Nói thật lòng, việc Đường Tử Hòa chạy thoát thật sự là khó tránh khỏi có liên quan tới Tần Kham, trên thực tế Đường Tử Hòa căn bản chính là bỏ trốn thành công dưới sự ngầm đồng ý của Tần Kham, đối với nữ nhân chìm nổi giãy dụa trong loạn thế này, Tần Kham thật sự không muốn đuổi tận giết tuyệt.
"Bệ hạ, chuyện Đường Tử Hòa trốn thoát, thần có trách nhiệm rất lớn, xin bệ hạ trách phạt." Tần Kham chủ động gánh vác sai lầm, cho dù biết Chu Hậu Chiếu sẽ không xử phạt hắn, nhưng vẫn nhất định phải tỏ thái độ.
"Ta trách phạt ngươi cái gì mới được chứ? Lơ là nhiệm vụ là Hà Tùng, nghe một tham tướng hộ tống nói, đêm Đường Tử Hòa chạy thoát, Hà Tùng uống rượu say bí tỉ trong doanh trướng, áp giải khâm phạm trọng yếu như vậy mà còn dám uống rượu trên đường, chỉ một cái tội này thôi Hà Tùng đã đáng chết rồi."
Chu Hậu Chiếu càng nói càng tức giận, trong lòng người thống trị, bách tính tạo phản theo theo bọn phản nghịch là không đáng phải bận tâm, những người này chỉ cần trấn an để họ buông binh khí là sẽ không cấu thành được nguy hại lớn đối với xã tắc, nhưng là người lãnh đạo tạo phản thì là đối tượng phải tiễu trừ của triều đình, nếu không thả hổ về rừng sẽ là cái họa tâm phúc của triều đình, Chu Hậu Chiếu cho dù ngu ngốc tới mấy thì điểm này hắn vẫn nhận thức rất rõ ràng.
Chính bởi vì minh bạch điểm này, cho nên Chu Hậu Chiếu rất tức giận đối với Hà Tùng, một câu của hoàng đế đã quyết định Hà Tùng chắc chắn là vạn kiếp bất phục.
Lưu Lương Cách đó không xa ánh mắt đảo qua, Chu Hậu Chiếu vội vàng dùng cái khăn lau bẩn thỉu giả vờ giả vịt lau bàn, một người ăn mặc kiểu điếm tiểu nhị vừa bận bịu làm việc, vừa quyết định sinh tử của một vị tham tướng triều đình, cảnh này lọt vào mắt Tần Kham, nhìn thế nào cũng quỷ dị vô cùng.
Chu Hậu Chiếu vừa làm việc vừa ghé lại gần, hạ thấp giọng cười nói: "Tần Kham, lần này bình loạn Phách Châu làm không tồi. Cái câu 'Chỉ cần bọn họ không cầm lấy binh khí đối kháng triều đình, bọn họ vẫn là bách tính của triều đình, là con dân của bệ hạ' mà ngươi nói trước khi thành phá đã truyền khắp kinh doanh, ta cũng nghe qua rồi. Ngươi làm rất đúng, chỉ cần bọn họ không cầm binh khí, bọn họ chính là con dân của ta. Không thể gia hại được."
Tần Kham thở dài: "Cho dù vậy thì vẫn có hơn ba ngàn bách tính đã chết. Thần không thể không hạ lệnh giết, bởi vì những bách tính này quả thật đã cầm binh khí lên, ý chí thủ thành của bọn họ thậm chí còn cương quyết hơn phản quân."
"Cầm binh khí thì chính là loạn dân, loạn dân thì phải giết. Tần Kham.ngươi không cần phải cảm thấy áy náy. Phụ hoàng từng nói với ta rằng Tranh đấu giành thiên hạ cũng vậy, giữ giang sơn cũng vậy, rất nhiều lúc phải trả cái giá rất đắt. Hán Đường đưa công chúa kết thân với phiên bang, đây là cái giá đăt mà hoàng gia phải trả. kẻ tạo phản cầm binh khí đối kháng triều đình thì phải hy sinh tính mạng, đây là cái giá mà kẻ tạo phản phải trả."
Tần Kham mỉm cười nhìn Chu Hậu Chiếu, mới qua mấy năm, Chu Hậu Chiếu Chiếu đã dần dần lột xác, trở nên thành thục hơn, càng lúc càng có dáng vẻ của hoàng đế. Đương nhiên, hình ảnh điếm tiểu nhị lúc này của hắn lại là một vết nhơ lớn nhất trong đời hắn.
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Nghịch thủ Đường Tử Hòa mặc dù chạy thoát, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, công lao bình định loạn Phách Châu là không thể phủ nhận, ta đã quyết định ngày mai lúc tảo triều sẽ tấn phong ngươi làm quốc công, mấy năm nay ngươi vất vả ngược xuôi làm việc cho ta, lập được nhiều công lao như vậy, tước vị cũng nên thăng một cấp rồi..."
