Ba ngàn lượng không phải nói đùa, quả thật là chẩn phí Đường Tử Hòa định ra cho Tần Kham, cái giá này gợi lên hồi ức kiếp trước của Tần Kham, trời lúc đó không xanh như bây giờ, cỏ cũng không xanh như giờ, đáng mừng là, tiền thuốc men cũng đắt như như bây giờ.
Dám coi Tần Hầu gia là lợn để thịt, trên đời cũng chỉ có một vị như Đường thần y.
Cảm giác rất kỳ quái, Đường Tử Hòa tựa hồ không hề sợ Tần Kham, đương nhiên, Tần Kham cũng không thích người khác sợ hắn, bất kể người khác nghĩ như thế nào. Tần Kham Tần Kham cảm thấy mình là người có lực tương tác, đốt nhà Đại học sĩ là ngoài ý liệu, giết phiên tử Đông Hán cũng là ngoài ý liệu, về sau bức bức Đóa Nhan, giết Lý Cảo, lừa Lưu Cẩn.... Toàn bộ đều là ngoài ý liệu!
Đúng vậy, biểu hiện lực tương tác của Tần Hầu gia rất thấp, người thế tục không dễ dàng phát hiện, nguyên nhân chủ yếu bị người ta kính sợ là vì trên người hắn phát sinh quá nhiều điều ngoài ý liệu.
Đường Tử Hòa không sợ Tần Kham, từ lúc bắt đầu bắt mạch cho hắn, mặt luôn căng ra, Tần Kham cẩn thận quan sát mắt của nàng ta, mắt của nàng ta giống nước hồ trên trời, trong suốt, cũng lạnh như băng, tựa hồ mang theo một tia hận đời cố ý che giấu.
Trong mắt một vị cô nương rất có danh vọng toàn thành vì sao xuất hiện ánh mắt hận đời, Tần Kham không hiểu.
Không hiểu là bình thường.
Tần Kham làm sao có thể liên tưởng được Đường Tử Hòa và Bạch Liên giáo chung lại với nhau, tổng cộng mới gặp nàng ta hai lần, cũng thấy nàng ta hai lần ra tay trị bệnh cứu người, trong ấn tượng của hắn, Đường Tử Hòa chính là một đại phu thuần túy, hành y tế thế trị bệnh cứu người là công việc duy nhất của nàng ta, tích được vô số âm đức, đồng thời có lẽ vào thời điểm lẻ loi chốn khuê phòng cũng khát khao tương lai có thể được gả cho một nam tử trách nhiệm thành thật, vẻ mặt có lạnh lùng thì chung quy cũng chỉ là một loại màu sắc tự vệ khi lăn lộn trong chốn hồng trần, kỳ thật nội tâm lại rất nhiệt huyết.
Đối với một cô nương chỉ từng gặp hai lần, Tần Kham chỉ có thể nghĩ về nàng ta như vậy, bởi vì nàng ta ở trước mặt hắn vẫn chưa lộ ra bất kỳ lời nói hành động nào khiến người ta khả nghi. Trong tiềm thức, Tần Kham cũng không muốn liên hệ vị cô nương tuyệt sắc này với Bạch Liên giáo.
Ba ngón tay mảnh khảnh như ngọc đặt lên mạch của Tần Kham. Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Đường Tử Hòa thu tay lại, thản nhiên nói: "Hầu gia không hề trúng độc, cứ yên tâm đi, vừa rồi ở phủ của Lương đại nhân ta đã nói rồi, rau lê là một vị dược liệu, một người ăn một chút thì thân thể không sao cả, ăn nhiều thì cũng chỉ choáng váng buồn nôn, hung thủ là nhằm vào Lương đại nhân chứ không dám độc giết quan viên võ tướng toàn thành, cho nên hạ độc rất có chừng mực."
Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Bản hầu không lo bị trúng độc, là cái đám thuộc hạ không ra gì của ta lo xa thôi."
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Hầu gia là mạng kim quý, bản thân liên quan tới tiền đồ c ngàn vạn người. Quý thuộc hạ tất nhiên không dám lơ là."
" Đường cô nương là đại phu, không ngại giúp bản hầu nghĩ một chút xem, trong thành Thiên Tân trừ ngươi ra, còn có ai có thể có bản sự như vậy, giết người một cách vô ảnh vô hình?"
