Nói đánh Đường Dần cũng không phải là nói đùa, hai mắt Chu Hậu Chiếu đã phun ra lửa, không phải Lưu Lương Nữ ở đây nên cố duy trì hình tượng, không nên thể hiện ra một mặt thô bạo cuồng dã thì Đường Dần đại thể hiện tại đã là máu văng năm bước rồi.
Tần Kham dở khóc dở cười, hắn không ngại Chu Hậu Chiếu và Đường Dần giành gái như thế nào, dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn, trong nhà đã có hai vị thê tử, tạm thời không định tăng thêm một phòng nữa, khiến hắn nghẹn lời là phương pháp tán gái của Đường Dần.
Cái thứ Tài hoa này là thuộc về tài sản vô hình, ý tứ của "Vô hình" Là không nhìn thấy không sờ thấy mà chỉ có thể cảm thụ có được, không ngờ Đường Dần đã hóa tài sản vô hình thành tài sản hữu hình, cầm tập thơ ra khoe khoang trước mặt cô nương mà mình yêu, loại biện pháp càng lúc càng lỗi thời này sau khi Tần Kham trưởng thành thì đã khinh bỉ từ lâu rồi.
Chu Hậu Chiếu sắc mặt xanh mét, răng nghiến kèn kẹt, hai mắt phun ra lửa nhìn chằm chằm Đường Dần đang đứng ở chỗ cao.
"Bệ hạ, ngươi nếu thật sự thích Lưu Lương Nữ, dứt khoát ra một đạo thánh chỉ tuyên nàng ta vào cung đi." Tần Kham thở dài nói.
"Không! Nữ nhân của ta thì ta phải dựa vào bản sự của chính mình để đi giành, quyền thế ép người thì có là gì? Nữ nhân trong hậu cung của ta chẳng lẽ vẫn chưa đủ nhiều à? Nữ nhân ta muốn thì cái nàng ta thích chỉ có thể là con người thật của ta, chứ không phải là long bào trên người ta, nàng ta nếu yêu ta, ta tất sẽ không vứt bỏ nàng ta, cho dù là đưa giang sơn cho nàng ta thì cũng chẳng sao!" Chu Hậu Chiếu mặt đỏ lên gầm khẽ.
Tần Kham thở dài, tiểu hôn quân lại nói linh tinh thì có thể hiểu được, nam nhân khi yêu lần đầu thì luôn sẽ rất ngu, chính bởi vì có tâm huyết của tuổi trẻ, tình cảm tươi đẹp bất kể hậu quả xung động và đơn thuần, thế giới này mới trở nên không còn đáng ghét.
Không thể không nói, biện pháp này của Đường Dần tuy rằng cũ, nhưng rất hữu hiệu, Đường Dần không hổ là tài tử phong lưu, am hiểu tâm lý của nữ nhận, bộ dạng tài tử cô ngạo khoanh tay đón gió này tiểu thư khuê các có lẽ sẽ chướng mắt, khó tránh khỏi cái hiểu giả vờ làm màu, nhưng ở lĩnh vực gái cưng thì vẫn rất có thị trường.
Lưu Lương Nữ giống như đã có chút hứng thú với ị vị đại thúc này, đương nhiên, hứng thú lớn nhất hình như không phải là ở con người hắn, mà là ở "Nhân sinh nhược chích như sơ kiến"
Đây cũng là điều rất hợp lý, dù sao lúc trước tập thơ này cũng bán được hơn hai nghìn lượng bạc. Mà Đường Dần... Hắn nếu quy bản thân mình ra hai ngàn lượng rồi đưa vào tiệm cầm đồ, chưởng quầy nào chịu nhận thằng ôn ss?
Ở chỗ cao, Lưu Lương Nữ tựa hồ đã buông lỏng đề phòng đối với Đường Dần.ngồi trên bãi cỏ cách một trượng, có lẽ lúc này nàng ta cảm thấy người có thể viết ra những câu thương tình tao nhã như nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp thì nhất định không phải là người xấu.
"Tiểu nữ tử chỉ biết mấy chữ. Đối với đại danh của Đường tướng công thì không rõ lắm, nhưng tiểu nữ tử từ nhỏ đi theo phụ thân vào Nam ra Bắc, bài "nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp' này thì lại nghe rất nhiều người truyền xương, hơn nữa tiểu nữ tử cũng có chút thích bài thơ này, hôm nay mới biết thì ra là sáng tác của Đường tướng công, đúng là có mắt như mù..."
Đường Dần kích động tới cả người run rẩy, nhưng vẫn ra vẻ thong dong đạm bạc. Tay vuốt râu hơi run run, hiển nhiên trong lòng đang mừng như điên.
Tần Kham dám cá năm lượng bạc, cá là trong lòng người này nhất định đang cảm tạ mười tám đời tổ tông của mình, nếu hắn lúc này hiện thân ở trước mặt Đường Dần. Trên bảy thành khả năng là Đường Dần sẽ dập đầu lia lịa.
NGày xưa chia bốn sáu đúng là thiệt quá mà.
