Tình hình chiến đấu Tối hôm qua quá mức kịch liệt, Đỗ Yên giống như con hổ cái điên cuồng, hai vợ chồng tận tình phát tiết tương tư nửa năm ly biệt, một phen điên loan đảo phượng qua đi, hai người mới kiệt sức đi ngủ, kết quả nửa đêm thái giám tuyên chỉ từ trong hoàng cung tới, tất cả huân quý võ tướng cùng đại thần trên tứ phẩm trong kinh một khắc giờ dần buổi sáng vào cung.
Một khắc giờ dần là thời gian triều hội, nhưng hôm nay lại không phải muốn mở triều hội, mà là Chu Hậu Chiếu muốn hiến phu trước Thái Miếu.
Hiến phu có thể nói đại sự, từ sau thời Vĩnh Lạc, Đại Minh rất ít có nghi thức hiến phu trịnh trọng. Lẽ ra Chu Thần Hào từng là dòng họ hoàng thất, cho dù sau khi mưu nghịch Tông Nhân phủ khai trừ khỏi tộc phổ hoàng thân, nhưng không đáng để lao sư động chúng làm nghi thức hiến phu gì đó, khách quan mà nói, loạn Chu Thần Hào chỉ vẻn vẹn lan đến cảnh nội Giang Tây, xa nhất đánh tới Nam Trực Đãi là An Khánh thì thất bại thảm hại, tạo phản thất bại như vậy, Chu Thần Hào muốn triều đình làm nghi thức hiến phu cho hắn thì vẫn chưa được tư cách này.
Có điều Chu Hậu Chiếu là hoàng đế rất chú trọng, hơn nữa vì chú trọng mà có thể ngay cả da mặt cũng không cần, bất kể đại thắng hay là tiểu thắng, chung quy vẫn là ngự giá thân chinh đắc thắng trở về, dù sao cũng là thắng thì nhất định phải hiến phu, hơn nữa nghi thức phải long trọng cao điệu, không thế thì sao có thể thẻ hiện được uy phong hiển hách của thiên tử?
Thế là Chu Thần Hào tam sinh hữu hạnh, sau khi thất bại bị bắt lại bị khiêng ra, trở thành lá cây tới tô điểm cho đóa hoa hồng nhỏ.
Tần Kham không biết lúc này Chu Thần Hào nghĩ gì, có điều nếu đổi lại là hắn, thà treo cổ chết trong nhà giam còn vớt vát được chút thể diện hơn. Chỉ tiếc Chu Thần Hào không có dũng khí anh hùng thong dong hy sinh, cũng không có tinh thần thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, hắn có dã tâm, nhưng sợ chết, nếu nói thắng bại là do trời định, lão thiên gia lúc trước nhất định dã do dự rất lâu giữa Chu Hậu Chiếu và Chu Thần Hào, một người ngu ngốc một người yếu đuối, lão thiên gia chọn đi chọn lại đến bạc cả tóc, cuối cùng cắn răng giậm chân một cái, cố nén buồn non chọn cái tên ngu ngốc thắng.
Hoàng đế mặt dày muốn làm nghi thức hiến phu, các đại thần có thể làm gì hắn? Hôm qua sau khi ngự giá vào kinh, Đông Hán bắt hơn mười vị ngôn quan, xem như tặng cho các đại thần một phần lễ gặp mặt sau nửa năm gặp lại, các đại thần cũng bỗng nhiên thành thật hơn, quan văn được thả nửa năm cũng ý thức được, thiên hạ này thì ra vẫn là họ Chu định đoạt.
Tần Kham xuống xe ngựa trên quảng trường ngoài cửa Thừa Thiên, mặc áo mãng bào đeo đai ngọc, đầu đội lương quan, lặng lẽ hòa vào đám huân quý.
Hiến phu là đại sự triều nghi, phương diện ăn mặc cũng phải phù hợp với quy củ, triều phục và lương quan chính thức là ắt không thể thiếu, có điều hôm nay người chú trọng quy củ hiển nhiên không nhiều lắm, trừ huân quý và võ tướng theo thể chế mặc triều phục và lương quan ở ngoài, các quan văn chỉ mặc công phục và ô sa bình thường lúc vào triều, mỗi người trên mặt mang theo vẻ giận dữ, bộ dạng trung trực sĩ khả sát bất khả nhục.
Tần Kham lặng lẽ cười lạnh trong đám người.
Đám gia hỏa này đúng là hoa nhỏ mọc trong nhà kính, bọn họ vận khí tốt, gặp được một hoàng đế tính tình ôn hòa, trong năm Hồng Vũ và Vĩnh Lạc, ngươi dám bày ra bộ dạng xui xẻo này thử xem? Chưa trải qua mưa gió thì không thấy được cầu vồng.
Một khắc Giờ dần, tiếng chuông chung cổ lâu vang lên, cửa cung mở rộng.
