Tần Hầu gia đêm nay ngủ rất ngon, hồn nhiên mặc kệ lửa lớn ở quan thương bên ngoài chưa dập, cũng mặc kệ bao nhiêu người đang hớt hải xách nước đập lửa cả đêm.
Trận lửa ở quan thương này đối với Bạch Liên giáo và Tần Kham mà nói, đều nằm trong dự kiến của mình, cái hai bên muốn thấy là lửa lớn bốc cháy, về phần cháy tới mức nào thì chẳng liên quan gì tới đại cục.
Sáng sớm hôm sau, lửa lớn cuối cùng cũng đã được dập tắt, Tần Kham cũng dậy sớm, khí sảng.
Các tướng sĩ Phụ trách thủ bị quan thương bất chấp nguy hiểm xông vào quan thương vẫn còn đang bốc hơi nóng rực, vẻ mặt tái nhợt tuyệt vọng kiểm kê tổn thất.
Kỳ thật căn bản không cần kiểm kê, mười mấy kho hàng có thể cháy cơ bản đều cháy rụi rồi, chỉ cần xem sổ sách của ti khố, bên trên ghi vào kho bao nhiêu thì có nghĩa là tổn thất bấy nhiêu.
Bốn gã bách hộ sớm đã quỳ gối trước cửa quan nha Cẩm Y vệ thỉnh tội, hơn nửa canh giờ trôi qua, bên trong quan nha cuối cùng cũng truyền ra tiếng nói.
Khâm sai đại nhân nói, bốn gã bách hộ thủ bị bất lực, cuối cùng để xảy ra họa lớn, trở về tự cởi giáp trụ, chờ triều đình xử trí.
Lương thực trong Quan thương tất nhiên cũng bị cháy sạch, công tác thống kê sau khi lửa tắt là một ngàn một trăm thạch toàn bộ chạy rụi, ngoài ra trong quan thương còn có rất nhiều hàng hóa của thương nhân cũng bị hủy, những thương nhân này luồn qua lỗ hổng luật pháp của Đại Minh thuê quan thương, vốn cho rằng là địa phương an toàn nhất trên đời, kết quả lại xảy ra tai họa bất ngờ, muốn cáo trạng cũng không thể, cuối cùng là mấy hết cả vốn.
Một đêm tuyết lớn, trong thiên địa trắng xoá gió lạnh gào thét.
Cách ngoài thành Thiên tân ba mươi dặm có một ngọn núi tên là Điền Bàn, tương truyền những năm cuối Đông Hán một vị danh sĩ tên là Điền Trù vì không muốn nhận phong thưởng quan tước của Hán Hiến đế, ẩn cư ở núi này, thế nên mới có tên là núi Điền Bàn.
Vách núi Điền Bàn cao ngàn trượng, chùa chiền trong núi rất nhiều, từ Đường triều đã có danh xưng "Đông Ngũ Đài Sơn"
Trong một tòa miếu nhỏ tên là Vạn Tùng tự ở Sườn núi, Đường Tử Hòa hai mắt đỏ ngầu, vẫn chưa băng bó vết thương cho Cát lão ngũ.
Hơn ba mươi người thoát được một mạng dưới tay Cẩm Y vệ một đường đi về hướng tây, Tần Kham tuy rằng không phái ra truy binh, nhưng Cẩm Y vệ không thể thật sự để mặc những người này chạy trốn, chung quy vẫn đuổi theo, hơn ba mươi người chật vật chạy trốn ba mươi dặm đường chui vào trong núi, may mà tuyết lớn xóa đi dấu vết, mới khiến các Cẩm Y vệ phẫn nộ mà về.
Sau khi Đường Tử Hòa chế tạo hỗn loạn cũng ra khỏi thành theo, nàng ta men theo một con đường khác hội hợp với đám người Cát lão ngũ.
Hòa thượng trong Vạn Tùng tự đã bị đám Bạch Liên giáo chạy nạn này giết, tuy rằng kinh nghĩa của Bạch Liên giáo là kết quả kết hợp giữa Phật và Đạo. Nhưng... Hòa thượng không phải phật, cho dù là phật, người khi đang chạy giữ mạng thì ngay cả phật cũng dám giết.
Cát lão ngũ toàn thân trúng hơi hai mươi vết thương, có nặng có nhẹ, chạy hơn mười dặm mà hắn không ngờ không ngất xỉu.
