Tần Kham rời khỏi ti lễ giám không lâu, liền sai người đưa tới một phần khế ước, khế ước rất chính thức, trên khế ước viết rất tỉ mỉ, về bỏ vốn tạo thuyền, cùng với tiền mua các loại lá trà, tơ lụa, đồ sứ Đại Minh rồi định giá sau khi bán tới Nhật Bản, Triều Tiên, phí tổn bao nhiêu, lợi nhuận bao nhiêu, ăn chia như thế nào, khi nào thì lấy tiền, toàn bộ đều liệt kê bên trong.
Lưu Cẩn giờ học khôn rồi, cố ý đưa phụ tá Trương Thải, Trương Văn Miện tới, ba người cầm khế ước xem trái xem phải, nghiên cứu rất nghiêm túc, nhưng không nhìn ra bên trong có bất kỳ lỗ hổng hay cạm bẫy
Lưu Cẩn cao hứng chết đi được, ông trời mở mắt, họ Tần lần này cuối cùng cũng không lừa hắn, đây là dấu hiệu của đạo đức lễ nghi tiến bộ rõ ràng.
Đương nhiên, trong nội tâm Lưu Cẩn càng khẳng định Tần Kham tặng cho hắn lợi ích này là vì quả thật không vòng qua ti lễ giám được, cũng là vì cứu Dương Nhất Thanh mà cam tâm tình nguyện trả giá cao.
Chuyện như vậy rất phù hợp với logic, Lưu Cẩn yên tâm ký tên trên khế ước, ấn dấu tay, cũng cất kỹ cẩn thận.
Khế ước tới tay, Lưu Cẩn rất sảng khoái ký thủ lệnh phóng thích Dương Nhất Thanh, trên thủ lệnh đóng dấu của ti lễ giám.
Về phần các Đại học sĩ nội các phiếu nghĩ đình nghị làm Thiên Tân phồn vinh, Lưu Cẩn ngay lập tức chiếu chuẩn, gửi tới thông chính sứ ti, cũng muốn lập tức ban bố thiên hạ.
Tần Kham nói không sai, loại mua bán hải vận này tuy rằng đã là bí mật công khai, nhưng dù sao vẫn không thể đưa lên sân khẩu, bởi vì lệnh cấm biển của Đại Minh vẫn còn tồn tại, danh bất chính thì ngôn bất thuận. Cho nên phàm là làm loại mua bán này, phải có cơ sở làm nơi trữ hàng, ví dụ như các Chiết thương dùng Ninh Ba làm nơi trữ hàng, mà các Mân thương thì dùng Tuyền Châu làm nơi trữ hàng, Lưu công công và Tần Hầu gia hợp tác làm vụ mua bán này, xây dựng Thiên Tân trở nên phồn vinh chính là việc thuận lý thành chương.
Nội các và ti lễ giám đạt thành nhất trí, thông chính ti ban phát chính lệnh, đổi Thiên Tân thành phủ, lệ thuộc Thuận Thiên phủ Bắc Trực Đãi, bên dưới có bốn huyện, Hộ bộ phát bốn mươi vạn lượng, nội khố phát ba mươi vạn lượng, Công bộ điều hai vạn công tượng để xây dựng tường thành Thiên Tân, mở rộng nội thành Thiên Tân, cảng Bột Hải xây bốn mươi quan thương.
Đồng thời Lại bộ cũng rất nhanh bổ nhiệm tri phủ Thiên Tân nhiệm kỳ đầu tiên, tri phủ đầu tiên do tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị thứ ba, nguyên chủ sự Hộ bộ Nam Kinh Tằng Dân Quyền đảm nhiệm.
Theo tri phủ đầu tiên được bổ nhiệm, kinh sư lấy với hơn mười ông chủ của hiệu buôn lớn do Chu viên ngoại của hiệu buôn Chu Ký đều phái nhân thủ tới Thiên Tân, chiếm đất trước trong thành Thiên Tân.
Một tòa thành đất sắp ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia của Đại Minh trong trăm năm tương lai, dưới sự phác họa từ bàn tay của Tần Kham, dần dần lộ ra những đường nét sinh cơ bừng bừng.
Chiếu ngục Cẩm Y vệ.
Mùi hôi tràn ngập mỗi một ngóc ngách của chiếu ngục, ở một chỗ nào đó sâu trong chiếu ngục còn truyền đến tiếng hét thảm thiết của phạm nhân khi chịu hình.