"Hầu gia, đại phu trong thành Thiên Tân không chỉ có mình ta, người dám hành nghề y tất nhiên đều học thông hiểu rộng. Phàm là ý giả thì đối với 'Thập bát phản' 'Thập cửu úy' đều thuộc nằm lòng, đạo lý lau lê phản rễ sô đỏ người nào làm nghề y cũng đều biết, Hầu gia từ phương diện này mà điều tra hung thủ, như vậy toàn bộ thành Thiên Tân, bao gồm cả ta, Tất cả đại phu đều có hiềm nghi, không chỉ như vậy, người từng đọc sách thuốc cũng có hiềm nghi."
Tần Kham cười nói: "Đường cô nương nói không sai, bản hầu quả thực là tìm sai phương hướng... Đúng rồi. Đường cô nương mới từ Lương phủ tới đây, tính mạng của Lương đại nhân có vấn đề gì ư? Có thể cứu được chứ?"
Đường Tử Hòa cười tự tin: "Mười tám phản tuy rằng có thể lấy mạng người. Nhưng ở trong tay ta thì tám chín phần mười là có thể cứu được, Lương đại nhân vận khí tốt, mời ta tham gia thọ yến, nếu chậm nửa khắc th e là ngay cả ta cũng không thể nào cứu nổi."
Tần Kham nghe vậy thì ngây ra một thoáng, tiếp theo hơi có chút thất vọng thở dài, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Còn tưởng rằng hắn không cứu được, giờ thì hay rồi, không có hy vọng tịch thu hết gia sản nhà hắn rồi."
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Hầu gia, ngài lẩm bẩm to quá."
Tin tức Lương Thắng trúng độc không hề tạo thành nhiều ảnh hưởng trên dân gian.
Bách tính trong thành Thiên Tân không quan tâm là ai thống trị bọn họ, thiên hạ đen như quạ đen, ai tới thống trị bọn họ cũng được cả. Bọn họ chỉ quan tâm là làm thế nào để được ăn no bụng, đây mới là vấn đề thực tế nhất.
Năm mới đã qua, kỳ nghỉ nửa tháng của đại thần triều đình kinh sư cũng hết rồi. Hôm tết Nguyên Tiêu, Chu Hậu Chiếu dẫn triều thần vào Thái Miếu cáo tế thiên địa tổ tông, theo một tiếng hét to "Lễ xong" của Lễ bộ thượng thư Trương Thăng, Chu Hậu Chiếu và các đại thần cùng với huân quý cả triều, cáo mệnh phu nhân trên tứ phẩm ở kinh sư đều đứng dậy, các mệnh phụ bao gồm cả Đỗ Yên di giá tới cung Từ Ninh nói chuyện với hoàng thái hậu, hoàng hậu. Chu Hậu Chiếu thì dẫn các đại thần về điện Phụng Thiên, bắt đầu triều hội lần đầu sau năm mới, cũng có nghĩa là Đại Minh nghênh đón năm Chính Đức thứ hai.
Đáng tiếc năm mới không có khí tượng mới, triều hội vẫn nhốn nháo ồn ào như bình thường, các đại thần mỗi người một ý, vì chính kiến của mình mà tranh cãi tới đầu rơi máu chảy, Chu Hậu Chiếu thì vẫn là đề tài chính, triều hội ít nhất có năm thành đề tài về hoàng đế, hoàng thượng phải cần cù, hoàng thượng phải thành thục, hoàng thượng đừng ham chơi nữa, hoàng thượng tiêu tiền ít thôi, hoàng thượng nếu không viên phòng với Hạ hoàng hậu thì thần sẽ đập đầu vào tường chết cho ngài coi, hoàng thượng cũng nên đẻ trứng rồi, bằng không tương lai Đại Minh sẽ ra sao.
Những đề tài dồn ứ cả một năm, có đạo lý hay không có đạo lý, các đại thần chẳng thèm kiêng kỵ gì, toàn bộ trút lên người Chu Hậu Chiếu.
Tuy nói qua một năm thêm một tuổi, nhưng tính tình của Chu Hậu Chiếu lại không có biến hóa gì, cuối triều hội, Chu Hậu Chiếu chung quy không nhịn được lại nổi bão, nhảy dựng lên trên long ỷ chỉ vào các đại thần mà mắng chửi một chập, sau đó thì nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, triều hội lần đầu năm Chính Đức thứ hai lại kết thúc trong không vui.
Sau khi Triều hội giải tán, Chu Hậu Chiếu trở về cung Càn Thanh hờn dỗi, Lưu Cẩn về ti lễ giám vừa ngồi xuống chuẩn bị phê tấu chương thì thái giám tùy đường của ti lễ giám Lưu Thuận cười nịnh ra đón.
