Lúc không khí chiến tranh ở Phách Châu đang dầy đặc thì vợ chồng Dương Hổ ở tít tận Sơn Đông lại lăn lộn rất phong sinh thủy khởi.
Sách lược của Đường Tử Hòa không sai, chia ra mà đánh Hà Nam Sơn Đông không những hấp dẫn được chú ý của quan binh triều đình, chia sẻ áp lực Phách Châu bị trọng binh lâm thành, lại vừa có thể mở rộng sức ảnh hưởng của nghĩa quân ra ngoài Bắc Trực Đãi, chứ không chỉ giới hạn ở tòa thành nhỏ Phách Châu.
Vợ chồng Dương Hổ chuyển chiến Bắc Trực Đãi và Sơn Đông, cứ gặp quan quân bao vây tiễu trừ, thế lớn thì tránh, thế nhỏ thì chiến, một đường kích động lưu dân, đợi cho khi tới dưới thành phủ Tế Nam thì đội ngũ phản quân vốn chỉ có một vạn người không ngờ không tổn hại mà còn tăng, mở rộng đến hơn ba vạn người, ba vạn phản quân cuốn theo gió bão, trước tiên phái mấy trăm phản quân cải trang thành bách tính, sau khi vào thành thì cướp cửa thành, cơ hồ rất dễ dành công chiếm thành Tế Nam, sau một phen đốt giết cướp, vợ chồng Dương Hổ kiếm lời đầy bát đầy chén, quan thương dân thương cái gì cướp được thì cướp hết, toàn bộ bỏ vào túi mình.
Cho tới hôm nay vợ chồng Dương Hổ mới phát hiện tạo phản là một loại sự nghiệp vĩ đại có tiền đồ cỡ nào, nếu đem so sánh, trước kia trốn ở trong rừng già giết dê béo là việc vụn vặt bỏ đi biết bao, quả thực là hoang phí tuổi xuân.
Chiếm thành làm vua, dã tâm của hai vợ chồng cũng lớn, đánh hạ Tế Nam đơn giản như vậy, cái gọi là quan binh vệ sở của triều đình tựa hồ f không chịu nổi một kích, thế là vợ chồng Dương Hổ dần dần cảm thấy mình là một nhân tài, là nhân tài có thể thay trời đổi đất, nhân tài như vậy mà phải khuất dưới váy một nữ nhân thì có phải là quá ủy khuất hay không? Luôn cho rằng khởi nghĩa vũ trang công chiếm thành trì triều đình là chuyện khó lường cỡ nào, cho nên lúc trước Dương Hổ vô cùng sùng kính tìm tới nương tựa Đường Tử Hòa, cam tâm tình nguyện ở dưới trướng nàng ta, nhưng mà cho tới hôm nay đánh hạ được thành Tế Nam, hai vợ chồng lại phát hiện, thì ra chiếm một tòa thành trì không khó như trong tưởng tượng của mình.
Đầu tường Tế Nam cắm cờ phản chữ "Dương", cờ phải hiển nhiên là làm qua loa, chẳng có hoa văn, chẳng có viền cũng chẳng có hàm tước, chỉ têu một chữ "Dương" màu đen to đùng trên cờ xí bằng vải trắng, nhìn từ xa tựa như cả thành đang phúng một nhân vật trọng yếu nào đó vừa chết vậy, Dương Hổ vốn định tìm một phụ nhân thêu đẹp làm cho mình một lá cờ hình hổ để thể hiện thân phận của mình, kết quả phản quân đi qua đâu là gà bay chó sủa đến đó, ở cải nơi toàn là xác chết muốn tìm một phụ nhân thêu giỏi thì khó như lên trời, quay đầu nhìn đi nhìn lại chỉ có lão bà Thôi Thị của mình. Thôi Thị trước nay chỉ biết rút đao giết người, cái việc cầm kim thêu hoa này thật sự là không rành.
Khi Đường Tử Hòa phái tín sứ tới phủ Tế Nam cầu cứu, vợ chồng Dương Hổ đang ngồi trong đại đường nha môn tri phủ Tế Nam, đại đường đã bị phản quân phá tan hoang chẳng còn bộ dạng như trước, vốn tri phủ Tế Nam Trần Tế Nguyên từ hôm thành bị phá đã bị phản quân bắt lấy lột sạch quần áo trên lên cột cờ cao ngất đốt đèn rồi.
Bảng hiệu "Gương sáng treo cao" ở nội đường bị dỡ xuống làm củi đốt, vợ chồng Dương Hổ đang ngồi vây quanh lò sưởi vừa uống rượu vừa bình thản trò chuyện.
"Tần Kham mang mười vạn đại quân binh vây Phách Châu, chúng ta cứu hay không?"
Thôi Thị thản nhiên nói: "Cứu thế nào được? Hiện giờ chúng ta tổng cộng chỉ có hơn ba vạn nhân mà, hơn nữa đều là lưu dân tốt xấu lẫn lộn, hồi quân cứu Phách Châu ngươi cảm thấy có thể đánh lui được mười vạn đại quân triều đình à? Hay là nói có thể cứu Đường nguyên soái từ trong thành Phách Châu ra để khai sáng nghiệp lớn trở lại?"
Dương Hổ xoa xoa mũi không nói gì.
