Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 636 - Chương 564: Lý Quảng Nan Phong

Chương 564: Lý Quảng nan phong

Nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ không thể tấn tước cho Tần Kham được, nhìn chung thì Đại Minh ta trên dưới trăm năm đã thành lệ. Người được phong tước nhiều nhất chính là sau Tĩnh Nan Vĩnh Lạc và thời Hồng Vũ khai quốc, những năm này quả thật xuất hiện rất nhiều danh thần danh tướng, song từ sau Vĩnh Lạc, Đại Minh ta phong tước cực ít. Người được phong Quốc Công chính là vào Thổ Mộc bảo chi biến năm Chính Thống thứ mười bốn, Ngoã Lạt bắt Anh Tông làm tù binh, binh lâm dưới thành kinh sư, lúc đó Binh bộ thượng thư Vu Khiêm phụng chỉ kháng địch, sai chư tướng liệt trận nghênh địch ở chín cửa kinh sư, Vu Khiêm tự mình đốc chiến, cuối cùng Ngoã Lạt bại lui, lúc ấy xã tắc rơi vào cảnh như chồng trứng sắp đổ, nếu không phải Vu Khiêm chủ lực tử chiến, Đại Minh ta khi đó đã mất nước rồi, công lao lớn như vậy, Vu Khiêm cuối cùng cũng chỉ được phong Thiếu Bảo, xin hỏi bệ hạ, công của Tần Kham so với thiếu bảo thì như thế nào?"

Những lời này của Dương Đình Hòa lại khiến rất nhiều đại thần liên tục gật đầu.

Dương Đình Hòa không có tư tâm, lão chỉ luận sự, kỳ thật quan cảm của lão đối với Tần Kham không tồi, lúc trước Lưu Cẩn loạn chính, đại thần trong triều bị Lưu Cẩn giết hết đám này tới đám khác, Tần Kham không sợ cường quyền đối kháng với Lưu Cẩn, không chỉ nghĩ cách cứu một đám quan văn trung trực trong triều, hơn nữa hình thành sự kiềm chế đối với Lưu Cẩn trên trình độ nhất định, khiến cho Lưu Cẩn không dám thích gì làm đấy, cuối cùng lại lập kế hoạch lật đổ Lưu Cẩn, những việc mà Tần Kham làm Dương Đình Hòa đều nhất nhất thấy cả, nói thật, Dương Đình Hòa rất có hảo cảm với Tần Kham.

Nhưng mà có hảo cảm thì có hảo cảm, nguyên tắc là không thể bỏ, đương kim bệ hạ được công nhận là hôn quân, làm việc chỉ dựa vào sự yêu ghét cá nhân, đối với đại thần mà mình thích thì móc tum moi phế, hận không thể nhường ngôi vị hoàng đế luôn cho hắn, đối với đại thần nhìn không vừa mắt thì trừng mắt lườm, tính tình nóng nyả, mọi người đều minh bạch, bệ hạ thăng Tần Kham làm Quốc Công không chỉ là vì công lao của hắn, mà là có một loại tư tâm "Có phúc cùng hưởng", làm việc vô nguyên tắc như vậy, Dương Đình Hòa sao có thể dễ dàng chấp nhận.

Thấy các đại thần phản đối kịch liệt như vậy, Chu Hậu Chiếu mặt cũng từ từ sầm xuống.

Khi Tần Kham hồi kinh Chu Hậu Chiếu đã ừng nói với hắn chuyện tấn tước, hoàng đế đã mở miệng thì tất nhiên phải là miệng vàng lời ngọc, nếu vì quần thần phản đối mà từ bỏ việc này, bảo hắn sau này còn mặt mũi nào nhìn Tần Kham?

" Công Tần Kham không đủ để phong Quốc Công ư? Chư khanh có phải quá nhỏ nhen hay ư? Công lao của Tần Kham chẳng lẽ chỉ ở bình loại Phách Châu thôi sao? Từ thời Từ tiên đế Hoằng Trị, Tần Kham cần cù chăm chỉ làm việc cho tiên đế và trẫm, phàm là chuyện giao cho hắn, tất cả đều giải quyết tốt, bắt đầu từ lúc hắn còn là một Cẩm Y vệ bách hộ đã làm ra hành động vĩ đại Sùng Minh kháng Oa, về sau được điều nhiệm tới kinh sư, điều tra án diêm dẫn, tra án ám sát biên tướng, tra án Vương Nhạc mưu phản, đi tuần Liêu Đông tru phản Lý Cảo, kết minh Đóa Nhan tam vệ, ở bờ sông Liêu chém giết với Thát tử gần như đã tuẫn quốc, về sau lại tra bắt Bạch Liên, trừ Lưu Cẩn, bình dân loạn. Tất cả những việc đó cộng lại, trẫm xin hỏi chư vị ái khanh, trong cái ngươi ai làm được nhiều hơn hắn? Hắn sao lại không có tư cách phong Quốc Công?"

Chu Hậu Chiếu càng nói càng kích động, càng nói càng xuất thần, cuối cùng thấy bản thân mình cũng bị cảm động, từ long ỷ đứng lên lớn tiếng quát hỏi quần thần.

Tần Kham nghe Chu Hậu Chiếu kể ra từng công tích, bản thân Tần Kham cũng lặng lẽ bấm tay cộng một phen, cuối cùng khóe miệng cong lên, cuối cùng đưa ra một chân lý.

Ta quả nhiên là một nhân tài...

Nhân tài thế này nên là ai gặp cũng yêu mới phải, văn võ cả triều có thái độ như vậy với mình, đủ có thể thấy trong triều không có người tốt.

"Tóm lại... Công lao Tần Kham lập cho xã tắc nhiều đếm không xuể, năng thần như vậy nếu không thể dc phong Quốc Công thì ai có thể được phong? Luật cũ cố hữu của tổ tông sờ sờ ra đó, nhưng chúng ta thống trị thiên hạ không thể cứ bảo thủ không chịu thay đổi thì chính là mua dây buộc mình, trời cho nhân tài như thế mà trẫm không thể theo tài mà dùng, theo tài mà phong, thì chính là sai lầm của chúng, bi kịch triều Hán Phùng Đường cái kãim Lý Quảng nan phong, chẳng lẽ muốn Đại Minh ta cũng giẫm lên vết xe đổ đó sao?"

Chu Hậu Chiếu giõng dạc lên tiếng, Dương Đình Hòa không nhịn được cả giận nói: "Bệ hạ không thấy lời đó rất chi là vớ vẩn sao? Luật cũ của tổ tông chẳng lẽ để bệ hạ phá à? Tần Kham làm ra rất nhiều công lao, nhưng có chuyện nào là công lớn ngút trời không? Trong mắt lão thần, việc này nhiều lắm cũng chỉ cho được một cái "bình luận" là tận trách thôi, nào có tư cách gì mà phong Quốc Công? Trong triều có đại thần mấy năm nay lập công lao cho xã tắc nhiều hơn Tần Kham nhiều, bệ hạ muốn phong Quốc Công, hay là phong Quốc Công luôn cho những người này đi!"

Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu quả thật như lời của Dương tiên sinh, có nhiều đại thần như vậy lập công cho đất nước, đều phong Quốc Công cả thì trẫm cũng không có ý kiến gì."

Dương Đình Hòa tức giận đến nỗi cả người run rẩy.

Hôn quân này coi tước vị của Đại Minh ta là gì vậy? Là bánh bao mà ai ở chợ cũng mua được sao?

"Bệ hạ nếu khư khư cố chấp, lão thần giờ đập đầu vào cốt chết ngay trước mặt ngài, tránh để tương lai trên sách sử ghi lão thần đã dạy ra một hôn quân!" Dương Đình Hòa mặt đỏ bừng lớn tiếng quát.

