Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 724 - Chương 627: Cùng Đuổi Dê Đã Mất

Chương 627: Cùng đuổi dê đã mất

Trăng sáng sao mờ

Chu Thần Hào giục ngưa chạy trốn, trên đường chạy đến hồ Bà Dương, tâm tình rất tuyệt vọng, tiền đồ rất xa vời. Đi theo phía sau hắn còn có mấy trăm tàn binh cũng rất tuyệt vọng, bao gồm cả phụ tá Lý Sĩ Thực, vị phụ tá Lưu Dưỡng Chính từ lúc An Khánh binh bại đã thừa dịp hỗn loạn không biết trốn đi đâu rồi.

Bên trong quần thể Văn nhân này có thiết cốt boong boong, nhưng cũng có bại hoại tư văn, loại văn nhân cả đời đọc sách thánh hiền nhưng luận về trung thành thì còn không bằng một con chó đất này đâu đâu cũng có, Lưu Dưỡng Chính không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối sẽ không phải là người cuối cùng. Xưa nay thay triều đổi đại, dị tộc xâm lấn, chống cự kích liệt nhất là văn nhân, đầu hàng sảng khoái nhất cũng là văn nhân, ba chữ "Thức thời" trước nay được văn nhân nghiền ngẫm cân nhắc một cách sâu sắc nhất.

Ngồi trên lưng ngựa cảm thụ gió đêm thổi vào mặt, gió đêm như mũi dao cắt lên mặt Chu Thần Hào, khuôn mặt này đã không còn thanh niên, tràn ngập vẻ tang thương và thất bại.

Từ An Khánh một đường chạy trốn, hoảng sợ căn bản không biết tới đâu, chỉ nhận chuẩn một phương hướng rồi liều mạng mà chạy, trên đường gặp phải mấy cỗ quan binh vệ sở truy kích trải qua khổ đấu, hơn ngàn tàn binh liên tục giảm quân số, hiện giờ chỉ còn lại mấy trăm người.

Lý Sĩ Thực vẫn đang an ủi Chu Thần Hào, người đọc sách từng làm quan tới Thị Lang này luận về tố chất tâm lý, luận về trình độ trung thành thì mạnh hơn Lưu Dưỡng Chính xuất thân cử nhân rất nhiều. Hắn vẫn truyền thụ tín niệm và hy vọng cho Chu Thần Hào, bại ở An Khánh không tính là gì, Vương gia còn có thành Nam Xương, còn có bốn vạn thuỷ quân hồ Bà Dương.

Trên đường Đào vong, Chu Thần Hào mấy lần muốn rút kiếm tự vẫn, đều bị Lý Sĩ Thực tay mắt lanh lẹ cản lại, đương nhiên, không loại trừ khả năng Chu Thần Hào vẫn đang làm trò, dù sao loại chuyện rút kiếm tự vẫn này rất nhiều đại nhân vật đều từng làm, kết quả chẳng một ai chết cả, luôn sẽ có một bàn tay và lúc nguy cấp rất khéo giơ ra, ngăn cản nguyện vọng tốt đẹp một mạng quy thiên của bọn họ.

Sau một ngày đào vong, Chu Thần Hào nửa đường nhận được một tin tức khiến cho hắn càng tuyệt vọng, thành Nam Xương bị một tên gia hỏa tên là Vương Thủ Nhân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của công hạ rồi, Nam Xương không chỉ đổi họ, Vương phi, trắc phi, thế tử phủ Ninh vương đều bị Vương Thủ Nhân bắt vào ngục.

Chu Thần Hào lần này tuyệt vọng thật sự rồi, sau khi nghe thấy tin tức này thì lập tức ngửa mặt lên trời ói ra một búng máu, búng máu này không phải là làm màu, là đồng tẩu vô khi hàng thật giá thật, ngay cả Lý Sĩ Thực vẫn luôn an ủi hắn hiện tại cũng á khẩu không biết nói gì, làm mưu sĩ bên cạnh đại nhân vật, trừ trí mưu hơn người ra, tính toán không bỏ sót ra, mưu sĩ còn phải kiêm luôn cả các nhân vật như tâm lý học giả, bác sĩ tâm lý, khi đại nhân vật cao hứng thì mưu sĩ phải dệt hoa trên gấm, khi phiền não thì phải an ủi, khi đắc ý thì phải khuyên bảo, khi tuyệt vọng thì phải thắp snags hy vọng, mưu đồ Đông Sơn tái khởi, đại nhân vật muốn treo cổ thì hắn phải ở bên cạnh buộc dây, loại mưu sĩ này đại thể là sống không tới sang năm.

Hai hy vọng còn lại giờ đã mất đi một, hiện tại Lý Sĩ Thực cũng không thể dốc lòng cho Chu Thần Hào, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng tuyệt vọng. Hy vọng duy nhất hiện giờ của Chu Thần Hào chỉ còn lại bốn vạn thuỷ quân trên hồ Bà Dương.

Thế là mấy trăm tàn binh đi theo Chu Thần Hào nửa đường đổi hướng chạy tới hồ Bà Dương.

Lăn lộn tới hoàn cảnh thê thảm thế này, nói thật, khi Chu Thần Hào rút kiếm tự vẫn Lý Sĩ Thực thật sự không nên giơ tay ngăn cản.

Thành Nam Xương.

Sau khi bốn vạn tướng sĩ dưới trướng Vương Thủ Nhân không tốn một người chiếm Nam Xương, trong thành rất hỗn loạn.

Thời đại Chiến loạn, cho dù quân kỷ có sâm nghiêm tới mấy, trong ngũ cũng không ngăn chặn được bại hoại, đặc biệt là một khắc phá thành, các tướng sĩ tâm lý từ chết đến sống, loại tâm tình áp lực rất lâu này một khi được phóng túng, khả năng hóa thân thành cầm thú rất lớn, thậm chí ngay cả tướng lãnh cũng không đàn áp được.

Có câu châm ngôn "Một tướng công thành vạn cốt khô", những lời tàn nhẫn này nếu không phải tự mình trải qua thì tuyệt đối không thể tưởng tượngđược, từ xưa đến nay rất nhiều chủ tướng sau khi thành ngầm đồng ý hoặc ngang nhiên cho phép tướng sĩ dưới trướng gian dâm cướp của, thậm chí là đồ thành ba ngày, năm ngày, loại chuyện này rất thường xuyên xảy ra, không phải chủ tướng thật sự mất sạch nhân tính, mà là một khắc tướng sĩ phá thành xong là nguy hiểm nhất, lúc này nếu không cho phép bọn họ gian dâm giết người, chỉ sợ sẽ sinh ra làm phản.

Sau khi thuận lợi chiếm lĩnh thành Nam Xương, tướng sĩ dưới trướng Vương Thủ Nhân cũng không ngoại lệ, sau khi chiếm thành rồi không ít tướng sĩ kết đội đánh cướp chung quanh, có điều Vương Thủ Nhân cũng không phải là ngồi không, hắn là là thánh nhân, thánh nhân tuyệt đối sẽ không cho phép loại tình huống này phát sinh dưới mí mắt hắn, huống chi hắn là chủ soái.

Đội ngũ chấp pháp do Ngũ Văn Định đứng đàu nhanh chóng tập kết, bắt đầu triển khai đồ sát huyết tinh đối với các tướng sĩ vi phạm quân kỷ trong thành, vốn chiếm lĩnh Nam Xương không tốn một người nào, sau khi chiếm lĩnh Nam Xương rồi, dưới mệnh lệnh của Vương Thủ Nhân, không ngờ giết chết hai ngàn người, lúc này mới khống chế được cục diện hỗn loạn trong thành Nam Xương.

Tiếp theo là dán bố cáo chiêu an, sai quan viên vận hành thành trì, kiểm kê quan thương Nam Xương và sổ sách nha môn, bắt hết chính phi trắc phi con cháu của Chu Thần Hào, sau khi làm xong những việc này, thành Nam Xương cuối cùng cũng ổn định.

Nha môn tri phủ Nam Xương thành soái trướng lâm thời của Vương Thủ Nhân, sau khi vào ở thì nha môn người đến người đi nối liền không dứt, là một thành trì giang tây thu phục đầu tiên, Vương Thủ Nhân lấy thân phận đinh cống tuần phủ hành sử chức quyền đốc phủ Giang Tây, bất kể quân vụ hay dân sự đều do một mình Vương Thủ Nhân quyết, mỗi ngày bận rộn thì thế nào thì không cần nghĩ cũng biết!

Trong đại đường Nha môn có chút hỗn loạn, chiến thời không cần thiết phải phô trương và sạch sẽ, một cái ghế dựa cũ nát, một cái bàn cũ nát, đặt lên chỗ trống là thành nơi làm việc của Vương Thủ Nhân.

Lúc này trong nha môn tri phủ trừ Vương Thủ Nhân, còn có một người quen, chính là bộ hạ của Tần Kham, Thường Phượng.

Tiền Ninh trải qua sinh tử trở lại đại doanh An Khánh, bẩm báo việc Chu Thần Hào muốn ám sát, lời nói mặc dù không giả, nhưng trong những gì hắn đã trải qua có rất nhiều thứ không thật và hàm hồ, chuyện liên quan tới quân cơ, Tần Kham không dám dùng Tiền Ninh nữa, dứt khoát phái bộ hạ tâm phúc phụ trách liên lạc giữa đại doanh An Khánh và thành Nam Xương.

Thường Phượng không mặc công phục, đầu đội mũ vuông, học đeo ngọc bội, tay lại đeo ba cái nhẫn vàng to đùng, thoạt nhìn giống như là sợ người khác không biết hắn là thương nhân có tiền vậy.

Cẩm Y vệ chuyên trách dò hỏi tình báo, cải trang thành các loại thân phận, giả gì giống nấy là khả năng cơ bản của Cẩm Y vệ.

Vương Thủ Nhân rất khách khí, chiến loạn trong thành vừa dừng, hắn không ngờ không biết từ đâu kiếm được ít trà lá để chiêu đãi Thường Phượng.

Thường Phượng vẻ mặt rất kính cẩn, Cẩm Y vệ đối với người khác thì ngang ngược, nhưng ở trước mặt Vương Thủ Nhân thì không dám, lão bộ hạ của Tần Kham đều biết giao tình của Công gia và vị Vương đại nhân này tâm đầu ý hợp thế nào.

Trà lá hiểu nhiên không phải là trà ngon, Thường Phượng rụt rè nhấp một ngụm, lại uống phải đầy bột phấn của lá trà, muốn nhổ ra nhưng lại cảm thấy không lễ phép, đành phải cố sức mà nuốt xuống, sau đó ôm quyền cung kính nói: "Phụng lệnh Tần Công Gia, hạ quan tới liên hệ tin tức với Vương đại nhân, ngày mười ba tháng chín, sáu vạn bộ quân của Chu Thần Hào quyết chiến ở ngoài thành An Khánh với vương sư triều đình, phản quân đại bại, gần như toàn quân bị diệt, nhưng lại để Chu Thần Hào chạy mất, Chu Thần Hào dẫn tàn quân chật vật chạy về Nam Xương."

Vương Thủ Nhân ánh mắt chớp động: "Chu Thần Hào chạy đến Nam Xương à?"

Thường Phượng vội vàng nói: "Vốn là vậy, nhưng nửa đường lại nghe nói Nam Xương bị đại nhân phá rồi, Chu Thần Hào dẫn mấy trăm quân chạy tới hồ Bà Dương, Vương đại nhân, Chu Thần Hào mấy năm nay âm thầm mời chào sơn tặc thủy phỉ, chế tạo thuyền hạm, thuỷ quân thuỷ quân trên hồ Bà Dương đã có tới bốn vạn, nếu Chu Thần Hào hội hợp với bốn vạn phản tặc đó, đối với triều đình không lớn không nhỏ cũng vẫn lại một cọc phiền toái."

Vương Thủ Nhân trầm ngâm một lúc, nói: "Tần Công Gia nói thế nào?"

"Tần Công Gia không nói gì cả, chỉ hạ lệnh cho vương sư đang truy kích nhanh chóng thay đổi tuyến đường tới hồ Bà Dương."

Vương Thủ Nhân im lặng hồi lâu, thở dài: "Tần Kham đây là muốn tặng một phần công lao rất lớn cho ta."

Giữa Người thông minh với Người thông minh không cần phải nói năng nhiều, một động tác đơn giản là hiểu rõ nhau, Vương Thủ Nhân trong nháy mắt thấy rất cảm động, hắn biết bắt sống Chu Thần Hào là công lao như thế nào, công lao này Tần Kham vốn có thể tự mình lấy, nhưng lại rất vô tư đưa cho hắn.

Thường Phượng cười nói: "Đại nhân và Công gia nhà ta là tri giao, vả lại từ sau khi Chu Thần Hào mưu phản, đại nhân ở Giang Tây dụng binh quỷ thần khó lường, đại nhân sớm dã dương danh thiên hạ, cho dù Công gia nhà ta không làm gì thì công lao này mười có chín cũng là của đại nhân."

Vương Thủ Nhân cười cười, tiếp theo sắc mặt nghiêm lại, nói: "Về nói với Tần Công Gia, Vương mỗ nhớ ơn, xin Tần Công Gia yên tâm, có Vương mỗ ở Nam Xương, Chu Thần Hào tuyệt đối sẽ không hội hợp được với bốn vạn phản tặc hồ Bà Dương, hắn đã là cá trong chậu của ta."

Không đến một canh giờ sau khi Thường Phượng cáo từ ra khỏi thành, Vương Thủ Nhân điểm năm ngàn binh mã ra khỏi thành theo.

Tần Kham hào phóng chắp tay dâng cho công lao to lớn này, nếu Vương Thủ Nhân không nắm lấy, hắn sẽ đập đầu tự tự trước mặt Tần Kham.

Vương Thủ Nhân cũng cần công lao, hắn là thánh nhân, thánh nhân không có nghĩa là không màng danh lợi, người không màng danh lợi không phải là thánh nhân, mà là hòa thượng.

Năm ngàn binh mã vội vàng ra khỏi thành, lần này do Vương Thủ Nhân tự mình lĩnh quân, hắn muốn bắt Chu Thần Hào trước khi vương sư tại triều đuổi kịp hắn.

Hai tháng ngắn ngủi, Chu Thần Hào từ phiên vương tạo phản oanh oanh liệt liệt biến thành dê non quần hùng cùng đuổi. Đương nhiên, đây là cách nói văn nghệ, nói thông tục một chút thì có thể coi hắn là chuột chạy qua đường ai ai cũng muốn đập.

Con dê này không chỉ quần hùng muốn đuổi, còn có một vị nữ tử cũng muốn đổi.

Đường Tử Hòa cưỡi ngựa trong núi rừng, sau quyết chiến ở An Khánh, Đường Tử Hòa đuổi Chu Thần Hào đã một ngày một đêm.

Hoàng triều hưng vong, triều đại thay đổi, những cái này không liên quan gì tới nàng ta, nàng ta đuổi bắt Chu Thần Hào không chỉ có bởi vì hắn là kẻ địch của Tần Kham, còn có một ân oán khác, ân oán này cũng là nguyên nhân lúc trước nàng ta vô duyên vô cớ xuất hiện ngoài đại doanh Lăng Thập Nhất.

Bình Luận (0)
Comment