Đinh Thuận nói tới một nửa thì Tần Kham đã minh bạch hoàn toàn, sắc mặt hắn lập tức có chút khó coi.
"Nói cách khác, việc bọn họ phục kích Đường Tử Hòa rồi bắt ta gánh thay? Tự dưng phải gánh hơn nửa năm, mà ta lại không hề biết gì?"
Đinh Thuận cười bồi nói: "Chính là như vậy."
"Đường Tử Hòa cũng bởi vì việc này mà hận ta hơn nửa năm, lúc trước nàng ta khi ở nha môn Thiên Tân từng nản lòng thoái chí nói rằng không tạo phản nữa, vậy mà sau lại đổi ý, chuyện này chắc kích thích nàng ta không ít, mà ta lúc mới tới Phách Châu không ngờ không đầu không đuôi hẹn nàng ta ra khỏi thành nhằm chiêu hàng nàng ta."
Đinh Thuận tiếp tục cười bồi: "Đúng vậy, hiện tại nghĩ lại cũng hoảng, lúc ấy nàng ta gặp mặt Hầu gia không trực tiếp cầm dao đâm ngài, chứng ta nàng ta thật sự yêu ngài."
Tần Kham phẫn nộ nắm chặt quyền đầu, cắn răng cả giận nói: "Tên thái giám chết bầm Lưu Cẩn này, bị thiên đao vạn quả còn không quên bẫy ta một phát, thù này."
Đinh Thuận rụt rè nhắc: "Hầu gia, thù này đã được báo rồi, hắn bị thiên đao vạn quả cũng là do Hầu gia mà."
Tần Kham nghĩ lại cũng thấy đúng, thế là buồn bã thở dài: "Ngươi nói đúng, vả lại thù này có muốn báo cũng không báo được, Lưu Cẩn đã chết không có chỗ chôn rồi, ngay cả thịt cũng đều bị bách tính kinh sư mua về chấm muối ăn, muốn báo thù cũng chẳng có chỗ nào mà báo."
"Hầu gia, giữa ngài và Đường Tử Hòa rõ ràng là hiểu lầm, hiểu lầm này là có thể cứu vãn được, Hầu gia nghĩ cái cởi bỏ, sau khi cởi bỏ được hiểu lầm này thì có lẽ có hy vọng khiến nàng ta quy hàng triều đình..."
Tần Kham lắc đầu: "Ngươi xem thường Đường Tử Hòa rồi, cũng xem thường trạng thái của triều đình và phản quân Phách Châu hiện giờ, tên đã rời khỏi cung thì không thể nào bay lại được, bất kể trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào thì chuyện đã tới nước này, nàng ta đã không thể quay đầu lại."
"Nói cách khác, Hầu gia và nàng ta đã là không chết không ngừng?"
Tần Kham thở dài: "Đúng, không chết không ngừng."
Trong thành Phách Châu bắt đầu dỡ nhà, dỡ nhà là bách tính hành động tự phát, bởi vì tình thế thủ thành càng lúc càng nghiêm trọng, mà khí giới thủ thành có thể dùng một chút cũng càng lúc càng ít, xà nhà gạch đất nhà dân đã thành nơi bổ sung khí giới tốt nhất.
Chịu đựng bi thương thống khổ, các bách tính dứt khoát dỡ nhà, từng căn nhà nhỏ bần hàn nhưng ấm áp hiện giờ đã hóa thành những làn khói bụi, các lão nhân run run môi lén lau nước mắt, tiểu hài tử hắn không hề cố kỵ khóc to thành tiếng, nhưng mà nhà cửa thì vẫn liên tục bị kéo đủ, từng cây xà nhà thô to được bới ra từ trong đống gạch vụn, buộc lại thành bó trở thành cự mộc đưa lên đầu tường thành.
Chiến tranh Tàn khốc, không ai có thể tách thân ra khỏi, hơn trăm năm trước, các bách tính chất phác thiện lương hai tay cầm trứng chim và nước trà đưa đến đại doanh quân đội Minh đình lúc đó là quân khăn đỏ, vẻ mặt khẩn thiết hy vọng bọn họ đánh đuổi Thát tử, khôi phục giang sơn của người Hán, bách tính từ nay về sau không còn bị nô dịch nữa, thế là quân đội Minh đình dưới trướng Thành Thái tổ đánh thẳng vào tiền trạm của nguyên đại đô Bắc Kinh.
Hơn trăm năm sau, vẫn là những bách tính thiện lương chất phác này, bọn họ đạo nghĩa không thể chùn bước ký thác nhiệt tình và hy vọng lên người một đám phản quân, hy vọng như trăm năm trước, trông chờ phản quân có thể lật đổ triều đình hiện giờ, thay đổi một mảng trời mới.
Vẫn người đó, vẫn lý do đó, thậm chí là vẫn tâm tình đó.
Nước chở thuyền, nước cũng lật thuyền.
