Hơn trăm năm bế quan toả cảng, sự hiểu biết của người Minh triều đối với Nhật Bản quả thật không sâu, trong mắt bọn họ hình tượng người Nhật Bản giống như đại bộ phận tới từ giặc Oa, bọn họ buộc tóc ngược ra sau, mặc kimônô, vẻ mặt hung thần ác sát vung Oa đao, dùng biện pháp tàn nhẫn nhất để sát hại bách tính Đại Minh, đoạt lấy tài vật của bách tính, cuối cùng thì cuồng tiếu nghênh ngang bỏ đi.
Loại nhận thức Đối với người Nhật Bản này quá mức phiến diện, Nhật Bản là dân tộc rất cực đoan, đối với kẻ yếu thì bọn họ không chút thông cảm, giống như đối đãi với bách tính Đại Minh, ở trong mắt bọn họ, sinh mệnh của kẻ yếu không khác gì heo chó, cứ việc tận tình tàn sát, còn đối với cường giả, bọn họ rất thần phục và sùng bái, cho dù cường giả dùng đao lóc thịt bọn họ thì bọn họ cũng cho rằng đây là một loại quang vinh, quang vinh được cường giả cắt thịt.
Loại tư duy này của người Nhật Bản kỳ thật có chỗ giống nhau với người Mông Cổ, hai bên đều là người thừa hành pháp tắc tàn khốc của thiên nhiên, đều thờ phụng lý niệm xử thế cường giả vi tôn, nói đơn giản thì nếu cả nhà chỉ có một phần đồ ăn, phần đồ ăn này tất nhiên là giành cho người trẻ tuổi khỏe mạnh nhất nhà ăn, người già phụ nữ trẻ em chỉ có thể bị đói, chỉ có tráng niên trong nhà ăn no mới có sức ra ngoài làm việc kiếm được nhiều đồ ăn hơn, loại lý niệm xử thế này khác nhau một trời một vực với học thuyết nho gia của Đại Minh, nhưng mà Nhật Bản và Mông Cổ cũng có chỗ bất đồng, cùng một chuyện trần trụi, người Mông Cổ làm một cách quang minh ngay thắng, người Nhật Bản thì lại khoác lên một tầng lễ nghi dối trá đến cực điểm lên ngoài mặt loại bản chất tàn khốc này, nhìn lướt qua thì thấy rất là cảnh đẹp ý vui, nhưng nhìn lâu thì lại khiến người ta sinh ra cảm giác không rét mà run đối với dân tộc này.
Tần Kham biết rõ năm trăm năm sau dân tộc nhìn thì nho nhã lễ độ nho nhã lễ độ này sẽ mang đến chiến tranh thảm thống cỡ nào cho Trung Quốc, ở trong lòng hắn, sự oán hận đối với người Nhật Bản hơn xa người Mông Cổ, đương nhiên, cảnh giác nhất cũng là người Nhật Bản.
Dương Đức Toàn hi lý hồ đồ đánh một với Nhật Bản, đối với Tần Kham mà nói thì rất bất ngờ, có điều trong nội tâm lại rất do dự, hắn thậm chí thầm hạ quyết định, Chu Hậu Chiếu không tiện phong thưởng, Tần Kham hắn thì có thể phong thưởng. Đại minh đại lượng khua chiêng gõ trống tặng cho hắn ngàn lượng hoàng kim, không chỉ có thể lung lạc lòng người của thủy sư Thiên Tân, lại khiến cho các thủy sư khác ghen tị tới đỏ mắt, có ngọn đèn khổ hải Dương Đức Toàn này, còn sợ người khác không tranh nhau noi theo? Thế là hôm nay thủy sư Tuyền Châu bơi tới Nhật Bản bắn hai pháo, ngày mai thủy sư Ninh Ba bơi tới Nhật Bản bắn hai pháo, thiên hoàng Nhật Bản số khổ khóc tới ngất đi.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy sướng rồi.
" Công gia... Công gia!
Đinh Thuận gọi to cho hồn Tần Kham trở về: "Công gia làm sao mà cười mờ mịt thế?"
