Trước cửa Thừa Thiên xuất hiện tượng hiếm thấy từ lúc Đại Minh lập nước đến nay.
Chu lão công gia đấm Hàn Văn một quyền rất nặng, lão công gia thống lĩnh mười hai đoàn doanh, tổ tông đều là võ tướng, ông của lão là Chu Vĩnh dựa vào quân công mới được tấn phong Quốc Công, có thể nói là tướng môn nhiều đời, một quyền này đánh xuống lập tức khiến Hộ bộ thượng thư Hàn Văn bất tỉnh nhân sự.
Các đại thần đứng xem trên quảng trường lập tức sôi trào.
Mâu thuẫn giữa huân quý và quan văn Đại Minh rất nặng, quan văn thanh cao, hơn nữa ai nấy đều cảm thấy sau khi mình đọc sách thánh hiền là có tài trị thế, cũng không biết là loại cảm giác về sự ưu việt mạc danh kỳ diệu này từ đâu mọc ra, ánh mắt nhìn huân quý bình thường luôn có chút khinh bỉ, trong lòng các quan văn, huân quý là khối u ác tính của Đại Minh, quan văn và bách tính thiên hạ vất vả cần cù làm việc lại để đi nuôi một đám huân quý rảnh rỗi lại chịch nhau đẻ đái đi khi nam ép nữ khắp nơi này.
Mà các huân quý đối với quan văn cũng trước này nhìn không vừa mắt, thân phận tôn quý đã khiến họ có thói quen lỗ mũi nghếch lên trời, những quan văn này có có bản lĩnh tới mấy thì vẫn xuất thân bần hàn, so được với xuất thân công hầu của mình sao?
Huống chi hôm nay là ngày đặc biệt, đương kim bệ hạ không biết lên cơn gì, trong vòng một ngày đồng thời phong hơn hai mươi vị công hầu, vậy đám huân quý tôn quý vô cùng bọn họ thành cái gì? Hạ giới tới mức nào?
Hàm lượng vàng của thân phận xuống giá không phanh, khiến các huân quý vô vùng phẫn nộ, loại phẫn nộ này không thể phát tiết với hoàng thượng được, bọn họ cũng không có dũng khí bất chấp thân phận kéo hoàng đế xuống ngựa như các quan văn, nhưng đảm lượng đấm quan văn mấy cái thì vẫn có.
Theo một quyền chứa đầy phẫn nộ của Chu lão công gia, trực tiếp đánh cho Hàn Văn hôn mê, các đại thần đang vây xem vẻ mặt tức giận, nhưng huân quý lớn nhỏ bên cạnh Chu lão công gia thì lại trầm trồ khen ngợi, lửa giận nén đầy bụng cuối cùng cũng được phát tiết rồi.
"Bảo Quốc công, ngươi càn rỡ quá đấy!" Nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa không nhịn nổi nửa, cả người run run chỉ vào Chu Huy nói: "Chu gia của ngươi được thiên sủng, tập tước ba đời, dám ở trước cửa Thừa Thiên công nhiên đánh triều đình triều đình, còn ra thể thống gì nữa!"
Chu lão gia tử hôm nay cơn tức rất vượng, nghe vậy xì một tiếng đầy khinh miệt, hung tợn nói: "Ta thích đánh đám tiểu nhân chua loét các ngươi đấy, không biết ở bên tai bệ hạ thổi gió gì, trong một ngày không ngờ phong hơn hai mươi công hầu, coi huân quý chúng ta là cải trắng à? Họ Dương, nghe nói ngươi cũng được phong Quốc Công? Quốc công gì đấy? Việt quốc công à? Đại Minh ta trước nay quan văn không được phong tước. Tước vị đều là võ tướng ở trên chiến trường dùng mạng đổi lấy, họ dương, ngươi nói cho lão tử hay đi, ngươi từ lúc cởi chuông tới giờ, đã lập được quân công gì cho xã tắc Đại Minh chưa, nếu có thể nói ra được một việc thôi, Chu mỗ không nói hai lời, quỳ gối dập đầu bồi tội với ngươi luôn."
Người bên ngoài thấy nội các Đại học sĩ thì sợ, nhưng Chu lão gia tử đã nóng lên thì chẳng thèm để Dương Đình Hòa vào mắt, huân quý Đại Minh vốn là loại người có thân phận tôn quý nhất, mỗi ngày khi mở triều hội hàng của huân quý đều đứng ở trước các quần thần hòng để thể hiện thân phận. Huống chi Chu Huy là người nắm bình quyên trong số ít các huân quý, cũngười như Nam Kinh Ngụy quốc công Từ gia, Chu gia nắm mười hai đoàn doanh của kinh sư cũng đã hai đời rồi, tất nhiên không cần khúm núm với nội các Đại học sĩ.
