Lời đồn lan khắp cả thành Thiên Tân, tốc độ lan nhanh như vậy hiển nhiên có người ở trong châm ngòi kích động.
Trong một ngày, quan phủ và Tần Kham tựa hồ trở thành đích nhắm của các bách tính, tuy rằng không ai dám ở ngay trước mặt chỉ vào mũi mà chửi, nhưng Tần Kham có thể khẳng định, toàn thành Thiên Tân ít nhất có hơn ngàn người trốn ở trong nhà hạ thấp giọng biểu đạt nguyện vọng cực độ mong muốn được phát sinh quan hệ với trưởng bối nữ của Tần Kham, nếu những lời "Nghìn người nhắm vào, không bệnh cũng chết" được thành lập thì Tần Kham hiện tại ít nhất cũng phải chết hơn ngàn lần rồi.
Các Bách tính không quan tâm quan thương có cháy hay không, quan thương là của triều đình, ngươi thích đốt thế nào thì đốt, nhưng cái bách tính quan tâm là lương thực trong quan thương, những lương thực này là lương tích trữ của thành Thiên Tân, theo trình tự bình thường thì quan phủ cứ cách một ngày thì đưa lương trữ ra, theo giá thị trường giao tới hai cửa hàng bán gạo trong thành, cửa hàng lại bán cho bách tính, sự yên ổn và ổn định của một tòa thành trì tất cả là dựa vào lương trữ trong thành.
Hiện giờ lương thực trong thành đã bị cháy sạch, Tần Kham tất nhiên thành đối tượng để các bách tính chỉ trích.
Cảm xúc Khủng hoảng lan ra toàn thành, dần dần càng sâu, không chỉ hai cửa hàng gạo ngày đêm người xếp hàng dài, trên bến tàu cũng có vô số bách tính dừng chân nhìn ra mặt biển xa xa, lo lắng chờ đợi hải thuyền tới.
...... Tần Kham vẫn rất bình tĩnh, sự bình tĩnh của hắn không phải giả vờ.
Mấy năm nay hắn bị văn võ cả triều ngoài sáng trong tối mắng là lộng thần quốc tặc, các loại lời nói khó nghe hắn đều nghe qua cả rồi, sớm đã nuôi thành hàm dưỡng biết nhịn nhục. Mộ tổ của các bách tính Thiên Tân không bị đào, chứng tỏ Tần Hầu gia thực sự không tức giận.
Tần Kham ngồi yên được nhưng người khác thì không.
Sau hôm lời đồn lan khắp thành, thuỷ vận Tổng đốc Trần Hùng đầu đầy mồ hôi đăng môn.
Khi Trần Hùng nhìn thấy Tần Kham, Tần Kham đang nửa nằm trên giường ấm trong sương phòng ở hậu viện quan nha, thản nhiên nghe nhạc.
Trong sương phòng, hai con hát đang nghêu ngao hát, hai con hát này là Lý Nhị mời đến, nguyên quán ở Thái Thương, kiếm ăn trong kinh sư hát kịch Nam.
Cái gọi là Kịch Nam, được xưng là ông tổ của tạp kỹ Trung Quốc, vào thời Nguyên mạt Minh sơ đã hiện thế, khởi nguyên ở Giang Chiết, nói kịch Nam thì có lẽ rất nhiều người không hiểu, nhưng nói "Côn Khúc" thì chắc tất cả mọi người đều biết, mà kịch Nam chính là khởi nguyên của Côn Khúc thịnh hành đời sau.
Lúc bấy giờ, kịch Nam chỉ vừa mới bắt đầu phát triển, chính là lúc gian nan cầu sinh, văn nhân sĩ phu đương thời tôn trọng cải đẹp của chính âm bài từ, có chút không thích loại kịch Nam biểu hiện hơi khoa trương này, cho rằng nó là tà âm, kịch Nam phát triển cũng gặp trở ngại, cho nên hai con hát này mặc dù đến từ Thái Thương, quê hương khởi nguyên của kịch Nam, nhưng lăn lộn trong kinh sư cũng không thể không gửi thân vào gánh hát mà gian nan sống qua ngày.
