Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 632 - Chương 561: Diệu Thủ

Chương 561: Diệu thủ

Lão phụ nhân vẫn là lão phụ nhân, thoạt nhìn thì rất nghèo khổ bình thường, lão nhân thế này mà xen lẫn trong dòng người thì căn bản chẳng thể nào tìm được bất kỳ điêm gì gây chú ý, nhưng bất luận hoá trang tinh diệu như thế nào, đôi mắt quen thuộc ấy vẫn không thể che giấu.

Tần Kham cả người chấn động, thốt lên: "Đường..."

Chỉ nói một chữ, Tần Kham rất sáng suốt im miệng ngay.

Tên nàng không thể gọi bừa, hiện giờ nàng ta là phạm nhân truy nã trọng yếu số một triều đình, nói một cách không khoa trương thì quả thực là ai cũng muốn giết.

Đỗ Yên tò mò chớp mắt: "Tướng công nói đường gì cơ?"

"Đường, Đường Thái tông trong mộ có rất nhiều thứ đáng giá, tướng công đang nghĩ xem có nên phái người đi trộm mộ hay không." Tần Kham nói láo mà sắc mặt chút không thay đổi.

Lão phụ nhân mặt không biểu tình, trong mắt hiện lên một nét cười.

Đỗ Yên cười mắng: "Tướng công càng lúc càng vô pháp vô thiên, trộm mộ vốn là tội ác tày trời, chàng lại muốn đi trộm mộ Đường Thái tông, các đại thần trên triều đường kiểu gì cũng ăn tươi nuốt sống chàng."

Tần Kham cười nói: "Vậy thì biến báo một chút, quan văn nào đắc tội với ta, ta đưa thứ đào được trong mộ của Đường Thái tông tới nhà hắn, sau đó báo lên là hắn trộm mộ, để thanh danh thối của hắn theo gió truyền ra trăm dặm."

Miệng thì cười nói, nhưng mắt của Tần Kham lại vẫn quan sát lão phụ nhân, trong lòng thầm than.

Đúng là quá bội phục nữ nhân này, chẳng có một chút giác ngộ thân là tội phạm truy nã trọng yếu triều đình nào cả, lúc này ít nhất thì cũng nên trốn trong thâm sơn rừng già tránh quan phủ lùng bắt chứ, ai đời lại đi hóa trai rồi lang thang khắp thế giới, tưởng Cẩm Y vệ dưới trướng ta là toàn ngồi không ăn lương à?

"Tướng công, vị lão nhân gia này đúng là lợi hại. Vừa rồi tùy tiện châm mấy châm cho ta, lại kê một phương thuốc, nàng ta nói..." Đỗ Yên vừa vui mừng vừa xấu hổ, gé vào tai Tần Kham nói khẽ: "Bà ta nói cứ uống thuốc theo phương, ba tháng sau sẽ có thai."

Tần Kham lập tức cảm động.

Lúc trước chỉ ở trong lương bồng ngoài thành Phách Châu tiện miệng nói ra một câu, mà nàng ta không ngờ lại ghi nhớ trong lòng, thậm chí bất chấp sự lùng bắt của quan phủ, hóa trang tới kinh sư xem bệnh cho Đỗ Yên, mạo hiểm bị chém đấu tới giải quyết nỗi lo của hắn, nữ nhân này, có đôi lúc hành động khiến Tần Kham hận không thể một đao chém chết nàng ta. Nhưng đôi lúc lại làm việc thiện khiến cho nàng ta có một loại xung động muốn ôm nàng ta vào lòng.

Tần Kham không lo khi nàng ta trị bệnh cho Đỗ Yên thì giở trò, không nhắc tới tình cảm lúc trước với nhau, chỉ nói việc sau khi nàng ta bị bắt thì Tần Kham thả cho nàng ta đi, phần nhân tình này nàng ta xem như đã nợ rồi, nên không thể có động cơ xuống tay với Đỗ Yên.

"Nếu vị... Lão nhân gia này kê đơn, nàng cứ uống cho đúng liều, đơn này nhất định không sai được." Tần Kham ôn nhu nói với Đỗ Yên.

Đỗ Yên kinh ngạc nhìn Tần Kham, nàng ta không nghĩ ra tướng công vừa rồi còn cười nhạt với lão phụ nhân mà vì sao bỗng nhiên thay đổi khẩu phong.

Tần Kham đành phải ghé vào tai nàng ta tiếp tục nói rối: "Vừa rồi tướng công trong tai nghe thấy Bồ Tát ngàn dặm truyền âm, thì ra vị lão nhân gia này quả thật là Quan âm tặng con."

Vẻ mặt của Đỗ Yên càng đờ ra, một lát sau mới vung quyền đấm Tần Kham mấy cái, gắt: "Lần nào cũng lừa người ta như lừa kẻ ngốc."

