Đánh giá của Lăng Thập Nhất đối với Đường Tử Hòa rất cao, có thể sử dụng câu hoa lá cành như "vạn kính nhân tung diệt", đủ thấy Lăng Thập Nhất sùng bái và và Đường Tử Hòa như thế nào.
Chu Thần Hào hiển nhiên không phải đường phấn, không có phản ứng quá lớn đối với đảm bảo của Lăng Thập Nhất, trong lòng ngược lại càng phản cảm và tức giận.
Thượng vị giả kỵ nhất không phải là không làm tốt chuyện được giao, mà là bị người bên dưới sửa đổi lung tung, Lăng Thập Nhất chẳng nói chẳng rằng kéo Đường Tử Hòa vào chuyện này, không nghi ngờ gì nữa là xúc phạm rất sâu tới sự kiêng kị của Chu Thần Hào.
Chu Thần Hào hít sâu, mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng.
Trước mắt đang là lúc quyết chiến với triều đình, thật sự không nên chém đại tướng trước trận, hắn vẫn cần Lăng Thập Nhất bán mạng cho hắn.
"Ngươi có thể xác định Đường Tử Hòa có bản lĩnh giết chết Chu Hậu Chiếu?" Chu Thần Hào trầm giọng hỏi.
Lăng Thập Nhất do dự một chút rồi gật đầu thật mạnh, nếu Chu Hậu Chiếu đã bị lừa ra khỏi đại doanh, hơn nữa chỉ dẫn theo hơn mười thị vệ vào núi Thiên Trụ, một thân sử độc quỷ thần khó lường của Đường Tử Hòa chắc có thể lấy mạng của hắn.
Ánh mắt Lưu Dưỡng Chính lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Nếu ngay cả Lăng tướng quân cũng có thể khẳng định, chắc hẳn tiểu hôn quân nhất định bị ám sát rồi, cho nên khi về doanh bọn họ mới che che giấu giấu như lâm đại địch, hoàng đế chết ở đại doanh, bí mật không phát tang là rất bình thường, chắc lúc này trong doanh các đại thần và huân quý đang đầu đầy mồ hôi thương nghị đối sách, nghiệp lớn của Vương gia có thể thảnh rồi."
Chu Thần Hào vừa nghe thấy hai chữ "Nghiệp lớn", vẻ mặt khẽ động, tựa hồ cũng có chút tin lời nói của Lưu Dưỡng Chính và Lăng Thập Nhất.
Lý Sĩ Thực càng lo lắng: "Vương gia."
Chu Thần Hào bỗng nhiên phất phất tay, cắt ngang lời nói của hắn: "Lý tiên sinh, chúng ta chỉ có thể tin Chu Hậu Chiếu đã chết!"
Tựa lưng vào ghế ngồi, trong thần sắc mệt mỏi của Chu Thần Hào mang theo mấy phần chua chát.
"Chuyện đã tới nước này, tên đã lên dây, bất luận Chu Hậu Chiếu chết hay chưa chết, chúng ta... Còn có đường lui sao?"
Lý Sĩ Thực cả người run lên, sắc mặt tái nhợt thở dài.
Hai mươi vạn đại quân bình định của triều đình gối giáo chờ sáng ngoài thành An Khánh, đại quân vệ sở các tỉnh Hồ Quảng, Chiết Giang, Nam Trực Đãi, Phúc Kiến và Giang Tây cũng thường xuyên được điều động, rục rịch tới Giang Tây, lờ mờ hình thành thế bao vây.
Muốn lay động một tòa giang sơn, quá trình rất gian nan, hiện giờ duy nhất duy nhất của Chu Thần Hào và tất cả phản quân chỉ có thể ký thác vào việc Chu Hậu Chiếu đã bị ám sát bỏ mình, bọn họ mới có thể nhìn thấy ánh rạng đông của thành công, giờ này khắc này, tình thế đúng như lời Chu Thần Hào nói, Chu Hậu Chiếu chết hay chưa chết, bọn họ còn có đường lui sao?
Trong Trầm mặc, Chu Thần Hào cắn chặt răng, lớn tiếng nói: "Đêm nay mổ lợn mổ bò khao thưởng tướng sĩ ba ba quân, ngày mai canh năm thổi cơm, giờ mão xuất phát tới An Khánh."
Chu Hậu Chiếu, sự khuất nhục của nhất mạch Ninh vương hơn trăm năm, để chúng ta kết thúc đi!
Mùng sáu tháng chín năm Chính Đức thứ ba, phản quân của Chu Thần Hào lại xuất phát, bộ quân sáu vạn, thuỷ quân hơn bốn vạn chậm rãi đánh tới An Khánh.
Theo sự khởi hành của phản quân, lời đồn cũng như ôn dịch khuếch tán ở Giang Tây và Nam Trực Đãi.
Trời không dung hôn quân, hoàng đế Chính Đức chết bất đắc kỳ tử trong quân, huân quý và các đại thần trong đại doanh An Khánh giữ bí mật không phát tang, mưu đồ gây rối, giang sơn Đại Minh lung lay sắp đổ, Thiên hạ của họ Chu chỉ có thể trông cậy vào Ninh vương Chu Thần Hào ngăn cơn sóng dữ...
Quân tâm mấy chục châu phủ huyện Giang Tây, Chiết Giang và Nam Trực Đãi bất an, dân tâm rung chuyển.
Khi Phản quân tới An Khánh, lời đồn cũng theo đó tỏa ra, mười ba tháng chín, Chỉ huy sứ vệ sở các nơi giơ cờ xí cần vương, điểm tướng điểm binh giết tới Giang Tây, Chiết Giang Cù Châu vệ, Nghiêm Châu Vệ, Phúc Kiến Thiệu Võ vệ, Duyên Bình vệ, Hồ Quảng Nhạc Châu vệ, hơn mười vệ sở bỗng nhiên thu cờ cất trống, ủng binh không phát, kinh nghi bất định chăm chú nhìn tình hình chiến đấu ở Giang Tây.
Nếu Chu Hậu Chiếu quả thật đã chết bất đắc kỳ tử, tính chất của phản loạn và bình phản không thể dễ tính ra, sinh hoặc tử của một nhân vật mấu chốt, trực tiếp quyết định một hồi chiến tranh sẽ là chính nghĩa hay tà ác, thí dụ như Vĩnh Lạc Tĩnh Nan hơn trăm năm trước, lúc hoàng đế Vĩnh Lạc cử binh người trong thiên hạ ai sẽ thừa nhận hắn là "Phụng thiên Tĩnh Nan" ? Nhưng mà phản quân đánh vào Nam Kinh, đốt cung điện Nam Kinh, Kiến Văn hoàng đế không rõ tung tích, rõ ràng là thân phận phản tặc lại biến hóa nhanh chóng thành vương sư chính thống, thiên hạ còn ai dám nói Vĩnh Lạc hoàng đế là phản tặc?
Phán định Chính nghĩa và tà ác là phải dựa vào quyền đầu mà nói chuyện.
Phản quân tiến quân, quyết chiến sắp tới, không khí đại doanh An Khánh càng ngày càng thêm khẩn trương.
Vốn là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đương kim hoàng đế sau khi từ núi Thiên Trụ về doanh thì không lộ mặt, có thể nói là sinh tử không rõ, bên ngoài tin tức hoàng đế đã bị ám sát bỏ mình ồn ào huyên náo, không khí doanh dần dần trở nên quỷ dị.
Chính giữa đại doanh kéo dài hơn mười dặm, soái trướng cực lớn vẫn đứng sừng sững, lá cờ "Phụng thiên ngự giá chinh phạt bình định" trước soái trướng vẫn đón gió tung bay phần phật.
Trong Soái trướng, Bảo Quốc công Chu Huy va Ninh Quốc Công Tần Kham im lặng nhìn hôn quân Chu Hậu Chiếu đang cười rất vô tâm vô phế.
Nếu Giết hoàng đế không phạm pháp, hai người lúc này chắc sẽ hạ sát thủ với Chu Hậu Chiếu.
"Bệ hạ, hôm qua Nam Trực Đãi lại vận đến ba ngàn thạch lương thảo, quan viên đốc lương hậu quân xin bệ hạ..."
Chu Huy còn chưa nói xong, Chu Hậu Chiếu đã khoát tay cười tủm tỉm cắt ngang lời lão: "Đừng hỏi trẫm, trẫm không biết lương thảo gì cả, từ ngày trẫm về doanh, tất cả việc cơ mật trong quân toàn bộ giao cho hắn, ngươi hỏi hắn đi..."
Nói xong Chu Hậu Chiếu đưa tay chỉ về phía Tần Kham.
Tần Kham cười khổ sờ sờ mũi: "Bệ hạ, thần mặc dù miễn cưỡng đánh giặc, nhưng thần không có kinh nghiệm thống lĩnh hai mươi vạn đại quân, cho nên..."
"Không có kinh nghiệm thì có thể học hỏi, trẫm cũng làm gì có kinh nghiệm làm hoàng đế, nhưng ngươi xem trẫm đăng cơ ba năm nay không phải làm rất tốt sao? Mưa thuận gió hoà quốc thái dân án, thiên hạ thái bình..."
Chu Hậu Chiếu mặt cười tươi như hoa, bốn chữ "Chẳng biết xấu hổ" Mơ hồ lấp lánh kim quang.
Sắc mặt Tần Kham và Chu Huy càng tối sầm.
Hai người nhìn nhau một cái, theo quy củ mà nói, lúc này các đại thần nên lời nói cổ động mới hợp cảnh.
Chu Huy dù sao tuổi cũng già rồi, thẹn tâm mặc dù không tính là mãnh liệt, nhưng ngạch trống vẫn không ít, sau khi liếc nhìn Tần Kham, Chu Huy mặt không biểu tình quay mặt qua chỗ khác.
Tần Kham không liên quan, hắn còn trẻ.
Chắp tay, Tần Kham há miệng, phun ra một câu tán thưởng rất hoàn mỹ: "Bệ hạ... Ừ, bệ hạ dùng thành ngữ rất đúng, thần bội phục vô cùng."