Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 630 - Chương 559: Lão Phụ Già Nua (2)

Chương 559: Lão phụ già nua (2)

Kim Liễu thở dài, cái loại chuyện sinh con này hoàn toàn là trông vào ý trời, chẳng ai giúp được cả, danh y Bắc Trực Đãi của mời đến hết rồi, phương thuốc cũng kê không ít, nhưng Đỗ Yên lại vẫn không mang thai.

Kim Liễu giỏi hiểu ý người đành phải vội vàng nói sang chuyện khác: "Tỷ tỷ, tướng công lần này bình loạn Phách Châu chắc không đơn giản đâu, ta nghe nói lần này phản loạn găng lắm, Bắc Trực Đãi, Hà Nam, Sơn Đông đều phản, chắc phải tới mấy chục vạn phản quân ấy, còn sắp binh lâm dưới thành kinh sư, chủ soái tên là Hứa Thái xuất binh một tháng liền bị phản tặc đánh cho tơi bời, kết quả tướng công của chúng ta phải xuất mã, bày mưu nghĩ kế thoải mái bình định phản loạn, kể ra thì trong văn võ cả triều, vẫn là tướng công của chúng ta có bản lĩnh nhất. Tỷ tỷ nói tướng công lần này lập hạ công lao lớn như vậy cho bệ hạ và triều đình, bệ hạ liệu có thăng quan tấn tước cho tướng công hay không?"

Đỗ Yên tạm thời ném đi hết niềm ai oán đầy bụng, xốc lại tinh thần cười nói: "Triều đình thưởng công phạt tội, tướng công lập được công lao như vậy thì thăng quan tước là chắc chắn, đại thần nào dám nói linh tinh, ta người đánh tới cửa chặt phăng chân chó của hắn!"

Kim Liễu lo lắng nói: "E là chưa chắc đâu, tỷ tỷ gần đây không ra khỏi cửa, không biết trong kinh lời đồn rất nhiều, lần này bệ hạ nếu muốn tấn tước cho tướng công, e là không thuận lợi đâu!"

Vẻ mặt Đỗ Yên nghiêm lại, đang muốn hỏi chi tiết thì thấy ngoài cửa phủ có một lão phụ già nua tập tễnh đi tới.

Lão phụ nhân mặc rất bình thường, tóc hoa râm, lưng còng đi lại có chút gian nan, đi được mấy bước thì phải dừng lại thở, vươn tay ra sau đấm đấm thắt lưng, sau đó tiếp tục đi.

Lão phụ nhân đi đến trước khoảng trống của hầu phủ, đây đã là phạm vi cảnh giới của các thị vệ, một thị vệ tiến lên quát lão phụ nhân: "Gia trạch Hầu phủ, người không phận sự không thể tới gần, ai trái sẽ truy cứu!"

Lão phụ nhân tựa hồ bị thị vệ làm cho sợ hãi, cả người run lên, thân thể già yếu lảo đảo, miễn cưỡng lắm mới ổn định được.

Đỗ Yên tức quá, mũi chân điểm xuống đất lướt tới trước mặt thị vệ, không nhẹ không nặng đạp hắn một cước, cả giận nói: "Không biết nói năng tử tế với lão nhân gia à? Tuổi của bà ấy đủ để làm bà nội của ngươi đấy, tướng công ta bình thường dạy các ngươi đối đãi với người già như vậy à? Chờ tướng công về sẽ thu thập ngươi!"

Thị vệ vội vàng xin lỗi, ngượng ngùng lui xuống.

Phụ nhân Tuổi già sức yếu thấy thấy Đỗ Yên nói như thế, không khỏi giương mắt cẩn thận quan sát Đỗ Yên, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, Đỗ Yên đang lơ là căn bản không chú ý vì sao một phụ nhân già nua lại có con ngươi trong suốt đen bóng như vậy.

Quan sát một lát, lão phụ nhân chống gậy gian nan khom người thi lễ với Đỗ Yên.

Tính tình Đỗ Yên mặc dù nóng nảy, nhưng tâm địa lại rất thiện lương, không đợi lão phụ nhân cúi người thì đã đỡ lão phụ nhân đó trước.

"Lão bà tử già nên hồ đồ, không biết quý nhân ở đây, có tội."