Bởi vì kịch Nam chính là thuỷ tổ của Côn Khúc đời sau, ở trong cái thời đại thiếu hụt giải trí này, nếu cứ muốn chọn một loại giải trí, Tần Kham thà lựa chọn kịch Nam, không vì cái gì khác, chỉ muốn thể hội một chút cảm giác quen thuộc của kiếp trước. Cũng không biết Lý Nhị từ đâu nghe được thú vui này của Tần Kham, không ngờ phái Cẩm Y vệ phi xa ba trăm dặm, từ kinh sư nửa mời nửa ép hai con hát này tới Thiên Tân.
Hai con hát này sau khi đến Thiên Tân mới biết được, người muốn nghe hát không ngờ là Tần Hầu gia vinh quang tột đỉnh đương triều, Chỉ huy sứ đại nhân tay nắm mấy vạn Cẩm Y vệ, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, tuy nơm nớp lo sợ nhưng hát rất dụng tâm.
Có thể được quyền quý ưu ái, bọn họ cảm thấy mùa xuân của kịch Nam sắp tới rồi, chuyện liên quan tới tiền đồ của toàn bộ ngành hí khúc, hát sao không dụng tâm cho được?
Lúc này kịch Nam không có nhạc đệm nhạc khí, bình thường dùng thanh xướng làm chủ, bởi vì chỉ là tiền thân của Côn Khúc, cho nên nhưng đoạn từ ai cũng khoái như "Hoa đào phiến", "Mẫu đơn đình" vẫn chưa hiện thế, lúc này hai con hát hát là "Triệu trinh nữ"Văn nhân Nam Tống sáng tác.
nghe những làn điệu đơn sơ, Tần Kham nhắm mắt lại, một tay nhẹ nhàng gõ đùi, mũi rên hừ hừ, vẻ mặt say mê.
Trần Hùng đầu đầy mồ hôi đi vào sương phòng, nhìn thấy cảnh tượng này thì sau khi vào cửa không khỏi ngẩn ra, tiếp theo thì dở khóc dở cười.
Toàn bộ thành Thiên Tân đều hỗn loạn, ngươi còn có tâm tình nghe hát, văn võ cả triều đều gọi người này là gian nịnh, nhìn ngôn hành của người này, lời đồn vị tất đã là vô căn cứ... Nghĩ thi nghĩ, nhưng ngại thân phận của Tần Kham cao hơn hắn mấy cấp, Trần Hùng lúc này dù nôn nóng cũng không dám làm phiền nhã hứng của Tần Hầu gia, thế là đành phải ngoan ngoãn đứng yên ở cửa, kiên nhẫn chờ hai con hát hát xong khúc này.
Không biết qua bao lâu, theo âm cuối dài dòng của con hát dứt, trong phòng vẫn văng vẳng dư âm, đoạn chiết tử này cuối cùng cũng hát xong.
Tần Kham nhắm mắt say mê hồi lâu, mới gật gật đầu khen ngợi cười nói: "Hát không tồi, ra ngoài nhận thưởng."
hai vội vàng quỳ xuống cám ơn, dập đầu thùm thụp, con hát nữ thì ngẩng đầu, lặng lẽ ném ánh mắt quyến rũ về phía Tần Kham, sau khi, ngàn ân vạn tạ rời khỏi cửa, Trần Hùng mới vẻ mặt lo lắng đi vào.
"Hầu gia, ngài thật đúng hàm dưỡng tốt, lúc này còn có tâm tình nghe hát. Vừa rồi hai con hát hát cái gì vậy, y y nha nha nửa câu nghe cũng không hiểu."
Tần Kham sai người dâng trà, sau đó cười nói: "Kỳ thật ta cũng không hiểu, cũng chỉ thấy là y y nha nha. Bình Giang bá tìm bản hầu có việc gì à?"
Trần Hùng lau mồ hôi sau ót, nói: "Quả thật có việc..."