Các Huân quý lập tức cười rộ lên: "Chu lão công gia nói rất đúng. Dương Đại học sĩ, trốn trong thư phòng múa bút viết văn phê tấu chương không được tính là quân công đâu."
Dương Đình Hòa tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, một bụng bi phẫn lại không biết thổ lộ với ai, rõ ràng là chuyện tiểu hôn quân gây ra, nưng đám huân quý ss không dám tìm hoàng đế trách mắng, lại đi trút hết vào trên người những quan văn này. Có giảng đạo lý nữa không vậy?
Hàn Văn đã được mấy vị quan văn nhiệt tâm nâng vào nhà chữa thương, quả này chắc phải nằm mười ngày nửa tháng mới xuống giường được.
Trên quảng trường cửa Thừa Thiên, các quan văn lòng đầy căm phẫn và các huân quý đầy bụng uất nghẹn chia làm hai phái giằng co kịch liệt, còn võ tướng vừa không phải là quan văn vừa không có tước vị trong người lúc này cũng không chút do dự đứng chung một chỗ với các huân quý.
Đám võ tướng này không cần phải lo lắng về vấn đề xếp hàng, bởi vì trong bọn họ có rất nhiều người đều là tướng lãnh dưới trướng các huân quý.
Mùi thuốc súng trên Quảng trường nồng đậm dị thường, trong trầm mặc giống như chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể nổ tung.
Trên đời vĩnh viễn không thể thiếu người thiết tâm nhãn, có người đứng ra hóa thân thành đốm lửa ngay.
Một giám sát ngự sử trực ngày hôm nay đứng ra, vẻ mặt chính nghĩa chỉ chỉ về phía các huân quý, nổi giận quát: "Sắp một khắc giờ dần rồi, cửa cung sắp mở rồi, các ngươi còn không mau xếp hàng vào triều, không sợ bản quan tố các ngươi tội thất nghi à?"
Những lời này rất có vị đạo tìm chỗ chết, hắn đã thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả các huân quý, vô số ánh mắt phẫn nộ lườm hắn.
Ngự sử bị lườm có chút sợ hãi, lui một bước: "Cửa cung là cấm địa, các ngươi muốn làm gì?"
Trong lặng lẽ, lại là Chu lão công gia làm đầu lính, rít ra kẽ răng hai chữ lạnh lùng: "Đánh hắn!"
Ầm!
Các Huân quý ùa lên, giống như một đáu ruồi đầu xanh ngửi thấy quả trứng thối, giám sát ngự sử xui xẻo vừa sợ vừa giận, trong kinh đào hãi lãng giãy dụa một cái cuối cùng.
"Các ngươi cả gan dám vũ nhục tư văn."
Bùm !
Không biết là ai đánh ra một quyền, ngự sử không rên nổi một tiếng ngất lịm.
Các quan văn không nhịn được nửa, gầm lên mắng chửi không thôi.
Các Huân quý phần lớn đều là hạng vô công rồi nghề, quyết tâm dứt khoát làm lớn chuyện, thế là vừa đánh ngự sử hôn mê xong, mắt lại đỏ ngầu nhìn chằm chằm đám quan văn đang mắng chửi luôn miệng, ầm một tiếng, giống như một đám châu chấu quá cảnh, cắn xong một gốc hoa mầu lại ùa về phía một gốc khác.
Quảng trường trước cửa Thừa Thiên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, triều đường Đại Minh có một truyền thống tốt đẹp là tụ tập đánh nhau, bất luận quan văn hay là võ tướng, đều đã luyện công phu bác đấu và bản lĩnh chịu đòn, loại bản lĩnh này là kinh nghiệm quý giá được tích lũy trong đấu tranh triều đường vô số lần mấy trăm năm qua, càng đáng quý hơn là ý chí chiến đấu của các là quan văn, thực sự có thể nói là dũng mãnh không sợ chết, cho dù đối thủ là võ tướng sức có thể gánh đỉnh, một khi đã dánh thì cũng rất là nghiêm túc.
Quảng trường loạn thành một đống, các quan văn bị đánh cho hét thảm không thôi, không ít người gãy răng, trang sưng, mắt thâm, mạt phù, nhưng vẫn cứ càng đánh càng hăng, hơn nữa rất có tinh thần hợp tác đoàn. Hai ba quan văn tạo thành một tiểu đội chuyên đối phó một huân quý, một người ôm chân một người giữ tay, còn một người thì đặc biệt phụ trách đánh vào mặt huân quý.
Hổ khỏe cũng không chịu nổi sói đông, tuy nói tố chất thân thể của các quan văn không cao, nhưng hơn ở chỗ nhân số đông đúc, hai ba trăm quan văn đối phó với không đến một trăm huân quý, trong nhất thời không ngờ cũng bất phân thắng bại, chiến sự lâm vào trạng thái giằng co.
Quan chiến ngoài trận ai là nhàn nhất? Nội các học sĩ Lý Đông Dương.