"nghĩ tới một chuyện cao hứng..." Tần Kham lấy lại tinh thần ngưng cười, ho khan hai tiếng nói: "Sứ giả của Quốc chủ Nhật Bản và hai vị đại danh đang trên đường nhập cảnh, chắc ngày mai sẽ tới kinh sư, ngươiđi an bài. Lệnh cho Cẩm Y vệ kinh sư âm thầm bảo hộ. Đừng để ba vị sứ giả xảy ra sơ suất gì mà hỏng mất đại sự."
Đinh Thuận cười nói: "Nếu sứ giả thiên hoàng Nhật Bản tới, Công gia có định trực tiếp bàn việc thông thương với hắn không?"
Tần Kham lườm hắn một cái nói: "Việc thông thương quả thật phải bàn, nhưng không phải là bàn với sứ giả của thiên hoàng Nhật Bản, mà là bàn với sứ giả của hai vị đại danh."
Đinh Thuận giật mình nói: "Thuộc hạ ngu dốt, thiên hoàng... Chắc là phải to hơn hai vị đại danh chứ?"!"
"Về Lý luận mà nói thì thiên hoàng quả thật lớn hơn, nhưng giờ khác xưa rồi, hiện giờ Nhật Bản đang trong thời đại Chiến quốc mộ phủ, một chỗ nho nhỏ chật hẹp lại có mấy chục thế lực đại danh đánh tới đánh lui, còn thiên hoàng chỉ là lớn nhất trên danh nghĩa mà thôi, tất nhiên phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, ai gặp hắn đều dập đầu. Nhưng lại chẳng để hắn vào mắt, ngày tháng sống như xin cơm vậy." Tần Kham nói xong trên mặt mang theo nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
"... Nghe nói thiên hoàng Nhật Bản đời trước qua đời phải cử hành lễ tang, nhưng khố phòng hoàng cungcủa bọn họ chuột chạy đầy, gom góp lại cũng chỉ được trăm quan tiền, qua loa bọc chiếu cho thiên hoàng rồi mai táng. Mà thiên hoàng Hậu Bách Nguyên đời này thì còn thảm hơn, ngay cả nghi thức đăng cơ cũng không làm, lẳng lặng thượng vị như đi ăn trộm, về sau thiên hoàng mới bị người ta chọc cột sống khó chịu quá, lấy hết dũng khí hướng tới đại danh thế lực lớn nhất là Tế Xuyên Thị đòi tiền để làm đại điển đăng cơ, ai ngờ bị Tế Xuyên Thị đốp cho một câu: ' nghi thức đại lễ đăng cơ chẳng có ích gì cả, chỉ tổ phí tiền', thế là đường đường là thiên hoàng làm sắp được chín năm rồi mà vẫn bất chính danh ngôn bất thuyện, đến nay vẫn chưa làm đại lễ."
Đinh Thuận nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc mới líu lưỡi nói: "Hôm nay mới biết thiên hoàng Nhật Bản tình cảnh thê lương tới như vậy, Công gia từng nói thiên hoàng ngay cả khố che chim cũng không có, lời này thì ra không phải nói đùa, mà là thật."
Tần Kham thở dài: "nếu đổi cho ta là thiên hoàng Nhật Bản, sống thảm như vậy, đến cha cũng chẳng chôn được tử tế, đại lễ đăng cơ của mình cũng không làm nổi, sống uất ức như vậy chẳng thà treo cổ tự tử cho xong, nhưng thiên hoàng của bọn họ hiện giờ vẫn sống tốt, bởi vậy có thể thấy được da mặt người Nhật Bản dày tới cỡ nào, không biết liêm sỉ tới cỡ nào."
Đinh Thuận mắt chớp chớp, do dự hỏi thử: "Nghe ý tứ của Công gia, ngài tựa hồ có rất.... Địch ý với Nhật Bản?"
Tần Kham tựa cười mà như không phải cười: "Còn không à? Ta chẳng lẽ phải cung phụng đám người không biết liêm sỉ này như tổ tông chắc?"
Sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, Tần Kham tăng thêm ngữ khí nói: "Đinh Thuận, ngươi tốt nhất hãy nhìn thẳng vào quốc gia Nhật Bản này, đừng để sự khúm núm nịnh bợ tạm thời c bọn họ mê hoặc, một khi thực lực của bọn họ bành trướng, bọn họ sẽ bỏ đi lớp ngụy trang khiêm ti này, lộ ra răng nanh dữ tợn, bọn họ, so với người Mông Cổ còn đáng sợ hơn, Mông Cổ chỉ là hoạn mười năm của Đại Minh ta, mà Nhật Bản, là hoạn trăm năm của Đại Minh!"