Đỗ Yên cười nói: "Tội gì mà tội, tướng công của chúng ta không có những quy củ như quý nhân khác, bà nếu đi một rồi thì không ngại vào phủ nghỉ chân một lát, tướng công nhà ta hiện giờ mặc dù đã tước phong quốc hầu, nhưng ch năm xưa cũng là người nghèo khó ở nông trang bình thường."

Lão phụ nhân lại khom người, bộ dạng sợ hãi không thôi nói: "Ấy, thì ra quý nhân chính là Hầu gia, lão bà tử lỗ mãng, thật không phải, lão bà tử giờ đi đây, đi đây."

Vừa chuẩn bị xoay người, lão phụ nhân lại khựng lại, cười bẽn lẽn với Đỗ Yên cười, nói: "Vị quý phu nhân này, lão bà tử từ Thiên Tân đến kinh sư nương nhờ họ hàng, đi đường xa nên hơi khác, nếu quý phu nhân không chê ta dơ dáy thì không biết có thể ở quý phú uống chén nước hay không?"

Đỗ Yên cười nói: "Có gì mà không được, thì ra lão nhân gia từ Thiên Tân đến, Thiên Tân ta biết, tướng công nhà ta nói đã làm một đại sự ở Thiên Tân, không quá mười năm, Thiên Tân tất có biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn nói Thiên Tân là một thí điểm chí hướng của chàng trong cuộc đừoi này. Hì hì, ta cũng chẳng hiểu tướng công nói gì, nhưng mà nghe thì thấy rất là lợi hại."

Trong mắt Lão phụ nhân hiện lên nét cười.

"Quý phu nhân nhất định rất yêu tướng công của mình phải không?"

Đỗ Yên cười cười gật đầu.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy lão phụ nhân trước mắt này tuy rằng ăn mặc rất bình thường, vừa nhìn đã biết là người cùng khổ, nhưng khí chất ung dung và tri tính như có như không trên người bà ta lại khiến Đỗ Yên tâm sinh hảo cảm, luôn muốn thân cận hơn với bà ta.

Vỗ vỗ trán, Đỗ Yên bật cười nói: "Lão nhân gia mau vào phủ ngồi nghỉ đi, Người đâu, rót trà mang điểm tâm tới cho lão nhân gia."

Lão phụ nhân vội vàng cảm ơn, tập tễnh đi vào trong phủ, miệng không ngừng nói những câu cát tường như nhiều phúc nhiều thọ, con cháu đầy đàn.

Bốn chữ "Con cháu đầy đàn" Trong lúc vô tình chạm phải chỗ đau của Đỗ Yên, người Đỗ Yên cứng lại, cắn cắn môi dưới, sắc mặt có chút khó coi.

Lão phụ nhân cũng dừng bước, thấy Đỗ Yên sắc mặt khó coi, lại trở nên sợ hãi.

Kim Liễu một tay bế Tần Nhạc đi xuống thềm đá, một tay đỡ lão phụ nhân, nói: "Lão nhân gia đừng đa tâm, tỷ tỷ như vậy không phải vì bà đâu, thật ra là, nói chung là bà đừng nhắc tới bốn chữ 'Con cháu đầy đàn' là được."

Trong mắt Lão phụ nhân tinh quang chợt lóe, lại ra vẻ hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ phủ quý phu nhân hương khói không thịnh? là lão bà tử thất lễ rồi, quý phu nhân chớ trách, kỳ thật chưa sinh được con cũng không có gì đáng lo, lão bà tử lúc còn trẻ cũng hiếm muộn, may mà phụ thân của lão bà tử từng là lang trung vân du bốn phương, đời đời truyền xuống một số y thuật và phương thuốc, lại châm cho lão bà tử mấy cái, uống mấy toa thuốc, không quá mấy tháng là hoài thai, đời này ta tổng công sinh ba nam hai nữ, lúc đó hàng xóm đều nói lão bà tử mệnh cách tốt."

Lão phụ nhân không biết cố ý hay là vô tình, lèm bèm một hồi.

Đỗ Yên và Kim Liễu đứng nghe bên cạnh mắt lại dần dần sáng lên.

Không ai thích nghe lải nhải, đặc biệt là người trẻ tuổi, nhưng trong những lời lải nhải của lão phụ nhân này, Đỗ Yên và Kim Liễu lại nghe ra một tin tức vô cùng phấn chấn, tin tức này này khiến người Đỗ Yên run rẩy, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn.