"Lưu cô nương quả thực thích bài thơ này c tại hạ ư?" Trong mắt Đường Dần lấp lánh vẻ vui sướng, lúc trước khi tập thơ bán được hơn hai nghìn lượng bạc cũng không cao hứng như thế này.
Lưu Lương Nữ ngượng ngùng cười cười: "Nữ tử Bần hàn, nào có tư cách bàn học vấn thi văn, chỉ cảm thấy ngâm vào là thương cảm. Từng câu từng chữ đều giống như đâm vào tim, không ngại Đường tướng công cười. Lúc trước được nghe bài thơ này, tiểu nữ tử thầm khóc tới vài ba lần."
Đường Dần nghe vậy thì càng hớn ha hớn hở.
Dưới chỗ trung, Chu Hậu Chiếu lại kién răng ngan ngát.
"Chỉ là một bài dâm thơ mà thôi, Lưu Lương Nữ sao chẳng nghĩ, kẻ có thể viết ra bài thơ này là hạng gì, không biết đã mang bài thơ này ra lừa bao nhiêu nữ tử đàng hoàng."
Tần Kham xoa mũi, có chút xấu hổ.
Chính xác mà nói, bài thơ này là sáng tác của hắn, hiện giờ bài thơ này chẳng những bị người ta ăn cắp bản quyền mang đi tán gái, lại còn hại mình bị mắng, đúng là một chuyện lỗ vốn.
"Bệ hạ, nên hiện thân rồi, nếu không hiện thân thì chỉ sợ tẹo nữa Lưu Lương Nữ thật sự bị người ta quắp đi dấy, ngài mau lừa Lưu Lương Nữ về thành đi..." Tần Kham thở dài.
Chuyện 2 nam tranh một nữ này không liên quan gì tới hắn, chỉ có đuổi luyện về theo đuổi nữ nhân, mười Chu Hậu Chiếu cũng chẳng bằng được một một Đường đại tài tử, câu nhắc nhở này của Tần Kham hoàn toàn là đứng trên lập trường chủ nghĩa nhân đạo giúp kẻ yếu.
Chu Hậu Chiếu tức giận nói: "Ta hiện thân thế nào đây? Vô duyên vô cớ xuất hiện trong rừng hạnh ở ngoài thành, giải thích như thế nào đây? Vả lại, ta lấy cớ gì ra mà lừa nàng ta về thành?"
Tần Kham nghĩ nghĩ một chút rồi do dự nói: "Cứ nói là cha nàng ta ngã vào hố phân?"
Chu Hậu Chiếu kinh hãi: "Ngươi, ngươi sao có thể nói những lời bất hiếu như vậy được!"
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, chờ ngươi thành người từng trải rồi, ngươi sẽ biết chuyện nhạc phụ ngã vào hố phân là cảnh đẹp ý vui cỡ nào!"
Mặt Chu Hậu Chiếu run run: "Không được, đổi cớ khác đi."
"Cớ nhanh nhất vui nhất hợp lý nhất mà thần có thể nghĩ ra thì chỉ có cái này."
Chu Hậu Chiếu lườm hắn một cái, nói: "Chẳng trông cậy gì vào ngươi được, thôi thì ta tự tùy cơ ứng biến vậy, muộn thêm nữa thì Lưu Lương Nữ thật sự bị tên dâm tặc này mê hoặc mất."
Nói xong Chu Hậu Chiếu đứng lên, cố ý làm cho quần áo xộc xệch, nín thở để hô hấp trở nên gấp rút, để chế tạo bộ dạng như chạy xa ngàn dặm tới báo tang, lảo đà lảo đảo chạy lên gò đất.
Đường Dần lúc này chính là lúc xuân phong đắc ý, kinh nghiệm phong lưu nói cho hắn hay, chỉ cần nói thêm vài câu nữa là sẽ khiến Lưu Lương Nữ nảy sinh hảo cảm với hắn, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt để giành lấy phương tâm.
Trong đầu đã đắn đo câu chữ thì Đường Dần liền thấy một khuôn mặt mà hắn không muốn thấy nhất, khuôn mặt này thoạt nhìn thì đang tức giận, từ trong tới ngoài tỏa ra một cỗ khí màu xanh, cứ như là ếch trong nước.
"Tiểu hầu nhi, sao ngươi lại tới đây?" Lưu Lương Nữ ngạc nhiên nhìn Chu Hậu Chiếu.
Tần Kham ở sau lưng Chu Hậu Chiếu giơ fmới biết hắn đã đổi tên, họ Chu rất khiến người ta hoài nghi, có điều vì sao bị Lưu Lương Nữ gọi là "Tiểu hầu nhi" thì rất khó hiểu.
Chu Hậu Chiếu ngượng ngùng quay đầu lại nhìn Tần Kham rồi phụng phịu nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, ta họ Hầu, tên là Chiếu, dừng có gọi ta là Tiểu Hầu nhi!"
