Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 720 - Chương 625: Binh Bại An Khánh (1)

Chương 625: Binh bại An Khánh (1)

Nghe thấy những tiếng cười kiêu ngạo đến cực điểm này, Tần Kham từ trong đáy lòng nộ ra nụ cười.

Có thể coi chuyện đánh giặc liều mạng thảm thiết thành như đi chơi kỹ viện đánh hoa tửu, trừ tiểu công gia Từ Bằng Cử và đám đệ tử huân quý Nam Kinh ra thì còn có thể là ai nữa?

Không thể không phục bọn họ, chỉ bằng vào tinh thần không biết sợ mặc cho gió táp sóng xô vẫn lững thững như đi trong sân vắng, đám gia hỏa này thật sự không nên làm hoàn khố, làm hoạt động cách mạng đánh thổ hào chia ruộng đất mới là số mệnh nên có của họ.

Trong làn khói thuốc súng mù mịt, một nhánh đội ngũ hai ngàn người đột ngột xuất hiện sau lưng Tần Kham, các phủ đinh hộ viện của phủ huân quý tay cầm binh khí bảo hộ chặt chẽ những thiếu gia này bên trong, các hoàn khố nói là dẫn đội giết tặc, kì thực là dưới sự bảo vệ của phủ đinh hộ viện thảnh thơi đi dạo trên chiến trường, tăng thêm một chút kiến thức mà thôi.

Có thể được phủ huân quý nhận làm phủ đinh hộ viện, lai lịch của bọn họ tất nhiên cũng không đơn giản, tuyệt đại bộ phân đều là quân hộ sống sót sau trăm trận chiến, có tay nghề giết người tổ truyền, đối phó với phản tặc cấp bậc này thật sự là không đáng nhắc tới, cho nên bọn họ mới xếp thành trận hình tròn, vừa xông trận giết giặc vừa bảo vệ các thiếu gia bên trong, thoạt nhìn không ngờ vẫn bình tĩnh tự nhiên.

Thấy Từ Bằng Cử và các hoàn khố cưỡi ngựa giống như một đám lưu manh đi du xuân xông tới, Tần Kham không khỏi mừng rỡ, vội vàng phất phất tay với Từ Bằng Cử.

Từ Bằng Cử lúc này cũng nhìn thấy Tần Kham, thấy Tần Kham và hơn ba mươi thị vệ bị hai ba trăm tên phản tặc bao vây, Từ Bằng Cử ngây người một chút, không khỏi giận dữ.

"Con mẹ nó, dám vây huynh đệ của lão tử, biết lão tử là ai không? Lão tử là tiểu công gia sang năm sẽ làm Ngụy quốc công, các huynh đệ cùng tiến lên đánh chúng!"

Ầm!

Các Hoàn khố giống như châu chấu thấy lúa mạch, mặt mày dữ tợn lao tới.

Phản quân đang chém giết với Thần Cơ doanh vừa thấy trận thế của các hoàn khố, mặt như màu đất, không đợi tướng lãnh hạ lệnh, đều ai nấy tự tìm hướng giải tán, sau đó hoàn khố phủ đinh hộ viện của hoàn khố bọc đánh đuổi giết.

Từ Bằng Cử và đám hoàn khố giục ngựa xông tới trước mặt Tần Kham, nhìn Tần Kham rồi cười quái dị: "Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một mạng, nhân tình này rất lớn đấy, không làm cho ta mười bữa tám bữa pizza là không được đâu."

Tần Kham cười khổ nói: "Mấy năm qua rồi, lượng tướng ra sân khấu của tiểu công gia vẫn rực rỡ như vậy."

"Nhưng bộ dáng của ngươi vì sao có vẻ không cao hứng lắm?"

Nụ cười của Tần Kham càng khổ sở, hắn không thể nói mình không ngờ được một tên hoàn khố so với hỗn trướng thì không tốt hơn là bao cứu, trong lòng thật sự rất uất nghẹn.

"Lúc này nơi này, ta không thể tỏ vẻ kinh diễm hơn đối với sự nổi bật khi ra sân khấu của tiểu công gia." Nhìn Từ Bằng Cử từ trên xuống dưới, Tần Kham ngạc nhiên nói: "Hôm nay thấy tiểu công gia ở trên chiến trường không ngờ dũng mãnh phi thường như vậy. Ngươi là ra chiến trường tìm thức ăn à?"

Từ Bằng Cử nổi giận: "Ta là hạng tham ăn à? Hả? Ta là hạng tham ăn à? Ta không phải! Chiến trường này giết toàn núi thây biển máu, có gì hay mà ăn?"

Tần Kham thở dài: "Trừ chiến mã bị giết ra thì quả thật không có đồ ăn, ta hiện tại tin tiểu công gia dũng mãnh phi thường như vậy quả thật là để tới đền đáp triều đình."

Từ Bằng Cử lại ngây người một thoáng,, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong: "ngựa bị giết? Thịt ngựa cũng có thể ăn được à? Ăn ngon không? Ăn thế nào?"

Có Từ Bằng Cử và đám hoàn khố, đương nhiên, chủ yếu là sự gia nhập của phủ đinh hộ viện trong phủ các hoàn khố, cộng với tướng sĩ của Thần Cơ doanh, Tần Kham rất nhanh ổn định trận cước bắt đầu phản kích, cũng hạ lệnh chậm rãi di động về phía Chu Hậu Chiếu, mấy nghìn người dựng chiến trận vừa đánh vừa đi.

Bộ đội sở thuộc của Tần Kham rất nhanh hội hợp với một ngàn thị vệ của Chu Hậu Chiếu, hai quân kết hợp, Tần Kham và các hoàn khố cũng được các thị vệ bảo hộ giữa trận hình, nhìn thấy Chu Hậu Chiếu, trong lòng Tần Kham lại uất ức.

Không thể không bội phục sự trung thành của mình, nếu đổi lại là một thần tử dấu diếm dã tâm đã lâu lại vừa hay nghẹn đầy một bụng tức, không chừng lúc này đã nhân lúc hỗn chiến đâm lén Chu Hậu Chiếu một đao rồi.

Tần Kham thật sự cảm thấy mình làm người xử thế quả thực rất phù hợp với tiêu chuẩn thánh nhân, có thời gian nên giật lấy cái mũ thánh nhân trên đầu Vương Thủ Nhân đội lên đầu mình mới đúng.

"Ha ha, Tần Kham ngươi cũng tới à, một thư sinh văn nhược như ngươi không ngờ cũng dám đấu tranh anh dũng, rất giỏi đấy." Chu Hậu Chiếu phớt lờ sắc mặt âm trầm của Tần Kham, tự nhiên như không vỗ vai Tần Kham rồi cười to.

"Bệ hạ tán thưởng, thần cũng không muốn đấu tranh anh dũng đâu, thuần túy là bị ép buộc thôi." Tần Kham cắn răng nói.

"Giờ đừng có khiêm tốn với rẫm, giỏi lắm, đều là hảo hán như trẫm!" Chu Hậu Chiếu vẫn không quên nhân tiện dát vàng lên mặt mình: "Sau khi Hồi kinh trẫm sẽ phong thưởng cho ngươi thật lớn, quyết định phong ngươi làm Ám tiễn!"

"Ám tiễn? Thần... Không muốn làm ám tiễn!" Tần Kham mặt tái cả đi.

Chu Hậu Chiếu cười ha ha, lại nghe thấy một đám hoàn khố bỗng nhiên đồng thanh nói: "Thần xin bệ hạ dẫn dắt chúng thần ra trận giết tặc, lập công cho xã tắc."

Đám hoàn khố này đại bộ phận đều là người trẻ tuổi, trong đó có một bộ phận nhỏ là trưởng tử trong nhà, kế tục tước vị của phụ bối, còn phần lớn là nhị tử tam tử thậm chí là con vợ kế trong nhà, bọn họ không dc kế thừa tước vị, cũng không làm quan, nếu muốn có tiền đồ rộng thoáng, chỉ có thể mò vớt quân công trên chiến trường.

Tất cả sự vật Trên đời đều có tính hai mặt, nhóm người này chuyện xấu xa như khi nam ép nữ đoạt đất đập phá nhà người ta thật sự làm không ít, vừa đáng giận lại vừa đáng thương.

Sắc mặt Tần Kham lập tức trầm, quay đầu hung hăng lườm đám hoàn khố này một cái, nói: "Bệ hạ ngàn vạn lần không thể, thần xin bệ hạ về trung quân, bệ hạ không thể mạo hiểm được! Phải nhớ vết xe đổ thổ mộc bảo ngày trước."

Chu Hậu Chiếu vừa rồi tự tay giết không ít phản tặc, chính là lúc lòng dạ thiếu niên vượng nhất, nghe vậy lập tức nói: "Không được, trẫm phải làm đại tướng quân trảm tướng đoạt cờ, đại tướng quân sao có thể lâm địch lùi bước? Tần Kham, trẫm đời này cơ hội có thể rong ruổi tung hoành sa trường còn có mấy lần?"

Tần Kham không nói, bình tĩnh nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Chu Hậu Chiếu, trên khuôn mặt đó tràn ngập sự buồn khổ vì không được tự do.

Đúng vậy, Chu Hậu Chiếu còn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng hắn đời này còn có mấy lần cơ hội tung hoành sa trường khoái ý nhân sinh? Trở lại kinh sư, hắn lại thành một con chim bị nhốt trong lồng, nửa bước cũng không thể rời khỏi cái chuồng xa hoa đó.

Tần Kham cắn chặt răng, chắp tay nói: "Nếu bệ hạ có lòng giết tặc, thần không dám không nghe."

Chu Hậu Chiếu mỉm cười, ánh mắt tràn ngập lo lắng: "Tần Kham, ngươi là ngươi thật sự hiểu trẫm nhất."

Bình Luận (0)
Comment