Giống như là cố ý trừng phạt, Đường Tử Hòa cẩn thận xử lý vết thương cho mọi người xong, cuối cùng mới đến phiên Cát lão ngũ.
Băng bó xong vết thương, Cát lão ngũ môi ngập ngừng mấy cái, còn chưa kịp lên tiếng thì Đường Tử Hòa bỗng nhiên tát một cái vào mặt hắn.
Bốp một tiếng, mọi người hơi kinh ngạc, tiếp theo thì đều suy sụp cúi đầu.
Trên khuôn mặt thô ráp Cát lão ngũ là vết năm ngón tya, Cúi đầu hối hận nói: "Hồng Dương Nữ, ngươi đánh hay lắm, ta sai rồi, không ngờ cẩu quan Minh đình âm hiểm như vậy. Chúng ta trúng phải mai phục, hơn bảy mươi hán tử đi rồi. Ta, tội đáng chết vạn lần."
Nói xong Cát lão ngũ gào khóc.
Đường Tử Hòa không nói gì, vốn nên giận dữ nhưng nàng ta lúc này không ngờ lại lộ ra nụ cười thản nhiên. Lặng lẽ rút ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh một cái xuống đùi Cát lão ngũ, Máu tươi bắn tung tóe.
Cát lão ngũ hét thảm một tiếng, lại bị Đường Tử Hòa nhanh tay bịt miệng lại.
Nụ cười rực rỡ, nhưng trong mắt Đường Tử Hòa lại là một mảng lạnh như băng, buông tay ra, thản nhiên không nhìn Cát lão ngũ đau tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người run rẩy, Đường Tử Hòa cúi người cẩn thận băng bó vết thương mới của Cát lão ngũ, động tác ôn nhu như từ mẫu hiền thê.
Lúc băng bó, Đường Tử Hòa một hồi lâu không lên tiếng lúc này mới mở miệng: "Cát lão ngũ, ngươi nhớ kỹ, ngươi nợ mạng của hơn bảy mươi huynh đệ, bởi vì ngươi ngu xuẩn xung động, hơn bảy mươi huynh đệ bị ngươi hại cho mất mạng, mà ngươi, tên ngu xuẩn ngươi lại vẫn còn sống, Cát lão ngũ, món nợ này ta nhớ kỹ, tương lai nghiệp lớn nếu thành, ta sẽ tự mình đưa ngươi xuống bồi tội với các huynh đệ."
Cát lão ngũ đau đớn vô cùng, không ngừng gật đầu khóc lớn: "Phải, tương lai lật đổ Minh đình, Bạch Liên ngồi lên giang sơn rồi, Cát lão ngũ ta tất sẽ tự sát để tạ tội với các huynh đệ đã mất! Hồng Dương Nữ, cái mạng này của ta đã không còn là có ta, cho nên không dám phí hoài bản thân mình, ngày sau lật đổ Minh đình rồi, ta sẽ trả mạng lại cho các huynh đệ."
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Rất tốt, ngày sau ta sẽ đại táng cho ngươi thật phong quang."
Cố nén đau đớn, Cát lão ngũ rất nhanh bình ổn lại tâm tình, không bi thương cũng không tức giận, bắt đầu từ lúc này, hắn đã không còn sống vì bản thân, bi hay nộ chẳng còn quan trọng.
"Hồng Dương Nữ, ngươi nói không sai, Tần Kham này quả nhiên là nhân vật lợi hại, hắn tựa hồ đã sớm đoán được chúng ta sẽ đốt quan thương, ngay cả lộ tuyến rút lui của chúng ta cũng đoán trúng, chỉ ở chợ tây đợi chúng ta chui đầu vô lưới..."
Đường Tử Hòa cười lạnh nói: "Quan thương là mệnh môn của Thiên Tân, đạo lý dễ hiểu như vậy ai mà không biết? Cũng chỉ có có đồ con lợn như ngươi mới đâm đầu vào bẫy của hắn."
Cát lão ngũ thở dài ảm đạm: "Hồng Dương Nữ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Thù này Cát lão ngũ ta nhất định phải báo."