Cũng giống như Lưu Cẩn vốn là họ Đàm trước kia, Lưu Thuận vốn họ Chu, về sau ôm đùi cha nuôi Lưu Cẩn, Chu Thuận cũng thành Lưu Thuận.
"Cha nuôi vào triều vất vả, nhi tử bóp vai cho ngài nhé?"
Lưu Cẩn phất tay thản nhiên nói: "Miễn đi, triều hội hôm nay bệ hạ lại náo loạn với các đại thần, vừa qua năm mới, cơn tức của mọi người thật đúng là không nhỏ, Tạp gia cũng phải hơn mười ngày rồi không làm chính sự, Lưu Thuận, mấy ngày nay trong kinh có phong thanh gì không, nói cho Tạp gia nghe đi, cũng để Tạp gia nâng cao tinh thần."
Lưu Cẩn ngoài miệng thì nói thôi, nhưng Lưu Thuận lại vẫn giơ đôi tay trắng nõn như con gái lên bóp vai cho Lưu Cẩn, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa bóp vừa cười nói: "Cha nuôi, năm mới cũng không có phong thanh gì, đại thần cũng như nhà bách tính, đóng cửa không ra ngoài, cũng không có chuyện gì hay cả, nghe nói Công bộ hữu Thị Lang Thường đại nhân vào mồm năm tết ngồi nhà mãi nên chán, mời năm ba đồng liêu tới thanh lâu ở phường Nhân Thọ chơi gái, ai ngờ kỹ nữ năm mới không muốn tiếp khách, Thường đại nhân phải ăn bế môn canh, tức giận nổi trận lôi đình tại đương trường, rất mất nghi thái chỉ vào cửa thanh lâu mà mắng chửi một canh giờ, chuyện này không biết sao bị phu nhân chính phòng của Thường đại nhân biết, phu nhân lập tức dẫn năm vị thiếp thất của Thường phủ mang theo gậy gộc cán chổi tới, đánh cho Thường đại nhân một trận, Thường đại nhân năm mới năm me mà bị phu nhân và các thiếp thất đánh cho một trận trên đường, mặt mũi bập dập không dám ra gặp ai, cha nuôi ngài không thấy trên triều hội hôm nay, Thường đại nhân cáo bệnh sao? Vết bầm tím Trên mặt vẫn chưa hết, hắn dám đến triều hội để tự tìm mất mặt à?"
Lưu Cẩn lập tức cười ha ha.
"Thú vị, thú vị, bọn quan văn này, ai nấy đều là hạng đê tiện, theo Tạp gia thấy, phải giống như chính thất phu nhân đối đãi với họ vậy, khi nên thu thập thì tuyệt đối không thể nương tay, đánh cho thật đau, thật sợ, bọn họ mới chịu ngoan ngoãn nghe lời..."
Không thể không khen Lưu công công, có thể trở thành quyền hoạn số một triều Chính Đức, đúng là vẫn có vài phần bản sự, một chuyện cười nghe vào tai, người bình thường chỉ cười vui rồi quên, mà Lưu công công lại có thể tổng kết ra một bộ triết học xử thế, cơ hội không chỉ giành cho người có chuẩn bị, cũng giành cho cả người thích suy nghĩ.
"Chuyện này nghe cũng lên tinh thần đấy." Lưu Cẩn sau khi tổng kết đạo lý nhân sinh thì cười tới nhăn cả mặt: "Lưu Thuận, còn chuyện gì vui nữa không, nói nghe đi."
Lưu Thuận ngưng thần nghĩ nghĩ rồi khom người cười nói: "Cha nuôi nhãn giới cao, chuyện có thể khiến cha nuôi vui thực sự là không nhiều lắm, về phần chuyện vui thì. Ba ngày trước phiên tử Tây Hán bắt được một đầu mục của Bạch Liên giáo, người này từ phủ Kế châu tới, chuẩn bị tới Thiên Tân kích động làm loạn, trên đường đi qua kinh sư bị phiên tử chúng ta phát hiện bộ dạng khả nghi, thế là bắt lại quát hỏi vài câu, tên nhát chết này không ra gì, mới cho hắn nếm thử hai món khai vị của gia hình mới thì hắn đã không chịu, khai ra sạch sành sanh.... Ha ha, cha nuôi, chuyện này có tính là vui không, nhi tử là thuyện miệng nhắc tới với ngài, để ngài biết...."