Chu Thần Hào quý kiến bài vị tổ tông là bình thường, chuyện xấu hổ như chú cướp giang sơn của cháu còn làm được, càng xấu hổ hơn là, không ngờ không cướp được, hơn nữa thua ở dưới tay của một hôn quân cả nước đều công nhận, tổ tông Chu gia nếu trên trời có linh thiêng, nhất định là nghẹn lời.
Mưu phản là chuyện phi thường đại nghịch bất đạo, là đứng đầu trong các tội, đương nhiên, là tội hay là công phải xem kết quả mưu phản, hơn trăm năm trước Vĩnh Lạc Tĩnh Nan, đồng dạng cũng là mưu phản chú đoạn vị cháu, nhưng Yến vương Chu Lệ thắng, thế là mưu phản được điểm tô cho đẹp thành "Tĩnh Nan", sử quan ghi vào sử sách, tất cả đều là chính nghĩa rực rỡ vĩ đại, dù là như vậy, hoàng đế Vĩnh Lạc là người thắng vẫn chột dạ cả nửa đời người, không chỉ phá triển mạnh mẽ Cẩm Y vệ trong năm Hồng Vũ, Đông Hán cũng đúng thời cơ mà sinh, chuyên thu thập những tin tức đường nhỏ gây ảnh hưởng tới sinh hoạt ăn uống của trẫm.
Chu Thần Hào quỳ gối trước Thái Miếu, cúi đầu nhìn đất, thân hình giống như bị hút nốt một dòng sinh cơ cuối cùng, không còn sự cuồng vọng lúc ở đại doanh An Khánh, hiện tại hắn đã minh bạch, bất luận giậm chân mắng to hay là cãi cọ, hắn chung quy với là người thất bại, kết cục của người thất bại đã chú định, người thất bại cuồng vọng thì chỉ tổ thu hoạch càng nhiều sự khinh bỉ hơn.
Nhìn Chu Thần Hào quỳ dưới đất đầu cúi gằm không nói gì, tâm tình của Chu Hậu Chiếu rất phức tạp, vui sướng sau đại thắng cũng dần dần mất hết. Vị lão nhân quỳ dưới đất này từng là thúc thúc thương yêu hắn nhất, năm đó khi hắn còn là đông cung Thái tử, vị thúc thúc diện mạo hiền lành này vô số lần dùng ánh mắt nịch mỉm cười nhìn hắn, có đôi khi Chu Hậu Chiếu thậm chí cảm thấy hắn so với phụ hoàng còn hiền hậu, tri kỷ hơn.
Dã tâm và quyền dục, cuối cùng bức hai chú cháu tới bước hôm nay, cho dù thắng thì làm sao? Đáng để vui sướng sao?
Chu Hậu Chiếu đang Hứng trí bừng bừng đột nhiên cảm thấy vô vị, cảm xúc tịch liêu sộc lên trong lòng.
"Chu Thần Hào, hôm nay ngươi liền quỳ gối trước Thái Miếu, nhìn bài vị tổ tông cho kỹ đi." Chu Hậu Chiếu vẻ mặt phức tạp quay người lại, thở dài: "Mưu nghịch của ngươi không phải là xung động nhất thời. Mà là kế hoạch tỉ mỉ trải qua mấy đời, tổ chế quốc pháp ở trước mặt, trẫm không thể tha cho ngươi được."
Chu Thần Hào ngẩng đầu, tiếp theo rất nhanh lại gục xuống: "Làm vua thua làm giặc, cớ gì phải nhiều lời."
"Ngươi dù sao cũng là huyết mạch thiên gia, trẫm sẽ cho ngươi một kiểu chết có thể diện."
"Đa tạ."
Nghi thức Hiến phu kết thúc, Chu Thần Hào bị áp giải vào nội ngục, Chu Hậu Chiếu bãi triều một ngày, bách quan tản đi.
Không bao lâu sau, thánh chỉ trong cung truyền tới thông chính ti. Nghịch vương Chu Thần Hào mưu phản, tội không thể tha, đặc chỉ cho uống rượu độc chết trong ngục, giữ toàn thây, cũng lệnh cho Tông Nhân phủ thu thập di hài, an táng thích đáng.
Mà nhất mạch Ninh vương Giang Tây tổng cộng hơn trăm người. Từ ba con trai của Chu Thần Hào bị chém đầu ra, toàn bộ người còn lại bị biếm thành thứ dân quan nô, Ninh vương nhất mạch vĩnh viễn cách danh tước phiên.
Đáng để nhắc tới là, chính phi Lâu thị của Chu Thần Hào từ một khắc Vương Thủ Nhân suất binh chiếm lĩnh thành Nam Xương đã dứt khoát nhảy giếng tự sát, hiền phi một đời, gửi gắm nhầm người, Chung quy vẫn thành toàn khí tiết. Xú danh Ninh vương Giang Tây tạo phản, chỉ còn lại một luồng hương thơm này.
Tiền đường phủ Ninh Quốc Công.
Tần Kham Một thân nho sam chậm rãi thổi nước trà, nhàn nhã yên lặng nghe Đinh Thuận bẩm báo, vẻ mặt bình thản, không buồn không vui.
