Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 794 - Chương 681: Hồ Đồ Loạn Trận

Chương 681: Hồ đồ loạn trận

Thanh âm Trong điện phản đối tới Thái Miếu kiểm điểm vang lên liên tiếp, từ trong xương tủy đều lộ ra sự thành khẩn, Chu Hậu Chiếu lại hơi có chút tiếc nuối chép chép miệng, rất không cam lòng hỏi: "Thật sự không muốn trẫm tới Thái Miếu thỉnh tội à? Trẫm lần này phạm sai lần không nhỏ mà."

" Bệ hạ không cần như vậy, vừa qua kỳ nghỉ dài, quốc sự tồn đọng trong triều rất nhiều, bệ hạ nếu thật sự có lòng thì phê duyệt tấu chương cũng có ý nghĩa hơn tới Thái Miếu kiểm điểm." Dương Đình Hòa chém đinh chặt sắt tranh phúc lợi, diệt mối họa cho triều thần, đại thần cả điện lập tức ném ánh mắt cảm kích về phía Dương Đình Hòa.

Đại thế như vậy, phí công vô ích, nhìn bộ dạng vân đạm phong khinh của Tần Kham, Lương Trữ suy sụp thở dài, lặng lẽ quay lại hàng, hắn biết hôm nay không kéo ngã Tần Kham tới được, người này hiển nhiên không phải tướng đoản mệnh phúc mỏng.

Quân thần khiêm nhượng nhau một hồi, Chu Hậu Chiếu ý chưa tận nhìn chung quanh một vòng, thái giám trực nhật rất có nhãn lực giơ phất trần trong tay lên, khi đang định tuyên bố bách quan bãi triều thì ngoài điện truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

" Phủ Thiên Tân tám trăm dặm cấp báo."

Chu Hậu Chiếu và các đại thần trong điện ngây ra, Tần Kham sắc mặt cũng thay đổi, vẻ mặt trở nên thấp thỏm.

" Tuyên."

Quân sĩ Báo tin tất nhiên không d tư cách vào Kim Loan điện, một gã đại hán tướng quân cầm quân báo quỳ gối ngoài cửa điện. Trầm giọng đọc: "Liêu Đông đô ti tham tướng, Thiên Tân thủy sư đề đốc Dương Đức Toàn dạp đầu hô Ngô hoàng vạn tuế, mùng tám tháng giêng năm Chính Đức thứ tư, thủy sư Thiên Tân rời bến, thần Dương Đức Toàn dẫn tám chiếc thuyền mới xuống biển thử nước, sau hai ngày rời cảng, mặt biển nổi sương mù dày đặc suốt ba ngày không tan, thủy sư bị lạc đường và thiếu cấp dưỡng, sau ba ngày sương mù dày đặc tan hết, hạm đội thủy sư lại vô ý tới hải vực Trường Kỳ Nhật Bản, thần vốn muốn cập cảng để bổ sung cấp dưỡng rồi quay về, không ngờ Trường Kỳ Nhật Bản sai mấy trăm chiếc thuyefn lớn nhỏ nã pháo tấn công thủy sư ta trước, vì Nhật Bản chính là quốc gia mà Đại Minh ta không chinh phạt, thần sai thủy sư lui ra sau để cầu toàn, có điều chiến hạm Nhật Bản từng bước lấn tới, muốn dồn thủy sư bên ta vào chỗ chết, thần bất đắc dĩ, hạ lệnh đánh trả, mấy trăm chiến hạm Nhật Bản toàn quân bị diệt, thủy sư Đại Minh ta phần lớn không tổn hao gì, tướng sĩ thủy sư bị thương hơn ba trăm."

Đại hán tướng quân còn chưa đọc xong, quân thần trong điện đã đồng loạt hít một hơi lạnh, sắc mặt khác nhau, hết sức phấn khích.

Sau một hồi Yên lặng, Trong điện truyền ra một đạo thanh âm giận dữ.

" Dương... Dương Đức Toàn lớn mật quá! Tội đáng diệt chín tộc." Lương Trữ lại ra khỏi hàng, Lớn tiếng quát.

"Lời Lương công rất đúng, làm loạn luật tổ tông Đại Minh, mở ra chiến đoan với quốc gia không chinh phạt, tội không thể tha!"

" Xin bệ hạ mau mau hạ chỉ trừng phạt Dương Đức Toàn để làm gương cho võ tướng thiên hạ."

Phụ họa Phụ họa liên tiếp vang lên trong đại điện, sắc mặt Tần Kham và Chu Hậu Chiếu hết sức khó coi. Vất vả lắm mới khiến gió êm sóng lặng, không ngờ một đạo quân báo của tên Dương Đức Toàn này đã lại cuốn hắn vào gió lốc.

trong hàng, Dương Đình Hòa thấy Tần Kham sắc mặt khó coi. Trong lòng khẽ động, lúc cả điện đang ầm ĩ, Dương Đình Hòa đứng dậy, trầm giọng nói với đại hán tướng quân ngoài điện: "Quân báo này không đầu không đuôi, ngươi có phải chưa đọc xong hay không?"

Đại hán tướng quân thấy trong điện tình cảm quần chúng phẫn nộ, lúc đang khẩn trương nghe vậy vội vàng nói: "Hồi bẩm Dương Đại học sĩ, quân báo quả thực... quả thực chưa đọc xong."

Dương Đình Hòa trầm giọng nói: "Đọc tiếp đi."