Lúc ác chiến trên quảng trường đang hăng, Lý Đông Dương đứng cách xa, thong dong điềm tĩnh vuốt râu đứng nhìn, vừa không khuyên can vừa không tham chiến, thuần túy là phái tiêu dao.
Lão đầu nhi trải qua mưa gió bốn triều vẫn không ngã, tất nhiên là có bản sự của lão, ví dụ như lúc này, tuyệt đối không phải là lúc sính anh hùng tán vương phách, trốn được bao xa thì cố mà trốn bấy nhiêu xa.
Ý tưởng là tốt, nhưng hiển nhiên Tây Nhai tiên sinh giỏi mưu lần này tính sai rồi, người muốn né tránh phiền toái, nhưng lại trốn không thoát phiền toái chủ động tìm tới.
Đang đứng quan trướng không lâu, Bảo Quốc công Chu lão gia tử một thân sát khí thở hổn hển tới gần, mắt đỏ rực hung tợn lườm Lý Đông Dương.
Chu Huy gằn giọng nói: "Ta biết chuyện không liên quan tới ngươi, nhưng hưng ta vẫn muốn đánh ngươi, dù sao hôm nay cũng là cơ hội hiếm có."
Lý Đông Dương ngạc nhiên: "Vì sao?"
Bùm!
Một nắm đấm hung hăng nện vào hốc mắt Lý Đông Dương, Lý Đông Dương kêu thảm lạch bạch lùi ra sau.
Chu Huy cười gằn: "Thằng già ngươi còn không biết xấu hổ đi hỏi ta vì sao à, nuôi con dạy vợ là việc của người đàn ông, tự ngươi nhìn xem ngươi sinh ra cái loại con gì, cháu gái của lão phu quốc sắc thiên hương, kết thân với phủ Quốc Công ta thfi thiệt gì cho hắn? Vậy mà tên tiểu hỗn đản này vẫn giấu cháu gái của lão phu ra vào thanh lâu chơi gái mua vui, sau khi bị Cẩm Y vệ bắt được thì lột chuồng lôi đi quanh cả nửa kinh sư, mặt mũi của phủ Quốc Công đều bị tên hỗn đản nhà ngươi làm mất hết rồi, lão tử không đánh ngươi thì đánh ai? Lão già, chịu chết đi!"
lại một cú đấm được tung ra, Lý Đại học sĩ thiện mưu cũng bị kéo vào trong biển chiến tranh nhân dân này.
Trong trận ác chiến hỗn loạn, tiếng chuông của Chung cổ ti cuối cùng cũng gõ vang.
Một khắc giờ dần, cửa cung mở ra, bách quan vào triều.
Các quan văn và huân quý nằm rên rỉ đầy đất nhịn đau đứng lên, hơn mười vị quan văn vì bị thương nặng không thể không để gia phó đỡ xuống khỏi hoả tuyến, về nhà dưỡng thương/.
Các quan văn còn lại thì nhịn đau vội vàng theo cấp bậc xếp hàng. Quốc sự làm trọng, lễ nghi làm trọng, có đau nữa thì cũng phải cố mà chịu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đại hán tướng quân và hoạn quan, quan văn huân quý thường ngày dáng vẻ đường đường mặt bầm tím, khóe miệng rỉ máu, áo quan lam lũ, đỡ nhau tập tễnh đi vào cửa cung, giống như lưu dân vừa bị cướp đường trấn lột.
Ba vị Đại học sĩ Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Lương Trữ thì đi ở hàng đầu của văn thần, ba người hốc mắt đen xì hai má bầm tím, Lương Trữ thì mũi còn rỉ máu.
Trầm mặc đi qua ngọ môn, Lương Trữ không nhịn được nói nhỏ: "Tây Nhai tiên sinh, lão phu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Hôm nay chúng ta ăn đòn chỉ sợ là bệ hạ cố ý chơi chúng ta?"
Khóe miệng Lý Đông Dương bầm tím, nghe vậy cười lạnh một tiếng, vết thương ở khéo miệng lại đau khiến lão trợn trừng mắt.
"Cổ có điển cố Nhị đào giết tam sĩ, hôm qua bệ hạ phong tước khắp nơi không phải chính là cách làm đó sao? Thế mà đám huân quý ngu xuẩn đều cắn câu, bệ hạ mới ngần ấy tuổi làm sao mà nghĩ ra được chủ ý ác độc như vậy, hơn phân nửa là sau lưng có người khuyến khích..."
Lương Trữ hai mắt trợn trừng: "Ai khuyến khích?"
Lý Đông Dương tức giận hậm hừ, Dương Đình Hòa ở bên cạnh thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Trừ Tần Kham ra còn có thể có ai nữa? Thằng đầy tớ này tính kế giỏi thật, chẳng những xui bệ hạ khiến chúng ta quằn quại một đêm, còn chọc giận huân quý để chúng ta ăn đòn một trận, đồ hỗn trướng."