Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 611 - Chương 460: Bảo Hổ Lột Da (Hạ)

Chương 460: Bảo hổ lột da (hạ)

Thái giám tuy nói địa vị cao thượng, nhưng mà trong quan niệm của tông tộc, lại là loại người quên nguồn quên gốc, loại người này khi còn đương quyền trong hoàng cung thì phong quang vô hạn, nhưng một khi già rồi rời cung về quê, lại ngay cả tư cách vào từ đường tổ tông cũng không có, sau khi chết cũng không được chôn trong mộ tổ, cho nên thái giám khi tại vị không ngừng điên cuồng kiếm tiền, trừ dục vọng tham lam nguyên thủy của nhân loại ra, cũng là còn muốn có kiếm thêm chút tiền, sau khi hồi hương thì đập ra từng bó, dùng cái này để đổi lấy sự tôn trọng của hương nhân, cho dù là sự tôn trọng ở ngoài mặt, nếu vận khí tốt thì nói không chừng còn có cơ hội được chôn trong mộ tổ.

Nếu thái giám sau khi tịnh thân lặn lộn không tốt, cả đời tầm thường, đến già cũng chẳng tích trữ được bao nhiêu, cảnh già của loại thái giám này bình thường là rất thê lương, về quê cũng đừng có hòng, đến cửa thôn cũng chẳng về được, có kẻ còn dứt khoát chết già trong hoàng cung, hoặc là ở trong kinh sư tìm một căn nhà rẻ nhất, trong nghèo khó vượt qua đoạn cuối thời gian của cuộc đời, rồi khi chết, một tấm chiếu bọc lấy thây, đem ra bãi tha ma mà vứt, cuộc đời cứ vậy mà trôi qua.

Lưu Cẩn yêu tiền, thậm chí vì kiếm tiền mà ngay cả thể diện cũng không cần, cái hắn sợ chính là cảnh già thê lương, vì tiền, hắn có thể không từ tất cả thủ đoạn, hôm nay Tần Kham chủ động đưa một tài nguyên lớn như vậy tới cửa, Lưu công công cuối cùng cũng động tâm, loại cảm giác này, giống như trước kia khi chưa bị hoạn gặp được một cô nương xinh đẹp vậy.

Tần Hầu gia hôm nay hiếm khi tốn nhiều nước bọt như vậy, hơn nữa đối tượng tốn nước bọt lại là Lưu Cẩn không đội trời chung với hắn.

Cuối cùng một phen du thuyết đã đả động Lưu Cẩn, về phần hải thương kiếm được lợi nhuận lớn, Lưu Cẩn không hề hoài nghi, Chiết thương đóng thuyền rồi tự mình ra biển mậu dịch với phiên bang, đây là bí mật sớm đã được công khai của Đại Minh, chỉ có điều phía sau những đại thương nhân này là tập đoàn quan văn, không ai dám dây máu ăn phần mà thôi.

Những lời của Tần Kham hôm nay, Lưu Cẩn nghe vào trong tai mà như thể hồ quán đính, giống như Phật Đà bỗng nhiên giác ngộ dưới cây bồ đề vậy.

Đúng rồi, Tạp gia ở kinh sư kiếm tiền tới vứt cả mặt mũi, Tây Hán giúp hắn cướp đoạt, nanh vuốt giúp hắn xét nhà, ngoại quan vào thành phải giao bạc thường lệ, tra ra tham quan càng phải đào sâu nhà hắn ba thước.tướng ăn khó coi này ngay cả bản thân Lưu công công cũng không nhìn nổi, bị chính mình ghê tởm, cho nên hiện tại Lưu Cẩn kiếm tiền sớm đã không tự mình ra mặt, toàn bộ giao cho Trương Thải và một phụ tá Trương Văn Miện gần đây mới thu nhận lo liệu.

Hôm nay nghe Tần Kham nói vậy, Lưu Cẩn lập tức lòng tràn đầy hối hận.

Hải thương mới là vương đạo mà, Tạp gia sớm nên nghĩ đến chứ, đáng thương là để kiếm về chút tiền trinh này mà lại làm thanh danh của mình mất sạch, còn chẳng bằng người ta đi biển một chuyến tới Nhật Bản, Triều Tiên.

"Cảnh giới đấy Lưu công công, cảnh giới đấy." Tần Kham nhìn mặt già của Lưu Cẩn hiện lên vẻ ảo não, không khỏi thở dài, có một loại đau lòng giận không thể át: "... Có một loại cảm giác thất bại bản thân từng ấy năm qua như sống trong bụng chó hay không?"

Lưu Cẩn theo bản năng gật gật đầu, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện không đúng, hung tợn lườm Tần Kham.