Tần Kham ngẩn người, chuyện tước này hắn quả thật chưa nghĩ tới, phương diện danh lợi hắn cũng không có dã tâm quá lớn, đối với hắn mà nói một hầu tước thế tập đã là đủ thỏa mãn rồi, tước vị này sẽ giúp con cháu hắn mãi là giai cấp huân quý, xã tắc Đại Minh không sụp đổ thì hậu đại của hắn đều được hưởng vinh hoa phú quý, nếu tấn tước vị một cấp, Tần gia từ nay về sau tất nhiên càng tôn quý hơn.
Tần Kham quả thật có chút động tâm, hắn không có dã tâm, nhưng nếu có người hai tay dâng danh lợi đến trước mặt hắn, phàm là đầu óc không bị cửa kẹp thì người bình thường chắc sẽ chẳng ai cự tuyệt.
"Thần... Đa tạ long của bệ hạ." Tần Kham chắp tay tạ nói.
Chu Hậu Chiếu vội vàng đỡ tay hắn: "Đừng, nơi này là tửu quán, ta là điếm tiểu nhị của tửu quán, khách nhân kiểu gì mà lại đi hành lễ của điếm tiểu nhị, ngươi thế này không phải là đập vỡ bát cơm của ta sao?"
Mặt Tần Kham tái cả đi.
Tiểu hôn quân này làm điếm tiểu nhị thật sự quá nhập vai, nếu bị cả triều văn võ biết hoàng đế bệ hạ của bọn họ hiện tại cắm cúi dọn bàn bê rượu cho người ta, không biết trên Kim Loan điện sẽ có bao nhiêu người lao đầu vào cột mà chết, ừ, ít nhất thì Dương Đình Hòa khẳng định sẽ lao, Lý Đông Dương thì chưa chắc, lão hồ li này vẫn còn tiếc mạng lắm.
"Tiểu nhị, mang một tù rượu lên, bên trong mà pha thêm nước thì ông đây đấm chết mày." Bàn bênh cạnh có tửu khách hô to.
"Đến đây, đến đây." Chu Hậu Chiếu kéo dài giọng, hớn hở đi lấy rượu.
Tần Kham thở dài bước đi, không thể nhìn Chu Hậu Chiếu bị phạm tiện thêm nữa, nhìn lâu sẽ khiến Tần Kham cảm thấy tước vị Quốc Công mình sắp được tấn thăng rất là mất giá.
Đứng dậy vừa mới chuẩn bị cáo từ, Tần Kham bỗng nhiên phát hiện một đạo thân ảnh đầy kích động đi vào tửu quán, nhìn kỹ, ồ, thì ra là người quen.
Đới Nghĩa mặc áo màu xanh, đầu đội khăn vuông, giống như một trướng phòng tiên sinh, hắn vội vàng đi vào tửu quán, thấy Tần Kham cũng có ở đây, Đới Nghĩa ngây ra một thoáng rồi gật gật đầu với hắn, xem như là chào hỏi, sau đó thì ghé vào tai Chu Hậu Chiếu nói mấy câu.
Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu rất đặc sắc, lúc thì đỏ lúc thì xanh, đứng ngây ra một lúc thì sắc mặt cuối cùng cũng dừng ở xanh lét.
Ném mạnh cái khăn bẩn lên bàn, Chu Hậu Chiếu xiết chặt nắm đấm nói: "Hay cho tên tiểu nhân vô sỉ hèn hạ, dám lừa thê tử mà ta nhận định ra ngoài du xuân! Tưởng bắt nạt ta dễ lắm à?"
Đới Nghĩa hạ giọng châm ngòi thổi gió: "Bệ hạ, Đông Hán một khắc cũng không ngừng quan sát tên gia hỏa đó, sáng sớm hôm nay tên gia hỏa đó lừa Lưu cô nương ra một rừng cây hạnh ở ngoại ô, hoa hạnh đang nở đẹp, bảo là hái về cho Lưu Lương ủ rượu, Lưu cô nương liền đi theo hắn ra khỏi thành..."
Nghe hai người nói chuyện, trong lòng Tần Kham lờ mờ dâng lên cảm giác bất an.
"Tên gia hỏa đó" Trong miệng bọn họ, phải chăng chính là... Đường Dần?
"Đi! Chúng ta cũng ra khỏi thành, xem xem Đường Dần kia muốn làm gì Lưu Lương Nữ, đã nói là quân tử tranh đấu, ta mới không dùng quyền thế ép hắn, vậy mà hắn lại chơi thủ đoạn trước ta, đồ bại hoại." Chu Hậu Chiếu hổn hển đi ra khỏi tửu quán.
Tần Kham nghe mà tim trầm xuống, quả nhiên là Đường Dần.
"Ta cũng đi!" Tần Kham vội vàng đuổi theo.