Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 521 - Chương 542: Tương Tư Vô Dụng (Hạ)

Chương 542: Tương tư vô dụng (hạ)

Sự vui vẻ, bất đắc dĩ, u oán khi gặp lại... Đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, nhưng mà hiện tại lại biến thành đối chọi gay gắt.

Đường Tử Hòa hung hăng lườm Tần Kham, trong ánh mắt tỏa ra dã tính khó thuần.

Tần Kham có chút buồn cười, đây mới là bản tính thật sự của nàng ta, hoàn toàn ngược với tính cách ôn nhu điềm tĩnh bên ngoài.

Từ nhỏ được trưởng lão Bạch Liên giáo nuôi nấng, nàng ta không chỉ là học được một thân y thuật tinh trạm mà còn cả sự đại nghịch bất đạo đầy đầu, nàng ta trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, tính cách sao có thể ôn nhu điềm tĩnh như bề ngoài?

"Đường cô nương, lúc trước khi ở Thiên Tân, cô nói cô mệt rồi, không muốn tranh giành nữa, nhưng cái ta hiện tại nhìn thấy là phản quân thế lớn, mà cô chính là chủ soái của phản quân, nói cho ta hay đi, chuyện gì đã khiến cô thay đổi chủ ý?"

Đường Tử Hòa nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Khi ta rời khỏi Thiên Tân quả thật không định tái tạo nữa, chỉ muốn tìm một địa phương hẻo lánh để yên ổn sống nốt cuộc đời, về phần về sau vì sao ta lại thay đổi chủ ý, vì sao quyết tâm tiếp tục tạo phản, nguyên nhân chẳng lẽ ngươi không hiểu ư? Trên đời này ngươi nếu không biết thì còn ai biết nữa?"

Tần Kham ngạc nhiên nói: "Ta biết? Ta biết cái gì?"

Mặt Đường Tử Hòa lập tức sầm xuống: "Tần Kham, nơi này là trước trận của hai quân, ngươi và ta là địch nhân của nhau, hiện tại còn nói những lời giả vờ hồ đồ này, ngươi cảm thấy hay lắm ư?"

Tần Kham giận dữ nói: "Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì? Nguyên nhân ngươi tạo phẩn có liên quan gì tới ta?"

Đường Tử Hòa nhìn chằm chằm Tần Kham một lúc rồi bỗng nhiên chán nản thở dài: "Thôi, Tần Kham, cách biệt nửa năm, khó khăn năm mới lại thấy ngươi, đừng nói những lời mất hứng này nữa, hôm nay dừng ở đây thôi, trên chiến trường chúng ta chính là kẻ địch không chết không ngừng, ngươi... còn gì để nói với ta nữa?"

"Ta hôm nay gặp cô là để chiêu hàng, Đường cô nương, ta không thể trơ mắt nhìn cô đi vào tuyệt lộ. Cô không có phần thắng đâu, hàng đi."

"Ngươi vì sao cứ muốn chiêu hàng ta? Ngươi... Không đành lòng thấy ta chết trong tay quan quân, đúng không?" Trong mắt Đường Tử Hòa bỗng nhiên lại đầy vẻ nhu tình.

Tần Kham bỗng nhiên trợn mắt lên, hậm hực nói: "Bởi vì phu nhân của ta không đẻ được con trai, cho nên ta suất lĩnh thiên quân vạn mã tới đả bại cô, sau đó bắt cô về nhà khám bệnh cho phu nhân ta, ta nói vậy cô có tin không?"

Không nghe thấy đáp án mình muốn, Đường Tử Hòa có chút thất vọng, cúi đầu im lặng không nói gì.

Tần Kham lặng lẽ rót cho mình một chén rượu rồi uống cạn.

Hắn biết đáp án Đường Tử Hòa muốn là gì, nhưng mà hắn không trả lời được, hắn biết Đường Tử Hòa sẽ không bởi vì nữ nhân tình trường mà từ bỏ tạo phản, nàng ta nói không sai. Hiện giờ nàng ta không chỉ sống vì bản thân mình, tạo phản đã đi đến bước này, ngay cả thủ lĩnh phản quân như nàng ta cũng thân bất do kỷ, rất nhiều tính mạng và hy vọng buộc trên người mình, sao đang thể nói bỏ cuộc là bỏ cuộc rồi tiêu sái thong dong cho dc?

Sự vui sướng của tương phùng đã hóa thành bất đắc dĩ, hắn và nàng ta giống như đã rơi vào cục diện bế tắc, đây là bế tắc mà ngay cả thần tiên cũng không tháo gỡ được. Hắn và nàng ta tháo gỡ thế nào? Chẳng lẽ không chết không ngừng trên chiến trường là kết cục duy nhất của bọn họ.

Tần Kham không thể tưởng tượng được khi mũi đao của quan quân đâm vào ngực Đường Tử Hòa, mình sẽ có cảm giác như thế nào, đây có lẽ là sự thất bại lớn nhất trong cuộc đời này của mình.

Trầm mặc rất lâu, Đường Tử Hòa mới buồn bã nói: "Xem ra, chúng ta không còn gì để nói nữa rồi. Tần Kham, ta trở về thành đây, ngươi bảo trọng, ta chờ ngươi công thành."