Lưu Lương Nữ hiển nhiên đã thân với Chu Hậu Chiếu rồi, nghe vậy liền trừng mắt: "Ngươi là chạy bàn, ta là chưởng quầy, gọi ngươi tiểu hầu nhi ngươi dám có ý kiến à?"
Chu Hậu Chiếu lập tức ủ rũ: "Ta... không có ý kiến."
Khóe mắt Tần Kham giật giật.
Thật sự muốn nói với nữ nhân này, tiểu Hầu nhi đứng trước mắt nàng ta so với chưởng quầy thì còn cao cấp hơn, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, bao gồm cả nàng ta, nếu tiểu Hầu nhi này thích những lời độc đáo, đến Lưu Lương, cha nàng ta của là của hắn.
Thấy Chu Hậu Chiếu thỏa hiệp, Lưu Lương Nữ hơi chun mũi, bộ dạng xinh đẹp tỏa ra vị đạo tinh nghịch.
"Tiểu hầu nhi, ngươi sao cũng ra khỏi thành? Hơn nữa cũng đến rừng hạnh vậy." Lưu Lương Nữ dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không nghĩ về lý do bị Chu Hậu Chiếu theo dõi, chỉ nhướn mày liễu nói: "Khách nhân trong quán nhiều như vậy, ngươi sao lại chạy tới đây? Cha ta có một mình làm sao xuể?"
Chu Hậu Chiếu vội vàng nói: "Ta chính là ra để tìm cô, trên đường hỏi thăm mới biết cô đã tới rừng hạnh, Lưu đại thúc bảo ta tìm cô về, nói cô ra ngoài với người lạ lâu quá lo có chuyện."
Mắt liếc sang Đường Dần, Chu Hậu Chiếu bĩu môi nói: "Thời buổi này có lắm kẻ khoác cái mác sĩ tử văn nhân, nhưng lại làm ra những chuyện nam đạo nữ xướng, tri nhân tri diện bất tri tâm, Lưu cô nương, mau về đi thôi, chậm chút Lưu đại thúc lại lo."
Lời nói Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến Đường Dần mắt trợn trừng, muốn phát hỏa những lại cảm thấy ở trước mặt giai nhân không nên mất phong độ, đành phải cố nén cục tức này, nặn ra bộ dạng bộ dạng như "hắn khệnh thì mặc hắn khênh, trăng sáng chiếu sông lớn".
Lưu Lương Nữ lúc này cũng hiểu vừa rồi cùng Đường Dần cô nam quả nữ ở chung một chỗ là không thích hợp, mặt không khỏi đỏ lên, ngón tay oán trách chọc vào trán Chu Hậu Chiếu, sau khi cúi đầu thi lễ với Đường Dần thì bước đi.
Giai nhân đi xa, chỉ còn lại hoa mai, Đường Dần và Chu Hậu Chiếu nhìn Lưu Lương Nữ bóng dáng càng lúc càng xa, rất có hẹn ngầm đồng thời thở dài.
Tiếp theo hai người ngẩn ra, tràn ngập địch ý lườm nhau một cái. Lưu Lương Nữ đi rồi, Chu Hậu Chiếu không còn cố kỵ, cơn tức lập tức bùng phát.
"Cẩu tặc! Nữ tử ta nhìn trúng mà ngươi dám dụ dỗ nàng ta ra khỏi thành, lại còn ngâm dâm thơ lừa nàng ta." Chu Hậu Chiếu càng nói càng tức, thế là đột nhiên xuất thủ, nhắm thẳng mặt già của Đường Dần một quyền đánh tới.
Đường Dần bất ngờ không kịp phòng, mắt trái bị đánh trúng, hét thảm một tiếng.
Chu Hậu Chiếu mặt đỏ bừng, chỉ vào mũi Đường Dần cả giận nói: "Mọi người đều là đàn ông, đừng nói ta ỷ thế hiếp người, hôm nay ta đánh ngươi đấy, ngươi nếu là nam nhân thì hoàn thủ đi, ai thua rồi thì tự động tránh xa Lưu cô nương, đánh thua đánh thắng tuyệt đối không tìm nhau tính sổ!"
Đường Dần ôm mắt cả giận nói: "Cái tên chạy bàn như ngươi thì là cái thá gì! Quá thô lỗ, dám vũ nhục tư văn, ta tới nha môn Thuận Thiên phủ tố cáo ngươi!"
Chu Hậu Chiếu tức giận bật cười: "Thuận Thiên phủ chính là ta mở, ngươi đi kiện ta à! Thôi đừng có lắm lời, đấu võ nào!"
Nói xong Chu Hậu Chiếu tiến gần, lại nhắm vào mắt phải của Đường Dần một quyền đánh tới, quyết tâm muốn biến hắn thành gấu mèo.
Đường Dần vừa kinh vừa sợ: "Tiểu hỗn trướng ngươi đùa đấy à! Không ngờ dám khi nhục thư sinh văn nhược."
Bùm !
Chu Hậu Chiếu một quyền đấm thẳng vào mắt phải của Đường Dần, Đường Dần ngã ngửa ra sau.