Tần Kham cười cười, cao giọng phân phó trướng phòng trong phủ trả thù lao cho lão phụ nhân, trả thù lao trả rất hào phóng, không chỉ cho một trăm lượng hoàng kim, hơn nữa còn tặng một viên đông châu to bằng quả trứng, cùng với sâm núi trăm năm, lộc nhung, thể tích của những thứ này đều rất nhỏ, quấn ở bên hông hành tẩu căn bản không nhìn ra được, nhưng nếu khi nào thiếu tiền tùy tiện lấy ra một chút đổi sang tiền tài thì đủ để cả đời không lo cơm ăn áo mặc.

Đỗ Yên giật mình trước sự hào phóng của Tần Kham, chưa từng thấy tướng công đối đãi với ai khẳng khái như vậy, tướng công là chim nhạn nhổ lông nổi danh kinh sư, bất kể là ai từng có giao tiếp với tướng công, tiền trong túi đều sẽ tự dưng bớt đi, hôm nay lại tặng cho một lão phụ bình thường tài vật mà tiêu hai đời cũng không hết,, Đỗ Yên không thể không cảm thấy giật mình, về sau lại nghĩ đến tướng công là thấy mình có hy vọng mang thai nên vui sướng, coi lão phụ nhân thành ân nhân của Tần gia, nghĩ đến đây Đỗ Yên trong lòng thận chí còn vui mừng không thôi.

Hôm nay Tần Hầu gia có chút khác thường, không chỉ khẳng khái tặng lão phụ nhân một đống tài vật, hơn nữa còn phân phó chuẩn bị xe ngựa, Hầu gia gọi thị vệ Hầu phủ, tự mình tiễn lão phụ nhân đi.

Xe ngựa là xe song mã hai càng, làm bằng gỗ mun, quét sơn bạc, trước xe là nghi bài "im lặng" và "tránh đường", hai hàng thị vệ cầm đao đi cạnh xe ngựa, khí thế uy vũ khiến người đi đường kính sợ trảnh đường, sự hùng tráng hấp dẫn ánh mắt của vô số người, cũng không biết trong đám người có bao nhiêu thiếu niên lang ý chí cao vút phát ra lời cảm thán kiểu Lưu Bang như "Đại trượng phu phải như thế chứ".

Bên trong xe ngựa, lão phụ nhân hình thái già nua còng quặp bỗng nhiên phát ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, thanh âm vốn thuộc về thiếu nữ trẻ tuổi lại phát ra từ miệng một lão phụ nhân mặt hạc da gà, thật sự khiến cho người ta rợn tóc gáy.

Tần Kham cũng ngồi ở trong xe ngựa, khẽ thở dài: "Ai cũng bảo người xấu thích tác quái, vì sao ngay cả mỹ nhân cũng thích tác quái? Trên đời này chẳng lẽ không tìm ra được người nào bình thường một chút sao?"

Đường Tử Hòa vừa cười vừa dùng tay quệt nếp nhăn ở khóe mắt do hóa trang mà có, sắc mặt vẫn già nua nhưng ánh mắt lại trong veo, cả người thoạt nhìn phi thường quỷ dị.

Tần Kham không dám nhìn thẳng: "Được rồi, đừng cười nữa, cẩn thận dẫn đạo sĩ tới bắt yêu đấy.nàng lợi hại thật đấy, bộ dạng này làm sao mà có vậy?"

Đường Tử Hòa thu lại tiếng cười, nói: "Giang hồ hung hiểm, lòng người khó đoán, một thiếu nữ tử như ta nếu không có mấy món bản sự giữ mạng thì làm sao mà hành tẩu thiên hạ được?"

"Lần trước nàng làm sao mà thoải mái thoát khỏi lao tù vậy? Theo Cẩm Y vệ dưới trướng của ta về hồi báo, nàng đêm đó ngồi yên không nhúc nhích, vậy mà các quân sĩ canh chừng nàng tự động ngã vật, bọn họ là trúng phải yêu đạo gì?" Tần Kham không nhịn được hỏi ra câu hỏi mà hắn muốn hỏi nhất.

Đường Tử Hòa mặt hạc da gà nháy, cười nói: "Ta có một loại mê dược tự sáng tạo ra, gọi là thần tiên túy, chỉ cần ta muốn, chung quanh ta trong vòng ba trượng sẽ ngã xuống sau năm lần hô hấp, bao gồm cả hiện tại, chỉ cần ta muốn, Tần Hầu gia ngươi liền chỉ có thể ngoan ngoãn ngã xuống để mặc ta giày xéo. Có muốn thử không?"

Da đầu Tần Kham lập tức ngứa ran, vội vàng cười gượng: "Thôi thôi, ta không cần thứ đó."

"Hôm nay cuối cùng cũng thấy được chính thất phu nhân của ngươi, Tần Kham, ánh mắt của ngươi không tồi, không chỉ xinh đẹp phóng khoáng, hơn nữa còn là đồ tôn của Trương Tùng Khê." Đường Tử Hòa bỗng nhiên cười nghịch ngợm: "Danh hào của Trương Tùng Khê không nhỏ đâu, khi nàng ta đánh ngươi có cảm thấy đặc biệt thoải mái không?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đánh ta còn đánh ra hiệu ứng phẩm bài, ta là đồ phạm tiện à? Đồ tôn của Trương Tùng Khê đánh ta thì ta nên cảm thấy thoải mái ư? Trong thiên hạ chỉ cần không phải là đất của vua, bản hầu chỉ cần ra lệnh một tiếng, cho dù hắn là thuỷ tổ nội gia, cũng có thể bắt hắn vào chiếu ngục hành hạ cho sống không bằng chết."