Cát lão ngũ uống rất nhiều rượu, hắn ngồi trên nóc phủ nguyên soái, mắt say lờ đờ nhìn những ánh lửa của đại quân Minh đình xa xa, giống một con cự thú ngủ đông đang lặng lẽ nương vào bóng tối, ánh lửa giống như mắt của cự thú, chăm chú nhìn thành Phách Châu một cách tham lam, giống như tùy thời có thể xồ lên cắn xé Phách Châu.
Ngày thứ năm Thủ thành, cảm giác hoàn toàn khác với chống cự Hứa Thái lúc trước, tất cả phản quân trong thành đều cảm thấy trong lòng nặng trịch, Minh đình đổi chủ tướng, mang tới cho mọi người một loại uy thế không cách nào hình dung, đối mặt loại uy thế này, ngay cả phản kháng tựa hồ cũng phải cố dồn lấy dũng khí thật lớn, Cát lão ngũ rõ ràng cảm thấy sĩ khí phản quân ngày một kém.
Cho nên Cát lão ngũ say rồi.
Hắn không biết dư sinh của mình còn có thể có mấy lần cơ hội uống rượu thống thống khoái khoái giống đêm nay nữa.
Rượu cay vào cổ họng, giống như đao cắt vào thực quản của hắn, lại giống như một ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực hắn, chỉ có vào lúc này, Cát lão ngũ mới có thể cảm giác được máu của mình chưa lạnh, mình vẫn còn sống.
Dưới chân bày đầy vò rượu rỗng, Cát lão ngũ biết mình chưa say, hắn tỉnh tới mức vẫn có thể một tên bắn trúng đồng tiền cách ngoài trăm bước, nhưng đầu của hắn đã có chút ong ong, cảm giác rất kỳ quái.
Mệt mỏi duỗi duỗi chân, một vò rượu rỗng bị hắn không cẩn thận đá rơi xuống vườn ở tiền đường phủ nguyên soái, giữa đêm khuya truyền đến một tiếng vỡ lanh lảnh, khiến vô số các thị vệ đang thủ vệ Đường Tử Hòa ở trong phủ thò đầu cảnh giác quan sát. Cát lão ngũ thậm chí có thể cảm giác được có năm mũi tên đã lên dây, nhắm vào đầu hắn.
"Nhìn... nhìn cái gì! Không biết lão tử là ai à? Cút hết cho ta." Cát lão ngũ trợn mắt quát.
Đường Tử Hòa mặc áo giáp ra khỏi tiền đường, ngửa đầu nhìn Cát lão ngũ trên nóc nhà.
"Cát lão ngũ, đại chiến sắp tới rồi, trong quân cấm rượu, ngươi để quân lệnh của bổn soái chui vào tai này rồi ra khỏi bằng tai kia à?" Đường Tử Hòa lạnh lùng nhìn hắn.
Cát lão ngũ nhếch môi cười, bộ dạng lờ đờ trông rất khờ dại.
Ánh mắt Đường Tử Hòa càng lạnh hơn: "Ta ghét nhất là thấy kẻ say, tự đi lĩnh lĩnh hai mươi quân côn, lần tới còn uống nữa thì chém đầu trước quân."
Cát lão ngũ đứng lên, chân hơi lảo đảo, lại như diều hâu tung người bay xuống sân.
Đường Tử Hòa lạnh lùng nhìn hắn, xoay người vào tiền đường.
"Nguyên soái,... Dừng bước." Cát lão ngũ gọi nàng ta lại, bỗng nhiên ợ một cái.
Mùi rượu nồng khiến Đường Tử Hòa nhíu mày lui về phía sau hai bước.
"Nguyên soái, không, Đường cô nương, thành Phách Châu này của chúng ta còn có thể thủ thêm được bao lâu?"
"Ngươi muốn nói gì?"
Ánh mắt Cát lão ngũ nóng rực nhìn chằm chằm nàng ta, trong ánh mắt có thêm mấy phần tình nồng mà thường ngày nhìn không thấy.
Loại ánh mắt nóng bỏng này khiến Đường Tử Hòa cảm thấy sợ hãi.
"Đường cô nương, Cát lão ngũ ta đi theo cô năm năm, năm năm này, ta, ta..."
Đường Tử Hòa bỗng nhiên lớn tiếng cắt ngang lời hắn: "Cát lão ngũ, kẻ địch ở trước mặt, không phải là lúc ngươi và ta ôm tình cũ, những lời này để sau hẵng nói."
"Đường Tử Hòa, Cát lão ngũ ta có tâm tư gì với cô, cô còn giả bộ hồ đồ không hiểu sao? Hiện giờ trọng binh vây thành, tính mạng của ta và cô như ăn bữa hôm lo bữa mai, ta nói mấy câu ấp ủ đã lâu, cô là không dám nghe hay là căn bản khinh không thèm nghe?" Cát lão ngũ trợn đôi mắt đã say tới đỏ rực hỏi.
Đường Tử Hòa hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Cát lão ngũ, lẳng lặng nói: "Ta không muốn nghe những lời này, Cát lão ngũ, hôm nay tha cho ngươi, nhưng cũng là lần cuối cùng, lần tới ngươi còn mượn rượu làm càn nữa thì quân pháp không tha!"