Vào cửa Thừa Thiên, qua cầu Kim Thủy, lại vào ngọ môn, bên trong ngọ môn là quảng trường rộng lớn bao la, hai bên trái phải quảng trường phân biệt là Thái Miếu và Thái Xã Tắc, hôm nay Chu Hậu Chiếu cho nghỉ triều hội, quyết định hiến phu ở Thái Miếu, bách quan sau khi vào ngọ môn không thể không trực tiếp rẽ vào Thái Miếu.
Bách quan sắc mặt đều rất âm trầm, đội ngũ chậm rãi di động trong trầm mặc. Tần Kham đứng trong hàng huân quý không nói một tiếng lẳng lặng mà đi, sau một hồi thì ngẩng đầu nhìn Thái Miếu nguy nga xa xa, không khỏi khe khẽ thở dài khe khẽ thở dài.
Hắn kỳ thật vẫn rất công nhận ý kiến của quan văn, chỉ là dòng dõi hoàng thất mà thôi, nói như thế nào thì cũng không đủ tư cách làm nghi thức phu gì đó, trừ phi là Thát Đát tiểu vương tử Bá Nhan Mãnh Khả thì còn được, vì một Vương gia làm loạn mà làm ra chuyện trịnh trọng như vậy, hành động của Chu Hậu Chiếu hôm nay, trên sách sử tương lai tất nhiên không nói lời hay.
Cách làm không đáng ủng hộ, nhưng tâm tình của Chu Hậu Chiếu thì Tần Kham vv có chút lý giải, đối mặt với sự phản đối của cả triều, Chu Hậu Chiếu bức thiết cần chính danh cho mình, chính danh cho chiến quả thân chinh nam hạ, chỉ có hiến phu công khai mới có thể dạt được mục đích chính danh một cách hữu hiệu và nhanh chóng.
Đội ngũ chậm rãi di động, một đạo nhân ảnh bất chấp ánh mắt như giết người của ngự sử giám sát trực nhật ngoài đội ngũ, dùng tư thái ngang ngược dị thường không coi ai ra gì chen tới bên cạnh Tần Kham, vỗ mạnh vào vai hắn.
Tần Kham giật mình, quay đầu nhìn, thì ra là Từ Bằng Cử.
Sau khi bình định loạn Giang Tây, Từ Bằng Cử không về Nam Kinh mà là đi theo thánh giá cùng tới kinh sư, lúc này Từ Bằng Cử mặc áo mãng bào đỏ thẫm mới tinh, thắt đai ngọc, đầu đội lương quan, ưỡn ngực ngẩng đầu, chỉ là ánh mắt vẫn mang theo mấy phần vị đạo của đệ nhất hoàn khố Nam Kinh.
Nhìn áo mãng bào mới tinh trên người hắn, Tần Kham cười khẽ.
Khi quyết chiến ở An Khánh Từ Bằng Cử dẫn một đám nha nội tung hoành trong quân trận, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tiểu công gia cuối cùng đã nhận được hồi báo. Cái áo mãng bào mới tinh này chắc là Chu Hậu Chiếu mới ban cho hắn, Ngụy quốc công lão Từ gia kinh doanh năm đời, cuối cùng ở thế hệ hắn kiếm được một chiéc áo mãng bào, thật là đáng mừng, chỉ tiếc là vị hoàng đế Chu Hậu Chiếu này quá rộng rãi, quan tướng chức tước và vật ngự ban trở thành rau cải trắng thích tặng ai thì tặng. Giá trị của áo mãng bào trên người tiểu công gia không khỏi giảm giá nhiều.
Từ Bằng Cử không phải lần đầu tiên ở kinh sư tham gia triều hội hoặc nghi thức trọng đại, Từ lão công gia già rồi, trước kia ngày lễ ngày tết huân quý các nơi vào kinh lên triều, đều là Từ Bằng Cử thay tổ phụ vào kinh, đối với lễ nghi triều hội cũng nắm rất rõ.
Giám sát ngự sử trực nhật ngoài đội ngủ như hổ rình mồi, Từ Bằng Cử cũng không nói nhiều.sau khichen tới bên cạnh Tần Kham, chớp chớp mắt với Tần Kham, cười không ra tiếng, hai người cứ như vậy trầm mặc song song mà đi.
Nghi thức hiến phu ở Thái Miếu nghe thì rất uy phong, kì thực rất nhàm chán buồn tẻ.
Các đại thần tề tụ trên quảng trường ngoài Thái Miếu, Chu Hậu Chiếu mặc Long bào, đứng sau cửa lớn Thái Miếu. Chúng thần sau khi xếp hàng xong ở Thái Miếu, thấy các quan văn không mặc triều phục và lương quan, mặt Chu Hậu Chiếu rất nhanh trở nên âm trầm.
Kế tiếp chính là nghi thức hiến phu.