"Lão, lão nhân gia... Bà vừa nói, phụ thân của bà là lang trung, có thể trị chứng hiếm muộn?" Đỗ Yên khẩn trương vô cùng.

Lão phụ nhân nghĩ nghĩ rồi nói: "Lão bà tử vừa rồi nói chưa rõ à? Phụ thân ta tự tay thi châm kê thuốc cho ta, không quá mấy tháng liền hoài thai, sau khi phát hiện ta có thai, tướng công cao hứng quá ngay đêm đưa ta tới từ đường, dập đầu với các liệt tổ liệt tông, nói là cảm tạ tổ tông phù hộ, ha ha, đâu có phải là tổ tông nhà là phù hộ, rõ ràng là nhờ diệu thủ của cha ta mà."

Đỗ Yên tim đập càng nhanh, mặt nhanh chóng đỏ lên.

Kim Liễu thấy Đỗ Yên kích động, vội vàng giúp nàng ta hỏi ra điều nàng ta muốn hỏi: "Lão nhân gia, y thuật của phụ thân bà, bà có học được hết không?"

Lão phụ nhân lắc đầu cười nói: "Y đạo cũng là học vấn, học vấn như biển, mênh mông vô bờ, nào có ai dám nói biết hết? Có điều, lão bà tử từng tự thể hội, nữ nhân mà, không thể sinh đẻ là nỗi khổ cả đời, không biết phải chịu bao nhiêu sự coi thường, nghe bao lời cay đắng chua chát, mười phần có chín là bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, hạnh phúc cả dời con như bị hủy, cho nên, sau khi lão bà tử sinh đứa con đầu tiên liền xin học chữa bệnh này, đời này có thể trị chữa được cho bao nhiêu hay bấy nhiêu, coi như là lão bà tử tích đức cho bản thân, sau này chết rồi cũng được đầu vào thai tốt."

Lão phụ nhân lại lảm nhảm một hồi, Đỗ Yên th kích động tới sắp ngất, nước mắt không ngừng rơi, che mặt lại khóc không thôi.

Thành thân ba năm, tuổi của nàng ta cũng hai mươi mốt rồi, ngay cả một đứa con của không đẻ được cho tướng công. Mắt thấy thân phận của tướng công càng ngày càng cao, tước vị cũng càng lúc càng tôn quý, tuy rằng vẫn đối đãi với nàng ta tốt như trước, vợ chồng không có ngăn cách, tướng công cũng chưa từng ghẻ lạnh nàng ta, từ sau khi sinh Tần Nhạc, tướng công vì chiếu cố tới cảm xúc của nàng ta, thời gian ở cùng nàng ta còn nhiều hơn, có phu quân như vậy, sự áy náy trong lòng Đỗ Yên đối với Tần Kham cũng càng nặng, không thể sinh một người thừa kế hoạt bát đáng yêu thông minh cho tướng công đỡ trở thành tâm bệnh lớn nhất của Đỗ Yên.

"Lão nhân gia, ngài... Thật thật sự có thể chữa được chứng hiếm muộn ư?" Đỗ Yên lau nước mắt nức nở nói.

Lão phụ nhân thấy bộ dạng lê hoa đái vũ của Đỗ Yên thì trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thở dài cười nói: "Có thể chữa khỏi hay không thì lão bà tử không dám chắc, dù sao thê tử không mang thai, không chỉ là vấn đề của nữ nhân, có đôi khi... Ha ha, vấn đề cũng nằm ở phía nam nhân, cho nên lão bà tử chẳng những phải khám cho quý phu nhân, còn phải khám cả thân thể của Hầu gia nữa!"

Đỗ Yên thở dài, Kim Liễu cười khổ nói: "Lão nhân gia, vấn đề chắc là ở trên người tỷ tỷ, sức khỏe của tướng công rất tốt."

Nói xong chỉ chỉ tiểu Tần Nhạc trong lòng: "Bà xem, nó chính là ta và tướng công sinh ra đó."

Lão phụ nhân nhìn hình dáng mặt mày của Tần Nhạc, bất giác vươn tay ra, nhưng không biết lại nghĩ tới gì nên rụt lại.

"tiểu quý nhân xinh quá, nếu sức khỏe của Hầu gia không có vấn đề, xem ra vấn đề quả thật là ở trên người quý phu nhân, quý phu nhân nếu tin lão bà tử, không ngại để ta khám một chút nhé."

Bình Luận (0)
Comment