Vừa nghĩ tới những lời Tần Kham hôm nay nói với hắn, Lưu Cẩn lập tức minh bạch ý đồ đến của Tần Kham.

" Ý tứcủa Hầu gia là... Chúng ta cũng tạo thuyền ra biển như Chiết thương Mân thương."

Tần Kham gật đầu: "Không sai, lợi nhuận của hải thương nhiều bao nhiêu thì Lưu công công chắc minh bạch hơn ta, các quan văn ai nấy nam đạo nữ xướng, ngoài miệng nói Không viết Mạnh bảo, kỳ thực căn bản là lũng đoạn cái ngành có lợi nhuận khổng lồ này. Không cho người khác dấy máu ăn phần, ngươi đường đường là nội tướng Đại Minh, quan văn sĩ tử thiên hạ đều phải ngước nhìn, ta là quốc hầu thế tập, Cẩm Y vệ dưới trướng trải khắp Đại Minh, việc các quan văn có thể làm, vì sao chúng ta không thể làm? Vì sao chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những lợi nhuận lớn này rơi vào túi tiền của người khác, chúng ta thì ngay cả nước canh cũng chẳng được húp?"

Lưu Cẩn rất đồng ý, nếu không phải có thù cũ với Tần Kham. Lúc này hận không thể coi hắn là tri kỷ bình sinh, cùng tấy tri âm rồi.

Lưu Cẩn mắt sáng rực vừa chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Tần Kham lập tức tràn ngập cảnh giác.

"Không đúng! Tần Kham, Tạp gia và ngươi có quan hệ thế nào thì không cần phải nói. Có chuyện tốt như vậy ngươi lại nghĩ đến Tạp gia? Ngươi có phải lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì để lừa ta không?"

Tần Kham hậm hực nói: "Ta đương nhiên không muốn gọi ngươi, có điều... Có chuyện không thể vòng qua ngươi được, đành phải mời ngươi cùng làm."

Lưu Cẩn cảm thấy rất có hứng thú: "Chuyện gì?"

Tần Kham từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, trải ra trước mặt Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn cầm lấy đọc, khó hiểu nói: "Phồn vinh Thiên Tân? Là ý gì?"

Tần Kham thản nhiên nói: "Chuyện khiến Thiên Tân trở nên Phồn vinh, hôm nay chắc đã được nội các đình nghị rồi, sau khi đình nghị thì ba vị Đại học sĩ sẽ phiếu nghĩ. Việc này Việc này thành thì còn phải được ti lễ giám đóng dấu, cho nên vụ mua bán này không thể không gọi ngươi."

Lưu Cẩn nghi hoặc nói: "Nhưng... Thiên Tân Phồn vinh thì có liên quan gì tới vụ mua bán này của ngươi."

Tần Kham thở dài: "Hải tặc đi cướp cũng biết trước tiên kiếm chỗ cất đồ, chúng ta làm sự nghiệp lớn như vậy chẳng lẽ không biết lập căn cứ trước à? Mỗi một thuyền hàng rời bến của ngươi tiền để ở đâu? Sau khi rời bến về thì sản vật của dị quốc tiêu thụ thế nào? Tiền kiếm được tiêu thế nào? Đại Minh dù sao cũng không mở cấm biển, ngươi dám công nhiên cất ở kinh sư à?"

Lưu Cẩn ngây ra một lúc, Bỗng nhiên nhếch môi, khóe miệng càng toét càng rộng, cuối cùng cười thành tiếng, trong tiếng cười có vẻ đắc ý vui sướng nói không nên lời.

"Tần Kham à Tần Kham. Ngươi cũng có lúc phải cầu Tạp gia, ha ha. Ấn ti lễ giám của Tạp gia không đóng, mua bán của ngươi có phải sẽ thất bại hay không? Sau này thu nhập của Tần gia có thể nằm ở..."

Lưu Cẩn còn chưa nói xong, Tần Kham nhíu mày nhìn hắn, rồi bỗng nhiên xoay người bỏ đi.

"Tần Kham, ngươi đi đâu đó?"

" Tiếng cười của ngươi rất chán ghét, bản hầu quyết định không chơi với ngươi nữa, tìm người khác hợp tác."

Lưu Cẩn quýnh lên: "Ngươi... Ngươi không sợ Tạp gia truy tra à?"

"Cứ đi mà tra, bản hầu sẽ đi tìm đám huân Quốc Công quốc hầu Đại Minh hợp tác, Lưu công công quyền thế ngập trời, có gan thì cứ động tới huân quý thử xem!"