"Công gia, Liêu Đông phó tổng binh Diệp Cận Tuyền phái người tặng hơn vạn cự mộc Liêu Đông, toàn bộ xếp ở cảng đông Thiên Tân, một năm nay Cẩm Y vệ lên trời xuống đất tìm kiếm công tượng đóng thuyền, không nhiều không ít cũng gom được hơn một ngàn người..."
Tần Kham có chút đăm chiêu, nói sang chuyện khác: "Diệp Cận Tuyền vẫn là Liêu Đông phó tổng binh à?"
Đinh Thuận cười nói: "Công gia năm đó sau khi tru Lý Cảo không phải đã nói, bổ nhiệm Diệp Cận Tuyền làm Tổng binh thì hơi thái quá, trước tiên để hắn làm phó tổng binh đã còn gì?"
" Biểu hiện c Diệp Cận Tuyền trong hai năm nay thế nào?"
"Biểu hiện không tồi, theo phương lược của Công gia, Diệp Cận Tuyền vùi đầu luyện binh. Hơn nữa Công gia từ trong kinh cuồn cuộn không ngừng cấp cho Liêu Đông các loại súng điểu và pháo Phật Lãng Cơ, sáu vệ sở lớn của Liêu Đông được trang bị càng lúc càng nhiều hỏa khí, hơn nữa Diệp Cận Tuyền cũng thường xuyên suất binh chủ động xuất kích, đánh mấy trận nhỏ với Thát tử, lúc mới bắt đầu thắng bại thường thường là năm năm, về sau Diệp Cận Tuyền trong thực chiến dần dần mò ra một bộ đấu pháp mới, đao thương tên phối hợp với hỏa khí và kỵ binh, hơn nữa có pháo Phật Lãng Cơ quy mô lớn bao trùm, về sau không ngờ thắng nhiều thua ít, dần có thu hoạch."
Tần Kham mỉm cười: "Thật là tướng tài, ta không nhìn nhầm."
Đinh Thuận vội vàng nịnh bợ: "Công gia đã bao giờ nhìn nhầm đâu? Có thể vào pháp nhãn của Công gia thì có thể trọng dụng, cũng được nhận làm thân tín tâm phúc, có ai mà không phải là nhất đẳng hào kiệt thế gian?"
Tần Kham lườm hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta sẽ giả bộ như nghe không hiểu ngươi trên thực tế đang tự dát vàng lên mặt mình."
Đinh Thuận hắc hắc cười gượng không thôi.
Tần Kham gõ bàn trầm ngâm: "Rèn luyện một hai năm, làm gương cho binh sĩ đã có công tích, tư lịch cũng đủ hỏa hậu rồi, danh bất chính thì ngôn bất thuận, nắm hết quyền hành mà chung quy chỉ lãnh chức phó, cũng nên cấp cho Diệp Cận Tuyền danh đầu Tổng binh rồi."
Đinh Thuận hâm mộ tới đỏ cả mắt: "Chậc chậc, mới hơn hai năm, một vũ phu tay trắng không ngờ lên làm Tổng binh quan chỉ huy sáu vệ, Diệp Cận Tuyền đời trước không biết tích bao nhiêu đức mới đổi lấy sự thưởng thức và lọt mắt xanh của Công gia."
Tần Kham cười nói: "Đừng mắng thầm ta dùng người thân, ta trước nay chỉ nhìn bản sự lớn nhỏ, ngươi nếu hâm mộ, ta có thể phái ngươi tới Liêu Đông, yêu cầu đối với ngươi không cao, chỉ cần ngươi tự tay trảm sát một trăm thủ cấp Thát tử đưa đến trước mặt ta, ta cũng sẽ cho ngươi làm Tổng binh quan."
Đinh Thuận vội vàng xua tay nói: "Công gia, thuộc hạ kỳ thật luôn là người đạm bạc."
Vẻ mặt Tần Kham càng thành khẩn hơn: "Ta thiến ngươi rồi phái ngươi vào trong cung làm việc được không? Trong cung phong cảnh u nhã, không tranh với nhân thế, chính là địa phương tốt để không màng lợi danh, định rõ chí hướng, trừ tư thế đi đái có chút không tiện ra thì không có khuyết điểm gì khác."
Đinh Thuận trán lấm tấm mồ hôi: "Công gia, chúng ta có phải... Lạc đề rồi có phải hay không?"
"Chủ đề là gì?"
"Chủ đề là, Thiên Tân đông cảng đã đóng xong bốn chiếc phúc thuyền, ngày hôm trước thuận lợi xuống nước, tri phủ Thiên Tân Nghiêm Tung và quan viên thị bạc ti Thiên Tân có thư đưa tới kinh sư, ai cũng nói thuyền mới rất tốt, có thể ra biển đi xa."
" Phúc thuyền bao lớn?"
"Hai ngàn gỗ." Đinh Thuận cười cười: "Thời Vĩnh Lạc Trịnh Hòa bảy lần tới Tây Dương, lúc ấy thuyền đều là đại bảo thuyền năm ngàn súc gỗ, chỉ tiếc sau thái giám Tam Bảo, xưởng đóng tàu vùng duyên hải Đại Minh đều phế, công tượng đóng thuyền tay nghề ngày càng kém, công nghệ đóng bảo thuyền bởi vậy mà thất truyền, càng đáng tiếc là lão già tiền Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ, nói cái gì tới Tây Dương chỉ hao tiền tốn của, không có lợi ích gì cho nước cho dân…”