậu Chiếu nhìn chăm chú Tần Kham, buồn bã nói: "Tần Kham à, loạn Phách Châu chỉ sợ kiểu gì cũng phải là người xuất mã mới được, Lý Đông Dương nói với trẫm, nữ phản tặc đầu lĩnh Đường Tử Hòa chính là dư nghiệt của Thiên Tân Bạch Liên giáo. Ở Thiên Tân đã từng giao thủ với ngươi, về sau lại thành cá lọt lưới mà chạy, từ đó cho thấy ngươi là khắc tinh của nàng ta, ngươi có thể đánh bại ả một lần thì cũng có thể đánh bại ả lần thứ hai, vả lại ngươi từng đi tuần Liêu Đông, có kinh nghiệm lãnh binh bày trận, trẫm nhìn khắp văn võ đại thần cả triều, chỉ có ngươi là nhân tuyển bình định thích hợp nhất."
Tần Kham cười khổ, mình quả nhiên đoán không sai.
Trong đầu tự dưng hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc của Đường Tử Hòa, Tần Kham cố gắng áp chế một tia tình cảm yêu hận khó phân trong lòng, chắp tay nói với Chu Hậu Chiếu: "Thần nguyện phân ưu cho bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu vui vẻ nói: "Trẫm biết ngươi sẽ không cự tuyệt mà. thế này đi, trẫm lại điều thêm mười vạn tướng sĩ kinh doanh cho ngươi, ngươi nhận chức quan Tổng binh bình định, Miêu Quỳ tháng sau từ Tuyên phủ về nắm ngự mã giám. Gần đây cứ xin tẫm đi đánh trận, trẫm sẽ phái hắn làm đề đốc quân vụ. Vương sư do ngươi dẫn đầu, Miêu Quỳ làm phó, trẫm sẽ dặn Miêu Quỳ, nếu có lúc ý kiến của hai người các ngươi bất đồng, lấy ý của ngươi làm chuẩn, thế nào?"
Tần Kham lắc đầu: "Bệ hạ, Phách Châu đã thành khí rồi, bình định có chút gian nan, mà càng gian nan hơn là sau khi bình định dân tâm khó tụ, bất luận nội chiến hay là ngoại chiến, người thật sự chịu khổ là bách tính, cho nên trừ lãnh binh diệt loạn ra, thần còn muốn xin mấy đạo chính lệnh từ bệ hạ."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Chính lệnh gì?"
"Bệ hạ, phản tặc Phách Châu sở dĩ trong hai tháng ngắn ngủi đã thành khí, trừ thủ lĩnh phản tặc Đường Tử Hòa xảo trá đa mưu ra, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa."