Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 638 - Chương 566: Thánh Chỉ Phi Pháp

Chương 566: Thánh chỉ phi pháp

Thuật Đế vương nói trắng ra chính là thuật cân bằng, trong cục diện chính trị cân bằng phát triển quốc lực, trong cân bằng tiêu trừ nguy cơ, cân bằng đại biểu cho an ổn, đại biểu cho không có chuyện gì xảy ra, đế vương thành thục là phải biết dưới điều kiện tiên quyết không xảy ra chuyện gì thỏa mãn bản thân, quyền thế, nữ nhân, quốc thổ, thanh danh thiên cổ.

Đinh Thuận đại khái đã hiểu, nhưng lại giống như không hiểu.

"Nhưng... Đương kim bệ hạ không thể..." Đinh Thuận muốn nói lại thôi.

Tần Kham cười nói: "Ta biết ý tứ của ngươi, những lời này chúng ta đóng cửa phòng nói cho nhau nghe là được, đương kim bệ hạ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng không thể bởi vì tuổi còn nhỏ mà vĩnh viễn coi hắn là nhỏ, hắn chung quy rồi sẽ lớn, đợi hắn khi lớn lên bước lên con đường đế vương thuật rồi, khi đó mới quay đầu lại nhìn quan hệ giống như mật với đường của Hán Vệ, ngươi cảm thấy trong lòng bệ hạ sẽ thoải mái sao? Chúng ta làm thần tử bất luận được thánh quyến lớn thế nào thì cũng không thể đắc ý vênh váo được, Lưu Cẩn chính là một giáo huấn sâu sắc, sai lầm lớn nhất hắn phạm phải chính là cho rằng bệ hạ sẽ không chịu lớn, cho rằng hắn có thể vĩnh viễn hồ lộng bệ hạ như hồ lộng tiểu hài tử, cuối cùng tự chịu diệt vong."

Ánh mắt Mưu Bân lộ ra vẻ tán thưởng, còn có vài phần cảm khái.

Ba năm trước đây, hắn tự mình hạ điều lệnh kéo tên tú tài thư sinh đến từ Giang Nam vào Cẩm Y vệ, từ Thiệu Hưng điều đến Nam Kinh, lại từ Nam Kinh điều đến kinh sư, hắn tận mắt chứng kiến người trẻ tuổi ngây ngô từng bước trèo lên vị trí cao, thậm chí có một ngày thay thế hắn, hiện giờ lại vị cực nhân thần.

Trong tay nắm giữ ngập trời ngập trời, nhưng lại vẫn có thể lý trí bình tĩnh như vậy, không bị thân phận địa vị tôn quý làm mê muội đầu óc, không vì tay nắm đại quyền mà tự cao bành trướng, vẫn ngôn hành cẩn thận như năm đó.

Mưu Bân than khẽ, thanh niên nhân này có thể đi tới địa vị bây giờ, không chỉ là dựa vào thánh quyến, nếu nếu có mấy phần bản sự, vị trí này sao có thể ngồi lâu dài?

Đinh Thuận cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của Tần Kham, quá trình trong đây thì hắn không hiểu gì, có điều hắn nghe hiểu Hầu gia không quá hy vọng quan hệ của Cẩm Y vệ và Đông Hán quá thân mật. Loại người chỉ biết giết người phóng hỏa như hắn, có thể nghe hiểu đến trình độ này thì liệt tổ liệt tông của Đinh gia nhất định đã lâm thời cho cho mượn toàn bộ trí tuệ của mười tám đời.

"ý của Hầu gia là... Chúng ta từ nay về sau phải giữ khoảng cách với Đông Hán Tây Hán?"

"Chẳng những phải giữ khoảng cách, hơn nữa tốt nhất hãy phát sinh chút xung đột..." Tần Kham cười dài nhìn Đinh Thuận, nói: "Lần sau ngươi nếu thấy Đới Nghĩa thì tìm cớ trực tiếp tát cho hắn mấy phát. Ta cũng không có ý kiến."

Hai má Đinh Thuận giật giật, cười gượng.

Đới Nghĩa người ta tốt xấu gì cũng là ti lễ giám bỉnh bút kiêm Hán công Đông Hán, Đinh Thuận chỉ là trấn phủ ngũ phẩm, tự dưng lại vừa thấy mắt hắn đã tát mấy phát. Thế thì Đới công công oan uổng quá.

Lưu Cẩn ngã rồi, Phách Châu cũng bình định rồi, việc Tần Kham phải làm còn rất nhiều, hắn phải bắt đầu từng bước một thực hiện lý tưởng của mình.

Một bức thư phát tới Liêu Đông, Tần Kham xin phó tổng binh Liêu Đông Diệp Cận Tuyền hỗ trợ, thông qua một bộ phận tướng sĩ đốn gỗ to ở Liêu Đông, gỗ to vận chuyển tới Thiên Tân để đóng thuyền biển.

Thuyền biển chia làm nhiều loại, loại Tần Kham muốn tạo không chỉ là thương thuyền vận chuyển hàng hóa, mà là chiến hạm có thể dùng để chiến đấu, bản vẽ tạo thuyền lúc trước Trịnh Hòa tới Tây Dương để lại cùng với tư liệu hàng hải dã bị đám Lưu Đại Hạ hỏa thiêu hết, hiện tại tất cả đều phải bắt đầu từ con số không, chiêu mộ công tượng đóng thuyền còn sót lại ở dân gian là trọng yếu nhất.

Từ sau khi Trịnh Hòa bảy lần tới Tây Dương, triều đình hạ lệnh cấm biển, thuyền tam bản không thể xuống biển, công nghệ bảo thuyền phúc thuyền từng huy hoàng một thời từ đó về sau bị thất truyền, cấm biển, thuỷ quân tất nhiên càng vô dụng, thế là cũng bị xoá bỏ. Hải tuyến dài mấy ngàn dặm bởi vì không có thuỷ quân Đại Minh bảo hộ, dần dà giặc Oa liền trở nên càn rỡ, thường xuyên ngồi thuyền tới Đại Minh giết người cướp của, người đương thời mới sợ giặc Oa như sợ hổ.

Đương nhiên, cái này cũng có liên quan tới chiến cuộc với Nhật Bản hiện giờ, hiện giờ Nhật Bản đang trong thời kì chiến loạn, quyền lực của hoàng thất Nhật Bản hoàn toàn bị mất, các chư hầu hỗn chiến với nhau, rất nhiều võ sĩ Nhật Bản chiến bại và Lãnh Nhân không thể không trốn đi xa, những tên sát tài mỗ mỗ không thân cữu cữu không thương này lại không có ai chịu thu lưu bọn họ, thế là đành phải chiếm một hòn đảo nào đó rồi đánh cướp thương thuyền qua lại để kiếm sống.

Rất không thể hiểu nổi, sống không nổi thì có liên quan gì đâu, bọn họ có thể tự tử mà.

Giải quyết những giặc Oa này rất phiền toái, những giặc Oa này đi lại như gió, hành tung quỷ bí, dẫn đại quân đông chinh tây tiễu hiển nhiên không có tác dụng lớn, chỉ biết bị người tóm mũi dắt đi, nếu muốn lâu dài mà nhanh chóng giải quyết giặc Oa, thành lập thuỷ quân tinh nhuệ thuộc về Đại Minh, biến đường ven biển Đại Minh thành kín không kẽ hở mới là phương pháp trị tận gốc, cả triều Đại Minh gần ba trăm năm, vấn đề giặc Oa mãi vẫn chưa được giải quyết, chính là vì triều đình hạ không quyết tâm, các đại thần thì bởi vì tư tâm của mình, thủy chung không chịu bỏ tiền tạo thuỷ quân.

Tần Kham đương nhiên cũng không có nhiều tiền như vậy, điều hắn phải làm chỉ là mở đầu.

Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có người dẫn đầu, chuyện phía sau sẽ rất dễ, Tần Kham tin rằng người thật sự tỉnh táo trên đời này cũng không chỉ một mình hắn, cho dù thật sự chỉ có một mình hắn tỉnh thì Tần Kham cũng sẽ dùng phương thức của mình để đánh thức nhiều người đang u mê.

Phát tới Liêu Đông không chỉ là thư gấp, còn cả năm trăm thiếu niên binh, những thiếu niên binh này ở nông trang ngoài kinh đọc sách học binh pháp, mỗi ngày vất vả thao luyện, khí lực va trí tuệ đều đã đạt tới một độ cao mới, cái duy nhất bọn họ còn thiếu chính là sự thối luyện của máu và lửa chân chính.

Có lẽ những thiếu niên đáng yêu trên chiến trường Liêu Đông sẽ phải giá giá bằng sinh mạng, nhưng Tần Kham không thể không hạ quyết tâm.

Bọn họ là hy vọng của hắn, là mầm mồng mà hắn gieo trồng để thay đổi thế giới này, không phải mỗi một cái mầm đều có thể lớn thành đại thụ che trời, khôn sống mống chết là pháp tắc vô tình của thiên nhiên, thay đổi thế giới chung quy vẫn cần phải trả giá đắt.

Ngoài thành tự mình tiễn năm trăm thiếu niên binh, khi về nhà tâm tình của Tần Kham rất không tốt.

Vừa vào cửa nhà thì thấy một tiểu hoạn quan hai tay đang cầm thánh chỉ cung kính ở phía trước chờ hắn, thấy Tần Hầu gia hồi phủ, tiểu hoạn quan vui vẻ bước tới.

"Có thánh chỉ, Sơn Âm Hầu Tần Kham tiếp chỉ --" tiểu hoạn quan cao giọng hô.

Tần Kham ngây ra một thoáng rồi vén vạt áo quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Huy hoàng Thiên triều, thánh nhân quảng vận, ứng thiên thừa nghiệp, thiên phúc địa tái..."

Tần Kham cúi đầu quỳ gối, nghe tiểu hoạn quan đọc thánh chỉ khó hiểu tối nghĩa, trong lòng lại nghi hoặc vạn phần.

Mình hôm qua mới từ trong cung ra, hôm nay liền có thánh chỉ tới, hơn nữa thánh chỉ là viết bằng lụa tơ vàng, đủ có thể thấy đạo ý chỉ này chính thức thế nào, Chu Hậu Chiếu lại muốn làm gì đây?

Cho tới cuối cùng tiểu hoạn quan đọc xong, Tần Kham đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tiểu hoạn quan.

Hắn nghe rõ nội dung thánh chỉ, Chu Hậu Chiếu không ngờ trực tiếp phong hắn làm Quốc Công thế tập võng thế, tước hiệu là Ninh Quốc Công.

Tần Kham ngây ra, giống như bị thần lôi bổ một cái giữa thủ.

Thật lâu sau, Tần Kham đứng dậy vội vàng hỏi: "Đạo thánh chỉ này là ý tứ cá nhân của bệ hạ?"

Tiểu hoạn quan tươi cười nói: "Chính vậy, bệ hạ sai ti lễ giám soạn chỉ, đóng bảo ấn bên trên rồi phái nô tỳ đến phủ ngài tuyên chỉ."

" Ý chỉ đã thông qua nội các và thông chính ti chưa?"

"Chưa, bệ hạ chỉ bảo ti lễ giám soạn chỉ, nội các và thông chính ti không biết."

Sắc mặt Tần Kham xoẹt một cái xanh mét: "Hôn..."

Dùng sức nhẫn nại cực lớn cuối cùng bức hai chữ "Hôn quân" về lại trong bụng.

Bình Luận (0)
Comment