Trong triều ban, mặt Tần Kham cũng đỏ lên.

Nghĩ trái nghĩ phải thì thấy mình gần đây đâu có đắc tội với lão này, vì sao lão lại phản đối kịch liệt tới vậy?

Không thể được phong Quốc Công thì Tần Kham cũng chẳng quan tâm, nhưng nhiều người như vậy phản đối lại khiến hắn rất mất mặt, bản thân mình mấy năm nay đã làm được nhiều việc như vậy cho Đại Minh, khi Lưu Cẩn loạn chính cứu nhiều người như vậy, vì sao nhân duyên của mình vẫn kém đến thế?

Tần Kham lòng đầy lửa giận nhưng lại không thể lên tiếng, hắn nếu đứng ra lên tiếng thì chỉ sợ sẽ khiến triều hội hôm nay sẽ trở nên càng phức tạp hơn.

Nhưng tức thì phải phát tiết chứ.

Thế làTrong đám người đang kích động ở trên điện, một ngón giữa được từ từ giơ ra, phương hướng của ngón giữa chĩa về phía Dương Đình Hòa, rất đột ngột, rất bắt mắt.

Triều hội tan rã trong không vui.

Trong Điện Cẩn Thân.

Điện Cẩn Thân ở phía sau điện Phụng Thiên, là nơi hoàng đế thay quần áo khi vào triều hoặc f bãi triều.

Chu Hậu Chiếu nổi giận đùng đùng đi vào trong điện, đứng trước một tấm gương vô cùng lớn, một đám thái giám cúi đầu khom người đi theo sau hắn, Chu Hậu Chiếu vừa đứng yên thì có thái giám tiến lên cởi kim mang bên hông và gỡ kim quan trên đầu hắn xuống.

Tần Kham đứng sau lưng hắn, lẳng lặng nhìn các thái giám bận rộn vì Chu Hậu Chiếu, vẻ mặt rất âm trầm.

Một cước đá thái giámra xa, Chu Hậu Chiếu quay đầu hung tợn lườm Tần Kham: "Đám già đó càng lúc càng quá phận, toàn là ngồi không ăn bám, già rồi mà không chịu chết, trẫm nói gì là chúng phải đối cái đó, giống như trẫm kiếp trước giết cha mẹ của chúng vậy, Tần Kham, trẫm phải phong g ngươi là quốc công! Hiện giờ đã không còn là vấn đề ngươi có đủ tư cách hay không nữa rồi, lời nói của trẫm như nước hắt ra khỏi cốc, làm sao mà thu lại được?"

Tần Kham thở dài: "Thần đa tạ sự tín nhiệm của bệ hạ, nhưng chuyện phong Quốc Công này hay là tạm hoãn lại đi, không cần thiết phải vì chút việc nhỏ này mà làm găng với các đại thần."

"Không, Tần Kham, ngươi vẫn chưa hiểu ý tứ của trẫm, có phong ngươi làm Quốc công hay không đã không còn là chuyện của một mình ngươi nữa rồi, hiện tại kèm cả mặt mũi của trẫm vào trong đó rồi, Tần Kham, ngươi phải giúp trẫm nhặt mặt mũi lên!"

ngắm mình trong gương, Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Đám bảo thủ này sao không chết hết đi nhỉ! Lúc nào chúng chết, trẫm nhất định sẽ tự tay viết câu đối phúng điếu cho chúng!"

"Bệ hạ chớ lo, bọn họ nhất định sống không lâu được hơn bệ hạ đâu." Câu an ủi của Tần Kham giống như là vô nghĩa: "Bệ hạ cứ nhìn mình trong gương đi, trẻ lắm mà."

Chu Hậu Chiếu nhìn gương đồng rồi gật đầu.

Thật lâu sau...

"Anh tuấn quá..." Chu Hậu Chiếu ánh mắt mê man, thì thầm: "Anh tuấn đến mức này thì muốn nghịch thiên à."

Bình Luận (0)
Comment