Hai chữ "Công thành" khiến Tần Kham cả người run bắn. Ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp vô cùng.

Đúng vậy, sau hôm nay. Cái mà hắn và nàng ta phải đối mặt chỉ có thể là huyết chiến tới cùng, lập trường và tình cảnh hai bên đã chú định hai bên không thể thỏa hiệp.

Đường Tử Hòa đang buồn bã ưu thương bỗng nhiên vươn tay ra cầm chén rượu còn lại một nửa trên bàn của Tần Kham một hơi uống cạn rồi buồn bã cười nói: "Rượu vào khổ tâm, hóa thành lệ tương tự. Tần Kham, ngươi nói khi Phạm Chính Công viết câu này thì nghĩ gì? Tâm cảnh của hắn liệu có giống ta hay không?"

Buông chén rượu, Đường Tử Hòa dứt khoát xoay người.

Tần Kham đứng lên nhìn bóng lưng của nàng ta rồi trầm giọng nói: "Đường Tử Hòa, chí hướng của ta là thay đổi thế đạo này, việc phải làm trên đời này rất nhiều, ta tuyệt đối sẽ không cho phép cô càng làm càng hỏng nó."

Cước bộ của Đường Tử Hòa hơi khựng lại, đột nhiên quay đầu, mặt đẫm nước mắt, ánh mắt yêu hận đan xen.

"Tần Kham, một lượt mưa tên lúc trước ở ngoài thành Thiên Tân không bắn chết ta, nhưng từ ngày đó, Đường Tử Hòa ta đã chết rồi."

Tần Kham mở to hai mắt kinh ngạc nói: "cô đang nói gì thế? Mưa tên gì? Ai bắn cô?"

Đường Tử Hòa cười đau khổ, nhìn thật sâu vào mắt Tần Kham, giống như muốn khắc dung mạo hắn vào đầu, cuối cùng quay đầu lên ngựa, dứt khoát trở về thành.

Trở lại trung quân soái trướng, sắc mặt Tần Kham rất bất thiện.

Chiêu hàng thất bại là chuyện trong dự kiến, nhưng vừa nghĩ tới tiếp theo đó sẽ là huyết chiến không thể tránh khỏi, một nữ tử nhu nhược cuối cùng có lẽ không thể không tự mình rút dao liều mạng, tạo phản cuối cùng rồi sẽ bị bình định, khi đó nàng ta sẽ có kết cục như thế nào?

Trong soái trượng, Tần Kham mặt âm trầm hồi lâu không nói gì, thân binh chung quanh thấy Hầu gia thần sắc bất thiện thì đều câm như hến.

Đinh Thuận đi vào soái trướng, nhìn thấy sắc mặt của Tần Kham thì không khỏi ngây ra một lúc rồi rụt rè nói: "Hầu gia, Đường Tử Hòa vẫn không chịu quy hàng à?"

Tần Kham hừ lạnh một tiếng xem như là trả lời.

Đinh Thuận giận dữ nói: "Nữ nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì, chuyện nam nhân làm nàng ta đi dính vào làm gì, tạo phản là tội lớn lớn tru di cửu tộc đó, nàng ta đúng là còn to gan hơn cả đàn ông."

Cảm nhận được cái lườm lạnh lùng của Tần Kham, Đinh Thuận vội vàng thức thời ngậm miệng.

"Đinh Thuận, ngươi bảo Cẩm Y vệ bên dưới đi thăm dò một việc..." Tần Kham đăm chiêu nói.

"Hầu gia cứ phân phó."

"Đường Tử Hòa vừa rồi nói... Lúc trước một loạt mưa tên ở ngoài thành Thiên Tân không bắn chết được nàng ta, hiển nhiên chuyện này nàng ta tính lên đầu ta, cái này đúng là nực cười, ngươi có biết..."

Còn chưa nói xong thì Đinh Thuận mắc bệnh mau mồm mau miệng đã tiếp lời: ".... Đúng rồi, trước nay là Hầu gia bắt người khác chịu tiếng xấu thay cho mình chứ làm gì có chuyện người khác để Hầu gia chịu tiếng xấu thay, đúng là nực cười."

Tần Kham gật đầu: "Đi tra xét xem rốt cuộc là thế nào, xem rốt cuộc là ai lúc trước ở ngoài thành Thiên Tân phục kích nàng ta, ta không thể mạc danh kỳ diệu bị Đường Tử Hòa chụp cái mũ này của, quá oan."

"Vâng, thuộc hạ giờ an bài cho người tới Thiên Tân điều tra, theo thuộc hạ đoán thì chắc là có liên quan tới Bạch Liên giáo và cao thủ Tây Hán lúc trước phục kích Thiên Tân. Hầu gia, Đường Tử Hòa này đúng là chả có đầu óc, biết rõ và Hầu gia và nàng ta từng..., sao có thể phái người phục kích bắn chết nàng ta, đúng là vớ va vớ vẩn, ôi nữ nhân... Ài!"

Tần Kham chậm rãi nói: "Ta cũng muốn bắn nàng ta lắm, có điều không phải là dùng tên để bắn."

Bình Luận (0)
Comment