Đường Tử Hòa nhíu đôi mày liễu, suy tư một lúc rồi nói: "Quan thương là mệnh môn của Thiên Tân, đêm qua để dụ các ngươi vào tròng, Tần Kham chẳng buồn tiếc lương tồn trong quan thương, cái giá phải trả có thể nói là không nhỏ. Cát lão ngũ, dân phu bến tàu có rất nhiều người là huynh đệ trong giáo ta, ngươi có biết đợt vận lương tiếp theo của quan phủ khi nào đến Thiên Tân không?"
" "Ngày hôm trước vừa tới bốn thuyền, tổng cộng một vạn thạch, trong vòng một tháng sẽ không có lương vận bằng đường thủy tới Thiên Tân."
Đường Tử Hòa cười lạnh nói: "Quan thương cháy rồi, thuyền vận lương cũng tạm thời không tới, Thiên Tân tam vệ bốn phía đều là quân đồn điền vệ sở, các quân sĩ bản thân ăn còn không đủ, không biết các dân chúng nếu phát hiện trong thành không có lương thực thì sẽ có phản ứng như thế nào?"
Trong ngày tuyết rơi, Tần Kham lười chẳng muốn động đậy.
Xa nhà mấy trăm dặm, hi lý hồ đồ đón năm mới ở Thiên Tân, bắt đầu từ mùng một đã không ngừng có tào diêm các đạo cùng với tướng lãnh ba vệ của Thiên Tân đăng môn chúc tết, ngay cả Mưu Bân đang dưỡng thương cũng được gia phó dùng kiệu mềm đỡ tới trong phòng Tần Kham nói một đống những lời chúc mừng năm mới cát tường, đương nhiên, hiếu kính của các quan viên tất nhiên cũng không miễn được, cái gọi là chúc tết, đơn giản cũng chính là lý do tặng lễ mà thôi.
Thế là Tần Hầu gia ở tít tận Thiên Tân mạc danh kỳ diệu kiếm được một đống tiền.
Sau khi lửa lớn ở quan thương được dập tắt, các văn quan võ tướng Thiên Tân càng kính sợ Tần Kham, bọn họ không nghĩ ra, vị Hầu gia này đến Thiên Tân mới vừa vài ngày, thường ngày không ngừng xã giao với các quan viên võ tướng, không ngờ vẫn có thể tách tâm tư bày ra thiên la địa võng, giết cho Bạch Liên giáo chật vật chạy trốn, vị đại ma đầu lúc trước giết mấy ngàn phiên tử Đông Hán quả nhiên không phải hạng tầm thường.
Cảm giác được người ta kính sợ không phải tốt lắm, có lẽ lúc ban đầu còn có chút cảm giác đắc ý hư vinh, nhưng mà mỗi quan viên tới thăm đều nơm nớp lo sợ giống như ra pháp trường, mông chỉ dám chạm chút xúi vào ghế, bộ dạng sợ hãi tùy thời chạy trối chết, nhìn nhiều Tần Kham cũng buồn nôn, thế là dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách.
Rượu hoa điêu hâm trên gạch đỏ, trên bàn trà là mấy thứ đồ nhắm, Tần Kham nửa nằm trên ghế mềm, thảnh thơi giống như thần tiên.
Lý Nhị kính cẩn đứng bên cạnh hắn, bẩm báo tin tức Cẩm Y vệ mấy ngày nay thăm dò được, tin tức dò hỏi là nhắm vào Chỉ huy sứ của Thiên Tân tam vệ.
"... Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ Lương Thắng, người Phần Châu Sơn Tây, năm Hoằng Trị thứ mười thay cha nhậm chức Thiên Tân vệ chỉ huy thiêm sự, năm Hoằng Trị thứ mười bốn thăng làm Chỉ huy sứ, thê thiếp cho sáu người, con cái mười người, cha mẹ khoẻ mạnh. Thám tử đã bí mật hỏi thăm, phát hiện vợ cả của Lương Thắng rất có tư sắc, dáng người thướt tha, ngực to mông tròn, chính là tướng mắn đẻ, không biết vì sao bọn họ thành thân năm năm lại không có con, về sau nhờ Thiên Tân nữ Bồ Tát Đường thần y, kê mấy phương thuốc cho vợ cả của Lương Thắng, lại đâm Lương Thắng mấy châm, thật đúng là kỳ lạ, năm sau vợ cả của Lương Thắng liền sinh cho hắn một tiểu tử béo tròn, cũng không biết là có phải là trùng hợp hay không, dù sao cũng thật đáng mừng."