Đường Tử Hòa bật cười: "Nhìn ngươi kìa, đây là sắc mặt quan phủ điển hình, quan như ngươi nhiều nên mới bức cho bách tính không ngừng tạo phản đấy."

Tạo phản là đề tài mẫn cảm, sắc mặt Tần Kham hơi khó coi, Đường Tử Hòa nhu thuận nói: "Được rồi được rồi, không nói việc này nữa, bệnh của phu nhân ngươi nếu cứ đúng theo phương thuốc ta kê mà uống, không ngoài nửa năm là có thể mang thai, có điều là nam hay là nữ thì ta chịu."

Sắc mặt Tần Kham hòa hoãn lại: "Đa tạ nàng đã mạo hiểm tới chữa bệnh cho phu nhân ta, không ngờ nàng là bệnh gì cũng chữa được thật, Tần gia nếu có trưởng tử thì đều là công lao của nàng, phu nhân ta hai năm rất không vui, nàng có thể gọi là cứu được nàng ta đó."

Đường Tử Hòa đắc ý cười nói: "Thiên Tân nữ thần y không phải chỉ là hư danh, chỉ cần hưa tắt thở thì ta cứu được tất, về phần mấy cái bệnh vặt như hiếm muộn, nếu không phải là vì ngươi thì ta chẳng buồn ra tay."

Thấy dáng vẻ đắc ý này của Đường Tử Hòa, trong lòng Tần Kham không khỏi tức giận.

Thật sự muốn nói với nữ nhân này, lần trước người ở trước mặt hắn đắc ý bừa bãi thế này là Lưu Cẩn, về sau Lưu công công bị thiên đao vạn quả.

Tần Kham không nhịn được đả kích lại: "Nói nghe lợi hại quá nhỉ, vậy bệnh bảy tiên nữ đau bụng kinh ngươi có trị được không?"

Đường Tử Hòa ngây ra: "Bảy tiên nữ... Đau bụng kinh? Lấy đâu ra cái bệnh này?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là có, cái này gọi là bệnh thần kinh đó, trị không được thì đừng có tinh vi."

Đường Tử Hòa ngây ra một thoáng rồi đột nhiên vươn tay ra đấm Tần Kham mấy cái, tiếp theo thì bật cười ha ha.

Vào lúc này, ân oán ngày xưa tựa hồ tan thành mây khói, trong xe chỉ tràn ngập tình ý dạt dào.

Đường Tử Hòa vén một góc màn xe lên, nhìn xe song mã phía trước, cùng hai hàng thị vệ uy vũ hai bên, một lúc sau, sau một lúc lâu, Đường Tử Hòa buồn bã nói: "Quả nhiên là gia đình quyền quý, quả nhiên là Tần Hầu gia danh chấn thiên hạ."

Tần Kham cười nói: "Đây là nghi trượng của hầu tước, ta thường ngày bận rộn, hôm nay là vì nàng mới dùng nghi trượng."

Đường Tử Hòa giật mình, cảm động nói: "Vì ta?"

Trong ánh mắt Tần Kham ánh ra một loại tình cảm khó nói thành lời: "Nghi trượng Hầu tước chỉ có thể do ta và thê thiếp của ta dùng, cho dù tương lai ta có nhi tử, không phải là trưởng tử kế thừa tước vị thì cũng không được dùng nghi trượng."

Đường Tử Hòa nghe ra thâm ý trong lời nói, mắt đỏ lên, dựa vào gối da mềm trong thùng xe, lẩm bẩm nói: "Thật hy vọng ta có thể cả đời dùng nghi trượng này, Tần Kham, ta mệt quá rồi, khi lăn lộn ở bên ngoài, ta thường mệt tới muốn khóc."

Đường Tử Hòa thâm tình nhìn Tần Kham: "Nhưng bên cạnh không có một bờ vai cho ta dựa, ta không khóc được, Tần Kham, ta tích lại tất cả nước mắt, có một ngày khi ta làm xong việc ta muốn làm, ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi đưa vai cho ta tựa, để ta phát tiết toàn bộ chỗ nước mắt này nhé."

"nàng muốn làm việc gì?"

Nụ cười của Đường Tử Hòa trở nên buồn bã: "Tần Kham, tính mạng của hơn ba ngàn bách tính Phách Châu vì ta mà chết, ta muốn chuộc lỗi, ta không muốn phản nữa, chỉ muốn đi khắp thiên hạ, cứu hết ba ngàn mạng người để chuộc lại tội nghiệt mà ta từng phạm phải, dao trong tay, cắt thịt cho chim ưng ăn hay là giết cả vạn người xưng hùng, thành Phật hoặc thành ma đều ở trong một ý niệm."

Bình Luận (0)
Comment