Tần Kham Mặc áo mãng bào đi vào thông đạo trong ngục, không nhịn được mà bịt mũi, cau mày.
Một đám thị vệ vây quanh Tần Kham đi vào sâu trong chiếu ngục, trên đường đi qua những nhà tù lớn nhỏ, từ sau lưới sắt vô số bàn tay thò ra, đều đâu đớn kêu oan, cầu mong ông trời làm chủ.
Tần Kham vẫn cứng rắn coi như không thấy, bước thẳng về phía trước.
Nhốt vào chiếu ngục tất nhiên là có án oan, đáng tiếc Tần Kham là người chứ không phải thần, hắn không thể quản được tất cả những chuyện bất bình của thiên hạ.
Một mực đi tới ngoài nhà tù có phiên tử Tây Hán canh gác, Tần Kham cuối cùng cũng dừng bước.
Thấy Tần Hầu gia hung thần trong truyền thuyết đến gần, phiên tử Tây Hán sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, đều thụt lùi một bước, kẻ nhát gan còn dứt khoát đầu gối nhũn ra, quỳ xuống trước Tần Kham.
Hung danh của Tần Hầu gia không phải là hư danh, thật sự là giết phiên tử mà ra, bất luận phiên tử Đông Hán hay là phiên tử Tây Hán, trong mắt vị hung thần này đều là phiên tử chết.
Đinh Thuận tiến lên một bước, một tấm thủ lệnh đưa tới phiên tử Tây Hán, miệng quát: "Thủ lệnh của Ti lễ giám Lưu công công, lập tức thả Dương Nhất Thanh."
Một chưởng ban tiếp nhận thủ lệnh cầm xem, lập tức thở phào một hơi, vội vàng sai người mở cửa lao.
May quá, hôm nay hung thần rất hòa ái, không định cướp ngục.
Cửa lao mở ra, một mùi hôi khiến Tần Kham không kìm lòng được mà thụt lùi ra sau một bước.
Trong nhà tù, Dương Nhất Thanh mặc áo tù nhân, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác chậm rãi đứng lên, trên người hắn đầy vết máu, hiển nhiên phiên tử Tây Hán đã dụng hình với y, xuống tay không nhẹ.
Tần Kham lẳng lặng nhìn Dương Nhất Thanh một lúc, cuối cùng chắp tay thở dài: "Dương đại nhân chịu khổ rồi."
Dương Nhất Thanh cũng thở dài: "Số khổ, không ngờ đúng là Hầu gia xuất thủ cứu giúp, Dương mỗ đa tạ Hầu gia nghĩa thân viện thủ, nói vậy chắc là Dương mỗ được cứu từ trong tay tên hoạn tặc Lưu Cẩn đó, Hầu gia chắc phải trả giá không nhỏ, Dương mỗ vô cùng cảm kích."
Tần Kham mặt giãn ra cười nói: "Dương đại nhân nói quá, cái giá kỳ thật cũng không lớn, ta chỉ là từ quầy thịt của Lưu Cẩn cắt xuống một cân thịt lợn mà thôi."
Dương Nhất Thanh ngạc nhiên: "Hả?"
"Dương đại nhân ngươi chỉ là hai lạng thịt lợn bom nước Lưu Cẩn tặng kèm."
Dương Nhất Thanh bị tra tấn cho mình đầy thương tích, nhưng nhìn ra được phiên tử Tây Hán khi dụng hình cũng lưu thủ, lưu thủ chứ không phải là lưu tình, Lưu Cẩn vốn hạ lệnh xử trảm Dương Nhất Thanh, nếu Dương Nhất Thanh dù sao cũng phải chết chắc, phiên tử Tây Hán cũng không dám tạo thêm quá nhiều vết thương cho y, chém đầu thì không sao, nhưng hành hạ sĩ phu đến chết sẽ chọc giận tất cả quan văn. Khi đó không lớn không nhỏ cũng là một trường phong ba.
Lúc này mâu thuẫn của văn quan và hoạn quan Đại Minh đã rất kịch liệt, Lưu Cẩn cũng không thể không để cố kỵ cảm thụ của các quan văn, cho dù hắn quyền thế ngập trời, nhưng dù sao đại thế sĩ phu trị thiên hạ cũng không thể thay đổi, muốn giết quan văn nhưng lại không thể không dựa vào bọn họ để thống trị giang sơn, chừng mực trong đây phải nắm chuẩn, Lưu Cẩn sống cũng không dễ dàng gì.