Trong điện trong nháy mắt lại im lặng, đại hán tướng quân đọc tiếp: "Sau khi chiến hạm Nhật Bản toàn quân bị diệt, phía Trường Kỳ có một con thuyền nhỏ đi tới, vì thủy sư tiêu diệt mấy trăm chiến hạm Nhật Bản đã khiến phía Nhật Bản kinh sợ, đại danh cảng Trường Kỳ phái sứ giả tới đầu hàng thủy sư bên ta,, cũng giao ra quyền quân chính của Trường Kỳ, cung thỉnh vương sư Đại Minh ta nhập trú Trường Kỳ, thần từ chối mãi mà bên họ không chịu, sau hai ngày giằng co, quốc chủ Nhật Bản Hậu Bách Nguyên Thiên Hoàng, đại danh Tế Xuyên Thị, đại danh Đại Nội Thị Quân sai sứ giả tới Trường Kỳ, nguyện triều cống Đại Minh, sứ giả ba phía nay đã ngồi chiến thuyền của thủy sư bên ta tới Thiên Tân, mang cống lễ Nhật Bản tới kinh sư, thần địa vị thấp lời nói nhỏ, không dám thiện chuyên, xin bệ hạ và các đại nhân trong triều định đoạt."

Đại hán tướng quân đọc xong, thấy trong điện lặng ngắt như tờ, quần thần giống như bị trúng định thân pháp đứng ngây đơ bất động, không khỏi rụt rè nói: "Quân báo Thiên Tân đã đọc... đọc xong rồi."

Vẫn là một mảng yên tĩnh, ngay cả Tần Kham cũng ngơ ngác đứng ở trong điện mãi lâu không nói gì, các đại thần còn lại thì đầu kêu ong ong giống như bị chuông chùa đập trúng, mãi lâu chưa hồi thần.

Quân báo viết thật sự rất loạn, câu cú lủng củng, nhưng ý tứ đại khái thì mọi người đều nghe hiểu, nói ngắn gọn thì là Dương Đức Toàn này dẫn hạm đội Đại Minh đánh bậy đánh bạ chạy đến Trường Kỳ Nhật Bản, bị chiến thuyền Nhật Bản khiêu khích, không thể nhịn được nữa mới bắn chìm mấy trăm chiến thuyền lớn nhỏ của Nhật Bản, thế là quả hồng mềm Nhật Bản này sợ hãi, cho rằng quân đội Thiên triều Đại Minh sẽ động thủ với Nhật Bản, hơn nữa đã kiến thức sự lợi hại của thuyền chắc pháo mạnh của Đại Minh, thế không thể đỡ, thế là dứt khoát chân mềm nhũn, đầu hàng thủy sư Đại Minh.

Nói cách khác, Dương Đức Toàn dẫn tám chiếc cự hạm, hi lý hồ đồ chinh phục một tòa thành trì Nhật Bản, hơn nữa thiên hoàng và hai vị đại danh có thế lực lớn nhất Nhật Bản cũng bị dọa, thế là phái sứ giả tới Đại Minh triều cống, từ sau thổ mộc chi biến, Nhật Bản đã đoạn tuyệt gần trăm năm triều cống, lần này bị một trận đại pháo của Dương Đức Toàn bắn, không ngờ lại khôi phục, hơn nữa là chính bọn họ chủ động yêu cầu khôi phục.

Chu Hậu Chiếu ngây ra, đại thần cả điện cũng ngây dại, bản quân báo này nếu đổi cách nói th quả thực có thể xưng là tiệp báo, hơn nữa là tiệp báo toàn thắng lớn hiếm thấy sau Vĩnh Lạc Đại Minh, tuy nói đánh quốc gia không chinh phạt, nhưng người ta sau khi bị đánh thì không hề tức giận, ngược lại bỏ hết mặt mũi vơ vết hết cống lễ vào kinh triều kiến thiên nhan, triệt để thần phục dưới chân thiên tử Đại Minh.

ngàn vạn lần không ngờ là, dân tộc Nhật Bản này mềm nắn rắn buông tới mức như vậy, khiến cho quan văn cả triều muốn mượn việc này để gây sóng gió cũng không có cớ, người ta đã nô nhan ti sắc vào kinh triều bái, ngươi lấy lý do gì mà trừng phạt Dương Đức Toàn?

Sau một lúc trầm mặc, Chu Hậu Chiếu hồi thần lại đầu tiên, cơ nhục trên mặt như trúng gió không ngừng run rẩy, vẻ mặt phức tạp cổ quái, không biết là muốn khóc hay là muốn cười, sau khi cố ý mà như vô tình liếc Tần Kham một cái, Chu Hậu Chiếu hắng giọng, thanh âm xen lấy sự hưng phấn mà run rẩy, nói: "Dương Đức Toàn này bậy bạ quá."

Nói xong Chu Hậu Chiếu rụt rè nhìn nhìn phản ứng của chúng thần dưới điện, mà chúng thần rất nể tình tiếp tục trạng thái đờ đẫn, Chu Hậu Chiếu mừng rỡ, vội vàng tăng thêm ngữ khí nói: "Ừ, hắn quá bậy bạ! Phải hạ chỉ răn dạy, bắt hắn đóng cửa kiểm điểm."

Một câu "bậy bạ" xem như đã quyết định chuyện này, nhẹ nhàng như gãi ngứa.

Đợi tới khi các đại thần phản ứng lại muốn bác bỏ thì Chu Hậu Chiếu đã thay đổi đề tài: "Sắc trời Hôm nay không còn sớm nữa, bãi triều đi, hai vị Đại học sĩ nội các và Trương Vĩnh ti lễ giám, ừ... cả Ninh Quốc Công Tần Kham nữa, các ngươi lập tức tới ngự thư phòng thương nghị một chút về việc Nhật Bản triều cống, đưa ra chương trình."

Bình Luận (0)
Comment