Dương Đình Hòa tới cùng vẫn là trẻ tuổi nhất trong nội các, lão thiếu kiên nhẫn. Việc Hôm nay có chút nghiêm trọng. Nếu bệ hạ giận dữ truy cứu, người đầu tiên xui xẻo là nội các.
"Lương công, tuy nói không thể chiều hư bệ hạ, để tương lai ước thúc bệ hạ không thể dễ dàng rời kinh. Nhưng bất luận là Chu Lễ thượng cổ hay là tổ chế triều đại. Ngự giá về kinh chúng ta làm thần tử vẫn phải ra khỏi thành nghênh đón, nếu không đón, triều thần chúng ta chỉ sợ sẽ phải chịu sự nhạo báng của thiên hạ thiên hạ."
Lương Trữ nhướn mí mắt, rất nhanh lại cụp xuống, Như có như không thở dài.
Lương Trữ cũng khổ, lão chỉ có thể kêu khổ ở trong lòng, nội các đều là lão nhân tinh đầy kinh nghiệm, há có thể không biết lễ số như vậy? Song quan văn bên dưới đã tạo nên sóng gió, nếu nội các không hô ứng, không biết sẽ bị bao nhiêu người mắng là chó săn của cường quyền, nửa đêm không biết sẽ bị bao nhiêu người dán chữ to trên tường, nói tới cùng, lão cũng có thể bị bắt cóc.
Ngồi đây chỉ có Lý Đông Dương là vẻ mặt lạnh lùng nhất, bộ dạng thờ ơ xem náo nhiệt, trên mặt thậm chí mang theo nụ cười bí hiểm.
Lý Đông Dương quả thật có tư cách xem náo nhiệt, bởi vì lão sắp nghỉ hưu rồi, chỉ chờ sau khi Chu Hậu Chiếu hồi kinh, lão sẽ chính thức đệ đơn xin từ chức, cho nên trước mắt triều đường bất kể mưa gió như thế nào, tất cả đều không liên quan gì tới hắn.
Một tiếng hét phẫn nộ vang vọng tiền đường, chính là của Công bộ cấp sự trung Hồ Bạch.
"Hôn quân thân chinh, hao tài tốn của, nghi trượng của đại quân hao phí một nửa quốc khố, cái này không nói đến, bình định phản loạn chi chiến hắn vứt hết thể thống quốc quân, dùng vạn thừa tôn sư lĩnh một ngàn thị vệ tự mình xông giết địch, vạn kim chi thử thiếu tự trọng như vậy, vứt bỏ xã tắc giang sơn không nghĩ đến, hôm nay về kinh hắn có mặt mũi nào đòi triều thần chúng ta ra khỏi thành nghênh đón? Chẳng lẽ hắn cho rằng đánh thắng một trận là có thể chứng minh tất cả à? Quả thực là ngu ngốc hoang đường."
Tất cả quan văn đang ngồi đây bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, đều gật đầu phụ họa.
Dương Đình Hòa cùng Lương Trữ liếc nhau, cười khổ thở dài.
Lời nói này của Hồ Bạch chính là suy nghĩ của tính biểu tính của tất cả quan văn, thắng trận một hồi căn bản không chứng tỏ được gì, thân chinh hao tài tốn của, lỗ mãng không để ý tới an nguy xông trận giết địch, đủ để xóa bỏ tất cả công tích của Chu Hậu Chiếu, trong mắt các quan văn, Chu Hậu Chiếu lần này thân chinh là tội lớn hơn công.
Dương Đình Hòa thở dài nói: "Lời tuy như vậy, nhưng tổ chế..."
Ngôn quan Đại Minh phẩm cấp không cao, nhưng người này mãnh liệt hơn người kia, Hồ Bạch lập tức cắt ngang lời nói của Dương Đình Hòa, dứt khoát nói: "Đại Minh chưa tới thời điểm sinh tử tồn vong, thiên tử thân chinh vốn là vi phạm tổ chế, trong mắt người trong thiên hạ thậm chí là trò cười, hôm nay thiên tử đắc ý dào dạt hiệp thắng về kinh, chúng ta còn phải dệt hoa trên gấm cho cái gọi là thắng lợi của hắn hay sao? Hồ mỗ đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, thánh hiền chưa từng dậy Hồ mỗ học vấn mị nhan siểm thượng như vậy!"
Hồ Bạch vừa dứt lời, trong sảnh lập tức vang lên tiếng ủng hộ.
Dương Đình Hòa lắc đầu không nói, nói nữa thì sẽ kích khởi sự nhiều người tức giận của nhiều người tức giận, Dương Đình Hòa không muốn làm xấu thanh danh của mình, chỉ có thể lựa chọn câm miệng.
Lương Trữ liếc Lý Đông Dương, vươn tay ra huých khẽ hắn một cái, nói nhỏ: "Tây Nhai tiên sinh, ngài là nguyên lão bốn triều, ngài nói gì đi."
Lý Đông Dương ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hậu Trai tiên sinh đây là muốn lão phu hứng nước miếng à? Lão phu già cả sắp về hưu rồi, lấy đâu ra tinh lực quản mấy chuyện vớ vẩn này? Các ngươi không nghênh thánh giá tất nhiên có đạo lý của các ngươi, lão phu già rồi, chỉ có thể vui vẻ nghe theo, nhưng không làm lính hầu được đâu."
Lương Trữ oán hận địa lườm hắn một cái.
Lý Đông Dương khẽ vuốt râu bạc trắng, chậm rãi nói: "Các ngươi chọc tức thiên tử thì không sao, có điều đừng quên bên cạnh thiên tử còn có một người, chọc tức hắn, chuyện hôm nay các ngươi chắc sẽ phải mặt xám mày tro, các vị đang ngồi đây chắc không ít người bị hắn chơi rồi đúng không?"
Lý Đông Dương vừa mới dứt lời, hành lang gấp khúc tiền đường Lương phủ vang lên tiếng bước chân dồn dập, khiến tim của mọi người trong sảnh đập nhanh.
Tiết tấu Cước bộ đánh vào tim mọi người, vào thời khắc như thế này, tiếng bước chân dồn dập như vậy hiển nhiên có nghĩa là có việc xảy ra.
Các Quan văn không phải hoàn toàn là nhị lăng tử to gan lớn mật, đại bộ phận vẫn là sợ chết, mỗi khi triều đại kết thúc, đại thế sắp mất, phản kháng kích liệt nhất là quan văn, đầu hàng nhanh nhất cũng là quan văn, quần thể quan văn này vĩnh viễn tồn tại hai loại cực đoan, không liên quan tới quần thể này, chỉ là vì có liên quan tới nhân phẩm cá nhân, để hình dung loại tính cách mâu thuẫn vừa sợ chết lại không sợ chết của nhóm quan văn sĩ tử này, một vị văn nhân nào dó đã làm một câu thơ, "Tới lúc cuối cùng mới biết."
Người làm bài thơ này cũng là quan văn, hắn họ Văn, tên Thiên Tường, là anh hùng dân tộc, khí tiết và cốt khí đều đáng để sặc sỡ thiên thu, cho dù tính cách có tỳ vết nho nhỏ, sau khi bị người Mông Cổ bắt thì không ngừng kêu khổ, không ngừng kêu đau, hơn nữa thích dùng hình thức thơ ca để biểu đạt sự thống khổ.
Tới lúc cuối cùng mới thấy, nếu giải thích câu thơ này thì chính là tới lúc nguy hiểm thì chẳng thấy tiết tháo đâu.
Ví dụ như Lương phủ lúc này, các quan văn sau khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ hành lang gấp khúc bên ngoài truyền đến, rất nhiều người bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Hoàng đế thân chinh đại thắng, ngày kinh thần tử không ngờ không ra khỏi thành tiếp giá, việc này có thể lớn có thể nhỏ, phải xem hoàng đế có tâm tình gì, nếu vạn nhất hoàng đế mặt rồng giận dữ, cứ muốn giết người để trút giận, hôm nay trong các quan văn đang ngồi đây ít nhất cũng phải có một số lớn phải chết, cho dù hoàng đế tâm tồn nhân niệm, không muốn đại khai sát giới, nhưng bên cạnh hắn còn có Tần Kham, người này nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng kỳ thật lại là ma vương giết người không chớp mắt, khi nên động đao thì hắn xuống tay tuyệt đối không hàm hồ, chỉ cần hoàng đế nhẹ nhàng hạ ý chỉ "Nghiêm lệnh truy cứu", Tần Kham không chừng có thể khiến vạn người liên lụy.
Thấp thỏm Mọi người trong lòng đang thấp thỏm, cước bộ dồn dập cuối cùng cũng dừng lại ngoài cửa tiền đường, mọi người chăm chú nhìn, chính là quản gia của Lương phủ.
"Lão gia • các vị đại nhân, thánh giá của hoàng thượng đã tới ngoài cửa An Định, hai vạn tướng sĩ kinh doanh hộ tống liệt trận ngoài ở cửa thành, lại chậm chạp không có động tác, ngay cả xa liễn của hoàng thượng cũng đứng ở trong tuyết không nhúc nhích, ra khỏi thành nghênh giá chỉ có thái giám trong cung và các võ tướng huân quý." Quản gia thở hổn hển bẩm.
Đuôi lông mày Mọi người nhướn lên, Lương Trữ trầm giọng nói: "Trừ ở ngoài cửa thành án binh bất động ra, bệ hạ có tỏ thái độ gì không?"
"bệ hạ không tỏ thái độ, nhưng Đinh Thuận, tâm phúc số một của Ninh Quốc Công Tần Kham lĩnh một đội Cẩm Y vệ vào thành, không biết tung tích."