Bộ dạng của Dương Nhất Thanh rất tiều tụy, một thân ào tù dính đầy vết máu lớn nhỏ, ào thù bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc, tóc rối bù, cả người bốc ra mùi hôi, chỉ có mắt y là vẫn sạch, rất trong, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trong nhà giam, lại giống như ở trên kim điện, vẫn bình tĩnh, thong dong.
Dương Nhất Thanh tất nhiên không xa lạ gì với Tần Kham, lúc trước khi ở Liêu Đông, y gánh liên hệ rất lớn lãnh binh từ Tuyên phủ gấp rút tiếp viện Tần Kham, hai người xem như kết một lần thiện duyên, chỉ là không ngờ, khi gặp lại lại ở trong chiếu ngục kinh sư vừa bẩn vừa thối này, thế sự thật là khó lường.
"Ta cho rằng lần này hẳn phải chết rồi, không ngờ ại có ngươi cứu ta." Nụ cười của Dương Nhất Thanh có chút chua sót, dừng một chút rồi tiếp theo lại cười khổ nói: "Có điều ngươi cứu ta thì cứu ta, việc gì cứ phải nói ta thành lợn bơm nước, việc tốt lại làm không đến nơi đến chốn, trong ngoài đều không phải là người."
Tần Kham cười khổ: "Bất luận ta làm chuyện gì, luôn không làm được trọn vẹn, ăn mắng là quen rồi, dứt khoát chủ động nghe mắng, coi như là rèn luyện tâm tính đi."
Dương Nhất Thanh nhìn chăm chú Tần Kham: "Ta luôn cảm thấy lần này mới xem như là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta."
" Trí nhớ của ngươi nhất định là không tốt lắm."
Dương Nhất Thanh hìn nhà giam vừa bẩn vừa thối, thở dài: "Bất kể nói như thế nào..."
Nói đến một nửa, Dương Nhất Thanh bỗng nhiên vái Tần Kham thật dài, mím môi không nói nữa.
Tần Kham minh bạch ý tứ của Dương Nhất Thanh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Dương Nhất Thanh đã khắc phần ân tình này vào sâu trong xương tủy.
Có thủ lệnh của Lưu Cẩn, lại có vị hung thần Tần Kham này ở đây, phiên tử Tây Hán sớm đã lặng lẽ rút sạch, nhà giam tất nhiên không phải chỗ nói chuyện phiếm, Tần Kham sai người thay áo lụa mới tinh cho Dương Nhất Thanh, hai gã Giáo úy một tả một hữu đỡ y ra khỏi chiếu ngục.
Ánh nắng ngoài nhà ngục hắt vào khiến Dương Nhất Thanh phải híp mắt lại, nhìn cây xanh hoa đỏ bên ngoài, lại hít sâu một hơi không khí tự do, Dương Nhất Thanh ngửa đầu nhìn mặt trời, rất có thâm ý thở dài: "Đúng là vẫn còn càn khôn sáng lạn."
Gọi đại phu đắp thuốc cho Dương Nhất Thanh, lại uống một bát nước thuốc, Tần Kham đưa Dương Nhất Thanh đến quan dịch ở.
Người tuy rằng đã cứu ra rồi, nhưng Dương Nhất Thanh lại không thể quan phục nguyên chức, dù sao tâm nhãn của Lưu công công cũng không lớn, thả người thì được, nhưng phục chức thì đừng hy vọng.
Dương Nhất Thanh hiển nhiên cũng rất minh bạch tình cảnh của mình, trong thần sắc có chút hậm hực, Lưu Cẩn không hiểu, Tam biên tổng chế không chỉ là một chức quan, nó là thủ quan tây bắc Đại Minh, nhận trọng trách ngăn cản sự xâm nhập của Ngoã Lạt và Thát Đát, không chỉ như vậy, mã chính Thiểm Tây vẫn còn đang thi hành, Trường Thành phía bắc vẫn còn đang tu sửa, việc này đều phải có người đi làm, tương lai nếu triều đình thay một quan văn hủ nho không hiểu quân sự, chỉ biết nói bốc nói phét tới tiếp nhận chức Tam biên tổng chế, biên quan Đại Minh có thể gặp nguy hiểm.