Thôi Thị cười lạnh nói: "Cho dù chúng ta vận khí tốt, cứu được Đường Tử Hòa ra thì sau này tốp nghĩa quân của chúng ta ai định đoạt? Có phải vẫn do Đường Tử Hòa ra lệnh hay không? Chuyện nàng ta có thể làm được chúng ta cũng có thể làm được, chúng ta vì sao phải mạo hiểm tới Phách Châu cứu một tổ tông ra rồi lại cưỡi lên đầu chúng ta?"
Dương Hổ trừng mắt: "Lời nói thì không sai, nhưng ngươi con mẹ nó có thế nói nhã nhặn một chút hay không? Lão tử sao lại cưới một bà nương như ngươi chứ."
Thôi Thị cũng nóng tính: "Họ Dương, hiện giờ chúng ta chỉ chiếm được một tòa thành Tế Nam, chưa tới lúc ngươi sĩ diện ở trước mặt ta, ngươi có bản lĩnh đánh vào kinh sư làm hoàng đế, phong lão nương làm hoàng hậu thì khi đó lão nương sẽ dạng chân làm đủ ba mươi sáu loại tư thế, ngươi thích chơi kiểu gì thì chơi kiểu đó?"
Dương Hổ có chút ủ rũ, phẫn nộ nói: "Ý của ngươi là, Đường Tử Hòa bị vây ở Phách Châu, chúng ta không cần phải để ý?"
Thôi Thị nói: "Loại chuyện cố sức mà không được lòng này chúng ta sao phải bận tâm? Tháng trước lão đệ huynh Thịnh Tân của chúng ta chỉ đụng tay đụng chân một chút với một tiện nữ nhân trong thành Phách Châu mà bị Đường Tử Hòa chém lập uy ngay tại chỗ, người của chúng ta ả nói giết là giết, một chút mặt mũi cũng không nể, hiện giờ ả gặp vận rủi mới nhớ tới chúng ta thì ả coi chúng ta là gì? Là chó để mặc cho ả huýt cái là tới xùy cái là đi à?"
Trong mắt Dương Hổ hiện lên một tia do dự: "Hán tử giang hồ chúng ta là phải giảng đạo nghĩa, thấy chết mà không cứu thì chỉ sợ."
"Dương Hổ, ngươi phải hiểu cho rõ, chúng ta hiện tại không còn là hán tử giang hồ nữa rồi, mà là nghĩa quân tạo phản đoạt giang sơn chân chính, trong quân chỉ xem lợi hại, chứ không giảng đạo nghĩa. Tây lộ nguyên soái Trương Mậu hôm qua cũng phái tín sứ tới, hiện giờ Trương Mậu nắm hai vạn binh đánh thẳng tới phủ Đại Danh Bắc Trực Đãi, hắn muốn hợp binh với chúng ta đánh hạ phủ Đôg Xương, khi đó nghĩa quân chúng ta từ đông đến tây có thể gắn liền thành một mảng, triều đình muốn tiêu diệt chúng ta thì chỉ sợ cũng rất khó."
Vừa nghĩ tới nghĩa quân thực sự đã có khả năng vấn đỉnh giang sơn, Dương Hổ nháy mắt đã ném Đường Tử Hòa lên chín tầng mây, hưng phấn liếm liếm môi, nói: "Khi đó nói không chừng lão tử thật sự có thể khoác long bào làm hoàng đế, chí ít thì cũng có thể càn quét Trường Giang, ngồi vững giang sơn."
Phách Châu.
Tần Kham cuối cùng lại phát động.
Trên chiến trường không thể khoan dung, trên người gánh tính mạng của mấy chục vạn người, hắn tuyệt đối không thể bởi vì một nữ nhân Đường Tử Hòa mà do dự.
trong thành Xác định Đường Tử Hòa vẫn còn ở trong thành Phách Châu, Tần Kham nổi trống tụ tướng, đại quân canh bốn thổi cơm, canh năm hừng đông thì liệt trận chỉnh tề ở ngoài thành Phách Châu.
Trăm khẩu pháo pháo Phật Lãng Cơ tỏa ra hàn quang, miệng pháo chỉ về phía tường thành Phách Châu, vô số xe chở thang và hỏa tiễn công thành sẵn sàng, theo một tiếng ra lệnh của quan Tổng binh Tần Kham, trăm khấu pháo pháo Phật Lãng Cơ đồng loạt phun lửa, từng quả đạn sắt nện lên trên tường thành Phách Châu một cách vô tình, đầu tường vô số gạch đá bay tung tòe, tiếng hét thảm liên tiếp vang lên.
Vũ khí lạnh và vũ khí nóng đọ nhau, chú định vũ khí lạnh sẽ thua, tướng sĩ phản quân trên đầu thành bất luận bi phẫn mắng to như thế nào, ngón tay kéo cung căn tới bật máu thì vẫn không thể bắn tới được tiền trận của đại quân kinh doanh, mà cái bọn họ phải đối mặt là đạn sắt như phô thiên cái địa.
"Hầu gia, hỏa pháo này quả nhiên lợi hại..." Đinh Thuận ở trước trận hưng phấn hô to, giơ đao trong tay quơ quơ: "Tương lai nếu chế tạo cục sản xuất một ngàn khẩu pháo Phật Lãng Cơ, chúng ta ở trên thảo nguyên bắn một phát thôi là giết được ba phần của đám Thát tử rồi."