Tần Kham cười cười gật đầu: "Nghĩ lại cũng đúng, mấy ngày trước vừa tới chúc mừng năm mới bản hầu, chắc hôm nay không phải là lại chúc..."
Rồi hắn đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, phát hiện trong viện trống rỗng, không có rương lớn hộp nhỏ được khiêng vào viện, nụ cười của Tần Kham lặng lẽ tắt, thất vọng và buồn bã thở dài.
Quả nhiên không phải là đến chúc tết.
Không hiểu lễ số, chúc năm mới thêm một lần thì chết à?
Nhìn vẻ thất vọng không thể che giấu được của Tần Kham, trên mặt Trần Hùng lại lờ mờ phủ lên một tầng khí xanh.... "Hầu gia, sau khi quan thương bị cháy, bách tính trong thành Thiên Tân đã lâm vào khủng hoảng, hơn nữa lời bình của các bách tính đối với Hầu gia tựa hồ có chút... Không tốt."
"Cái này thì ta biết rồi, muốn chửi thì cứ để họ chửi, bản hầu mấy năm nay bị chửi còn ít chắc?" Tần Kham thản nhiên nói.
Ánh mắt Trần Hùng trở nên có chút khâm phục: "Nói tới việc này, hạ quan bội phục vạn phần sự nhìn xa trông rộng của Hầu gia, Hầu gia có phải đã sớm đoán được Bạch Liên giáo sẽ đốt quan thương hay không, cho nên lệnh cho hạ quan trước đó giữ lại hai ngàn thạch lương thực để dùng vào lúc cấp bách? Nếu không có hai ngàn thạch được giữ lại trước đó, Thiên Tân e là đã thực sự loạn rồi, Hầu gia nhìn xa vạn dặm, thật quá anh minh."
Tần Kham thản nhiên cười nói: "Cũng không cần bội phục ta, ta là an bài theo thói quen, chỉ vì ta cũng từng phải chịu đói, cho nên biết rõ sự trọng yếu của lương thực, sau khi làm quan bất kể là lúc nào ở đâu, nơi tay có thể thò tới là phải có đồ ăn, nếu không bất kể thế giới tốt đẹp cỡ nào, tính tình của ta đều sẽ rất nóng nảy. Biết lúc trước khi ở kinh sư bản hầu vì sao giận dữ hạ lệnh tàn sát mấy ngàn phiên tử Đông Hán không?"
Sắc mặt Trần Hùng lại tái đi, lắp bắp nói: "Bởi vì lúc ấy.... Bên cạnh Hầu gia không có đồ ăn?"
"Đúng vậy..." Tần Kham giống như cảm khái vô hạn nói: "Bụng vừa đói cái là bản hầu liền không còn bình tĩnh."
Trần Hùng: "..."
Lúc này Trần Hùng bỗng nhiên cũng muốn bình tĩnh một chút, đồng thời hắn cũng bỗng nhiên rất hiểu vì sao người này có thể chọc cho bách tính cả thành ân cần thăm hỏi mười tám đời tông nhà hắn..." Hầu gia, hiện giờ toàn thành khủng hoảng bất an, hai ngàn thạch Hầu gia đã chuẩn bị trước đó nên phát ra rồi, nếu không hạ quan lo lắng trong thành có dân biến."
Tần Kham lắc đầu cười nói: "Không vội, một hai ngay không nội loạn được đâu, bách tính cũng không đói được, hai ngàn thạch lương thực này cứ giữ thêm hai ngày, dân biến phải có người kích động mới có thể biến được, lương dân bình thường oán khí có sâu đến mấy cũng không dám cứng đối cứng với triều đình."
Trần Hùng cả kinh, tiếp theo vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ý tứ của Hầu gia là..."
Tần Kham mặt hướng về phương hướng kinh sư rồi chắp tay, vẻ mặt nghiêm trang trầm trọng nói: ".... Bản hầu tất nhiên sẽ thượng tấu triều đình, tự xin nhận phạt, phạt một năm lương là nhất định rồi."