Mặt Lưu Cẩn tái rồi, cảm giác ưu việt và sung sướng vất vả lắm mới tìm được trong nháy mắt đã tan thành mây khói."

" Ngươi... Tạp gia tự mình làm."

"Được thôi, ngươi đừng quên bản hầu là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, lát nữa bản hầu về ra lệnh, vùng duyên hải Đại Minh nghiêm tra thuyền tự tiện rời bến, Chiết thương Mân thương bản hầu tha hết, chỉ tìm kẻ có bối cảnh thái giám mà xuống tay, điều tra ra thì không nói hai lời, thiến toàn bộ đưa vào cung thị hầu Lưu công công."

Lưu Cẩn giận dữ, mặt đỏ bừng, cả người run khẽ, nhưng lại không nói ra lời.

Vốn cho rằng mình tìm được cơ hội nắn gân Tần Kham, kết quả người ta căn bản là không mua phiếu, nghĩ lại cũng được, nếu thực sự có thể nắm thóp hắn, hắn việc gì chủ động chạy tới bàn vụ mua bán này với mình? Nếu đã chủ động nói tới việc này, chứng tỏ người ta căn bản là không sợ bị nắm thóp.

Lưu Cẩn hiện tại cũng dần dần biết suy nghĩ cẩn thận rồi, cái gọi là Thiên Tân phồn vinh, cái gọi là đình nghị phiếu nghĩ nội các không vòng qua được ti lễ giám, đơn giản chỉ là một câu nói khách khí thôi, Tần Kham chỉ muốn làm chuyện này ở ngoài mặt thì đẹp một chút, tướng ăn nhìn văn nhã một chút, đây là giá trị lợi dụng duy nhất của Lưu Cẩn hắn. Nếu ti lễ giám không đáp ứng thì cũng căn bản chẳng sao, từ sáng chuyển vào tối cũng được, tướng ăn hơi hiềm thô lỗ một chút cũng được, bạc kiếm được vẫn chẳng thiếu.nếu họ Tần này dứt khoát một cước đá văng ti lễ giám chưởng ấn hắn đây rồi mời hơn mười vị Quốc Công quốc hầu cùng làm, khi đó ti lễ giám chưởng ấn hắn cho dù quyền thế ngập trời, hắn dám động tới hơn mười vị huân quý đó sao?

Không thể không nói, Lưu Cẩn là người thức thời, hơn nữa đối với giá trị bản thân cũng có nhận thức tỉnh táo đầy đủ.

Sau khi phát hiện mình trong chuyện này không quan trọng như bản thân hắn tưởng tượng, Lưu Cẩn lập tức thay đổi thái độ.

Hục hặc với Tần Kham không sao, ngàn vạn lần đừng có hục hặc với bạc, Lưu Cẩn không chỉ không có thù với bạc, hơn nữa bạc còn là cha ruột của hắn, không phải người nhà, mà là hơn cả người nhà.

Thấy Tần Kham xoay người muốn ra khỏi ti lễ giám, Lưu Cẩn quýnh quá, vội vàng chủ động chạy tới túm tay áo Tần Kham.

"Tần Hầu gia đừng đi, đừng đi." Lưu Cẩn thở hắt ra, cố gắng duy trì mặt mũi của nội tướng Đại Minh. Lời nói thấm thía: "Người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn, có gì thì cứ từ từ nói."

Tần Kham tựa cười mà như không phải cười: "Lưu công công nghĩ thông rồi à?"

Vẻ tức giận trên mặt Lưu Cẩn chợt hiện rồi lập tức bình tĩnh gật đầu: "Tạp gia nghĩ thông rồi."

"Muốn hợp tác chứ?"

"... Muốn." Lưu Cẩn cắn răng.

"Vậy, trước tiên phê đình nghị của nội các."

"Không thành vấn đề, chuyện của Thiên Tân chính là chuyện của Tạp gia, Tạp gia tuyệt đối sẽ không cản trở." Lưu Cẩn đáp ứng ngay.

"Sẽ thả Dương Nhất Thanh chứ."

"hả?" Sắc mặt Lưu Cẩn trở nên khó coi, nói đi nói lại, chuyện sao lại vòng tới Dương Nhất Thanh?

lần này đổi lại là Tần Kham lời nói thấm thía: "Kiếm tiền mới là sự nghiệp c chúng ta, khi cùng làm ăn thì phải nhớ hòa khí phát tài, đừng tranh hơn thua với người ta, đặc biệt đừng kèn cự với phía đối tác mua bán, nếu không tổn thất sẽ rất lớn, ngoan, thả Dương Nhất Thanh ra đi, phần trăm hải vận ta bốn ngươi sáu, thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment