Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 727 - Chương 629: Được Làm Vua Thua Làm Giặc (Hạ) (2)

Chương 629: Được làm vua thua làm giặc (hạ) (2)

Bất luận thân phận cao quý như thế nào, vẻ mặt khi ti tiện đều giống như nhau.

Đường Tử Hòa cười tủm tỉm xua tay: "Đừng đa tạ, Ninh vương gia đừng trêu ta, chuyện này ta không hoàn thành, trong lòng rất áy náy với ngươi."

Chu Thần Hào vội vàng nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nguyên soái viện thủ xuất lực cho Chu mỗ ta là thật, bất luận kết quả như thế nào, Thần Hào vẫn rất biết ơn."

Đường Tử Hòa cười càng ngọt hơn, che cái miệng nhỏ nhắn vô cùng kiều mỵ mỉm cười một hồi, tiếp theo thở dài nói: "Không ngờ Vương gia lại khoan hồng độ lượng như vậy, tiểu nữ tử không dám giấu gì ngài, chuyện ám sát hoàng đế Minh đình, tiểu nữ tử chẳng những không hỗ trợ, ngược lại còn cản trở, Vương gia... Còn có thể cám tạ ta sao?"

"A?" Chu Thần Hào kinh hãi, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, từ xanh mét đến đỏ bừng rồi tái nhợt, trong chớp mắt lại khôi phục trấn định.

Hiện tại hắn đã minh bạch, Đường Tử Hòa này là trăm phương ngàn kế muốn đối phó hắn, cơ hội ám sát hôn quân đang tốt đẹp lại bị nàng ta khiến thất bại thì không nói, trước mắt lúc đang chạy trối chết nàng ta còn lập bẫy hại hắn.

Chu Thần Hào dù sao cũng là phiên vương, phiên vương có tôn nghiêm của phiên vương, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chu Thần Hào không muốn bày ra sắc mặt chèo kéo quan hệ nữa.

"Bổn vương rốt cuộc đắc tội với Đường nguyên soái lúc nào, xin nguyên soái nói cho."

Miệng cười kiều mỵ của Đường Tử Hòa dần dần biến thành lạnh lẽo: "Nếu Vương gia đã mở miệng trước, tiểu nữ tử không cần giấu nữa, vốn Vương gia tạo phản chẳng liên quan gì tới ta, nhưng có một ân oán, tiểu nữ tử không thể không giải quyết nó."

" Ân oán gì?" Chu Thần Hào mờ mịt, vẻ mặt rất vô tội, một hai năm nay hắn kỳ thật rất thành thật, trừ cám đầu tạo phản ra thì cơ bản không làm chuyện gì khác, cũng vốn không quen biết với vị nữ phản tặc hung danh vang vọng này, tại sao lại có ân oán?

Vẻ mặt Đường Tử Hòa không biết sao lại trở nên đau thương, mắt đẹp ửng đỏ

Sau khi hít sâu một hơi, Đường Tử Hòa chậm rãi nói: "Ninh vương gia, ngươi ngày mười bốn tháng sáu năm Chính Đức thứ ba thì khởi binh ở Nam Xương, sự thành bại của ngươi vốn không liên quan gì tới ta, nhưng bắt đầu từ ngày mùng chín tháng sáu ấy, ta đã thề rồi sẽ có một ngày ngươi tất rơi vào trong tay ta!"

Chu Thần Hào run lên: "Vì sao?"

" Phía tây Nam Xương bốn trăm dặm, có một thành ten là phủ Thụy Châu, Vương gia có biết không?"

"Biết, sau khi Nam Xương khởi binh, tướng sĩ dưới trướng bổn vương đầu tiên là phá Thụy Châu."

" Huyện Cao An thuộc quản lý của Thụy Châu, ngoài huyện có một thôn gọi là Ngụy Hà, Vương gia cũng biết chứ?"

Chu Thần Hào nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Biết, mỗi thành mỗi trấn mỗi thôn của Giang Tây đều nằm trong lòng bổn vương."

Thanh âm của Đường Tử Hòa mang theo đau thương không thể che giấu, như khóc như than: "Toàn thôn Ngụy Hà tổng cộng có bảy mươi ba hộ, tráng đinh lão nhân phụ nhụ hài đồng tổng cộng ba trăm hai mươi khẩu, vào ngày mùng chín tháng sáu đó. Vương gia sai đại tướng Lăng Thập Nhất dưới trướng xuất phát tới phủ Cửu Giang, đại quân đi ngang qua thôn Ngụy Hà, trưởng lão tông tộc trong thôn không dám chậm trễ, dần già trẻ toàn thôn đứng ngoài cửa thôn nghênh đón. Cũng giết lợn mổ dê khao quân, ai ngờ tướng sĩ trong quân của ngươi thấy cháu gái chưa lấy chồng của tộc trưởng mạo mỹ, không ngờ tâm sinh ác ý, cưỡng bức giao hoan. Tộc trưởng và phụ lão trong thôn không chịu, tên súc sinh dưới trướng ngươi này lập tức trở mặt vô tình, không chỉ tiền dâm hậu sát phụ nhân trong thôn, Thậm chí ngang nhiên đồ sát toàn thôn!"

"Hơn ba trăm người. Không đến một canh giờ, toàn bộ bị súc sinh dưới trướng ngươi giết sạch! Sau khi giết sạch ngay cả thi thể cũng không chôn, tiếp tục hành quân." Đường Tử Hòa cười so với băng sương còn rét lạnh hơn, mắt đẹp oán độc vô cùng: "Không thể không khen Vương gia một câu, quý quân quả thật là tâm ngoan thủ lạt!"

Chu Thần Hào khiếp sợ mở to hai mắt, tất cả tướng sĩ bên cạnh nhìn bộ dạng oán độc dữ tợn của Đường Tử Hòa, lập tức thấy cả người phát lạnh.

"Đường... Đường nguyên soái. Ngươi cũng là người từng dẫn binh tướng."

Đường Tử Hòa cười lãnh liệt: "Không sai, ta từng lĩnh binh, lúc cường thịnh cũng gây ra động tĩnh không nhỏ hơn Vương gia, binh tướng dưới trướng cũng không ít hơn so với Vương gia, nhưng ta và Vương gia có cái khác, đó chính là..."

Đường Tử Hòa nhìn chằm chằm Chu Thần Hào, gằn từng chữ: "Tướng sĩ dưới trướng ta đều là hán tử tâm huyết, không có một súc sinh!"

Chu Thần Hào gục đầu xuống, nói: "Chuyện ở thôn Ngụy Hà đúng là lỗi của bổn vương, nhưng, thôn Ngụy Hà có liên quan gì tới ngươi?"

"Bởi vì ta từng có một món nợ, một món nợ nghiệp chướng nặng nề, ta muốn dùng dư sinh để trả nó, cho nên ta du lịch khắp thiên hạ Đại Minh, trừ bạo giúp kẻ yếu, trị bệnh cứu người, chỉ có hoàn toàn trả hết món nợ này, ta mới có tư cách tiếp tục sống, tháng trước ta đi ngang qua thôn Ngụy Hà, trị bệnh nặng cho hơn mười vị thôn dân, thôn dân chất phác, đối đãi với ta như ân nhân, giữ ta lại trong thôn, lại không ngờ rằng ngày đó ta lên núi hái thuốc chưa về, khi trở lại trong thôn thì khắp nơi đều là phụ lão hương thân chết không nhắm mắt, ta nuốt lệ chôn từng người, sau đó quỳ gối trước mộ phần bọn họ mà thề, Đường Tử Hòa ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ."

Thở dài Buồn bã, Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Chu Thần Hào, dã tâm thì ai cũng có, dã tâm của ta từng không nhỏ hơn ngươi, cũng từng oanh oanh liệt liệt tạo phản như ngươi, cũng muốn có một ngày kia có thể làm theo Võ Chu, làm nữ hoàng đế, nhưng, lịch triều lịch đại người hưng binh tạo phản có thể tọa ổn giang sơn, đều là người biết đỗi đãi tốt với dân, thật lòng cũng được, thu mua lòng người cũng được, tóm lại bọn họ từng làm vậy, hạng người tâm ngoan thủ lạt coi tính mạng bách tính như cỏ rác giống ngươi, nếu cho ngươi ngồi lên long đình, đó mới thật sự là ông trời không có mắt, kẻ tà tâm sao có thể thừa tự chính thống?"

Đường Tử Hòa nói một tràng dài, Chu Thần Hào nhắm mắt thở dài, Lý Sĩ Thực ở bên cạnh lại bỗng nhiên khóc thành tiếng: "Luôn cho rằng Vương gia bại chỉ vì thời thế, không ngờ là vì một việc này, nếu không có việc này, nói không chừng chúng ta đã giết hôn quân, Binh phát Nam Kinh, Vương gia, thành bại đều có thiên ý!"

Đường Tử Hòa cười lạnh: "Việc gì cũng đều có nhân quả, đều có báo ứng, Đường Tử Hòa ta chính là người ứng báo trong minh minh."

"Quả thật là báo ứng, được làm vua thua làm giặc." Chu Thần Hào thở dài, nản lòng thoái chí nói: "Đường Tử Hòa, ta đã rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết, chỉ có chuyện này ta muốn hỏi ngươi, chết cũng không thể làm quỷ hồ đồ được."

"Ngươi hỏi đi."

"Một canh giờ trước, bán mã tác trên quan đạo là do ngươi gây ra? Trong nước suối cũng là ngươi hạ dược?"

"Không sai, là một mình ta làm."

"Ta biết đây kỳ thật là liên hoàn bộ, có bán mã tác ta mới có thể dừng bước, mới có thể phát hiện nước suối, ta muốn hỏi ngươi là, thuốc ngươi bỏ vào nước bao lâu thì phát tác?"

"Một canh giờ."

"Vạn nhất ta để chiến mã uống thử, sau đó kiên nhẫn chờ một canh giờ thì sao? Ngươi chẳng phải uổng phí tâm cơ ư!"

"Vương gia, ngươi hiện giờ bị triều đình vây truy chặn đường, tình trạng rất thảm, ngươi chậm trễ được một canh giờ sao? Nửa canh giờ là cao nhất rồi."

"Vạn nhất ta mạnh mẽ hạ lệnh tiếp tục chạy, không cho các tướng sĩ uống nước thì sao?"

"Quên nói với Vương gia, ngươi từ An Khánh binh bại đến bây giờ, tiểu nữ tử một đường theo đuôi Vương gia, suốt một ngày các ngươi không xuống ngựa nghỉ ngơi, ta dùng bán mã tác khiến các ngươi dừng lại, không tin các ngươi sẽ không động tâm với nước suối."

Chu Thần Hào ngây ra một lúc, cuối cùng mất hết khí phách, cười khổ nói: "Ta từng vô số lần nghĩ sẽ chết dưới đao của quan binh triều đình, thậm chí bị Chu Hậu Chiếu tự tay trảm sát, lại vạn vạn lần không ngờ lại lọt vào tay một nữ nhân, bẫy nho nhỏ, môn đạo giang hồ, lại tính hết thời thế lòng người, rơi vào trong tay nữ hào kiệt đương thời, ta không oan."

Ánh mắt Đường Tử Hòa như đao, lạnh lùng nói: "Vương gia, kiếp sau nếu lại làm người, nhớ làm nhiều việc thiện, tích đức cho mình."

Chu Thần Hào sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Ngươi muốn giết ta sao?"

Đường Tử Hòa lắc đầu: "Không, giết ngươi là triều đình, là hoàng đế, không phải ta."

Vừa dứt lời, cuối quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa, bụi đất cát vàng bay ngập trời. Chu Thần Hào và mọi người cả kinh, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đường Tử Hòa híp mắt nhìn, sau đó cười với Chu Thần Hào, đứng dậy lên ngựa, chạy theo hướng ngược lại. Nàng ta đi bao lâu, mấy ngàn tinh kỵ xuất hiện trong tầm mắt Chu Thần Hào, nhìn quan binh triều đình giáp sáng ngời, Chu Thần Hào cả người run rẩy kịch liệt.

"Vương đại nhân, hơn trăm người phía trước không biết sao lại ngồi trong bụi cỏ ven đường." Một kỵ sĩ ôm quyền bẩm.

Cầm đầu là một người mặc giáp trụ sáng bóng, uy phong lẫm lẫm tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, rõ ràng chính là đinh cống tuần phủ Vương Thủ Nhân.

Dẫn chúng tướng sĩ giục ngựa đi tới trước mặt đám tàn binh của Chu Thần Hào, Vương Thủ Nhân xuống ngựa, nhìn Chu Thần Hào vẫn không thể động đậy, ánh mắt Vương Thủ Nhân đầy hoài nghi quan sát hoàn cảnh phụ cận, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm Chu Thần Hào, không biết nhìn mất bao lâu, hai mắt Vương Thủ Nhân bỗng trợn to, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, đi đến trước mặt Chu Thần Hào, không nói hai lời lắc lắc tay Chu Thần Hào, vạn phần cảm động chân thành nói lời cảm ơn.

"Vương gia cùng đường cố ý ngồi ven đường thúc thủ chịu trói, tặng không cho ta công lớn này, thật là là có đức độ, bảo Vương mỗ làm sao có thể không biết xấu hổ mà..."

"Họ Vương, đừng quá đáng quá."

Bình Luận (0)
Comment