Cát lão ngũ cả người run lên, tim như rơi vào đáy cốc.
Hắn từ trong con ngươi của nàng ta không nhìn thấy bất kỳ một chút tình cảm nào, chỉ có sự lạnh lùng vô tình, hoặc là nói, tim của nàng ta đã hoàn toàn giao cho người khác, một kẻ địch muốn công phá thành Phách Châu, đoạn tuyệt tất cả sinh lộ của đồng chí huynh đệ.
Nực cười, mọi người đều đang kiên trì cái gì? Bụi không thể về bụi, đất không thể về với đất.
Tim Cát lão ngũ giống như bị gió lạnh vạn năm thổi qua, nháy mắt đã đóng băng, trở nên tĩnh mịch.
Nhìn Đường Tử Hòa vô tình xoay người bỏ đi, Cát lão ngũ cắn môi tới bật máu, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười thảm hai tiếng rồi xoay người rời khỏi phủ nguyên soái.
Một tiểu đội phản quân tập kết dưới ở cửa thành, tiểu đội đều là kỵ binh, chiến mã bịt mõm, vó ngựa bọc vải bông thật dày.
Cát lão ngũ lảo đảo đứng trước tiểu đội, hai mắt đỏ ngầu hỏi: "Các ngươi làm gì?"
Tướng lãnh của Tiểu đội ngửi thấy mùi rượu, thấy vị đại tướng đắc lực nhất dưới trướng nguyên soái này uống rồi thì không khỏi rụt rè nói: "Hồi bẩm Cát tướng quân, đám người mạt tướng phụng mệnh tập kích quấy rối đại doanh Minh đình, quấy rối xung quanh đại doanh một hồi rồi lui về."
Cát lão ngũ mang một cỗ ác khí khó nén, hừ lạnh nói: "Tập kích quấy rối? Bỏ chạy? Cho ta theo cùng."
"Hả? Cát tướng quân, như thế không hợp với quy củ."
"Bàn quy củ với lão tử à, ngươi con mẹ nó muốn chết sao?" Cát lão ngũ xách cổ tiểu tướng nhấc lên khỏi mặt đất.
"Vâng, tướng quân bớt giận, mạt tướng tòng mệnh là được mà."
Cửa thành lặng lẽ mở ra, Cát lão ngũ và một đội phản quân cưỡi ngựa hòa vào bóng đêm.
Đại doanh Minh đình im ắng, trong sự im ắng mang theo một tia quỷ dị.
Cát lão ngũ sau khi ra khỏi thành thì tỉnh rượu được bảy phân, đón gió lạnh như băng, Cát lão ngũ hít sâu một hơi, lặng lẽ rút đao ra khỏi vỏ, mũi đao rung rung chỉ về phía đại doanh Minh đình xa xa.
"Lên."
Hai chân kẹp nhẹ bụng ngựa, tiểu đội kỵ binh mấy chục người phóng về phía đại doanh.
Cái gọi là "Tập kích quấy rối", chỉ cần giục ngựa xung phong một lần ven đại doanh, giết quân địch tuần tra qua lại hoặc phá hủy trạm gác là được, giết được bao nhiêu kẻ địch thì không phải là mục đích, mục đích là phải tạo thành áp lực tâm lý cho đại doanh quân địch.
Cát lão ngũ dẫn đầu tiếp cận đại doanh Minh đình, lại phát hiện đại doanh vắng lặng, quân sĩ tuần tra thường thấy mọi hôm đêm nay cũng không thấy một ai, trong bóng đêm tối đen chỉ thấy bóng cây lay động theo gió.
"Không ổn!" Cát lão ngũ đã tỉnh rượu hoàn toàn. Mí mắt run rẩy mấy cái.
Tiểu tướng dẫn đầu cũng cảm thấy sai sai, vội vàng nói: "Cát tướng quân, e là chúng ta mấy ngày tập kích quấy rối thường xuyên, khiến Minh quân có đối sách, đêm nay Minh quân lập bẫy rồi, chúng ta rút thôi."
Cát lão ngũ gật gật đầu, quay đầu nhìn soái kỳ tung bay trong trướng ở trung quân, cắn chặt răng, không cam lòng quay đầu ngựa trở về thành.
Khi Mấy chục người chuẩn bị trở về thành thì bỗng nhiên nghe thấy trong đại doanh có một tiếng pháo nổ, tiếp theo là vô số cây đuốc thắp sáng chung quanh bọn họ ngoài mười trượng, một tốp kỵ binh mấy trăm người vây chặt đám người Cát lão ngũ bên trong.
Một chiến tướng dũng mãnh mặc giáp trụ giục ngựa quanh vòng vây, tay cầm một thanh thiết thương dài một trượng, giơ thương quát: "Ta chính là Phục Khương Bá Mao Duệ của triều đình, phản tặc lớn mật, các ngươi đã rơi vào vòng vây của vương sư rồi, còn không mau xuống ngựa chịu trói!"