Đinh Thuận cái hiểu cái không, mở to mắt ngây ra hồi lâu, cuối cùng gật đầu thật mạnh, tuy rằng vẫn không làm sao minh bạch lời nói của Công gia, có điều Công gia một khi đã có địch ý với Nhật Bản như vậy, Đinh Thuận sau này tất nhiên sẽ không quá khách khí với bọn họ.
" Công gia, sứ giả Nhật Bản mắt thấy ngày kia sẽ tới kinh sư, khi đó ngài xem..." Đinh Thuận hỏi dò.
Tần Kham mỉm cười: "Chiêu đãi họ cho tốt, không cần thiết phải trút giận với mấy sứ giả này, cái ta muốn là Nhật Bản mấy chục năm, thậm chí trong trăm năm phải mất tinh thần."
Bất luận với văn đấu hay là võ đấu, người thắng sẽ có thu hoạch của người thắng.
Sau khi triều hội tan, các đại thần còn chưa ra khỏi cửa cung, Hán Vệ sớm đã đứng ngoài cửa cung như hổ như lang, bắt đầu bắt người, bao gồm cả Binh bộ Tả thị lang Tào Duyên và cấp sự trung Phùng Uyên, quan văn ở đương trường bị bắt tổng cộng hơn năm mươi người, bỗng dưng, triều đường lại trải qua một hồi thanh tẩy đầy máu tanh.
Lúc Mặt trời lặn, một chiếc xe ngựa lẳng lặng chờ ở ngoài đại đường hình bộ, mành xe ngựa vén lên, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Tần Kham xuất hiện trước mặt quan viên hình bộ, quan viên hình bộ vẻ mặt hoang mang sợ hãi cười bồi, tất cung tất kính đưa tri phủ Thiên Tân Nghiêm Tung đã bị bỏ tù nửa tháng ra.
Nhìn Nghiêm Tung cả người đầy vết thương, áo tù nhân màu trắng dính đầy vết máu đỏ sậm đã khô, hiển nhiên ở trong ngục chịu hình không nhẹ, sắc mặt Tần Kham dần dần âm trầm.
Quan viên Hình bộ nhìn thấy thần sắc bất thiện của Tần Kham, lập tức cả người như nhũn ra, đầu gối mất khống chế, bùm một cái quỳ xuống trước càng xe ngựa không dám ngẩng đầu lên.
Nghiêm Tung thì lại rất thoải mái, tiêu sái cười cười nói: "Thôi, đời này còn có thể gặp lại Công gia chính là trời cao khai ân rồi, Công gia việc gì phải tính toán với đám tiểu nhân vật này?"
Sát khí trên mặt Tần Kham dần dần tiêu tán, trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: "Duy Trung lần này vì ta mà phải chịu thiệt, ngươi chịu khổ rồi, ta xin lỗi ngươi."
Nghiêm Tung cố nén đau, vái Tần Kham thật dài: "Sĩ vì tri kỷ mà chết, nghiêm Duy Trung dù chết vẫn vinh."
Tần Kham cảm động vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Trở về dưỡng thương đi, sau khi thương thế khỏi rồi ngươi còn phải tiếp tục bán mạng cho ta đó."
Nghiêm Tung cũng cười: "Cúc cung tận tụy mà thôi."
Nghiêm Tung chịu hết khổ hình tinh thần rất không tốt, tứ chi động một chút là chảy máu, Nghiêm Tung này cũng rất kiên cường, đau tới mồ hôi lạnh chảy lã chã mà vẫn như không, chuyện trò vui vẻ với Tần Kham.
Tần Kham tự mình vươn tay ra đỡ Nghiêm Tung lên xe ngựa, sai người đưa về nhà tĩnh dưỡng, cũng từ Thái y viện mời mấy vị Thái y chuyên trị ngoại thương tới Nghiêm phủ, chức vị của Nghiêm Tung có chút kham khổ, có lẽ là do trẻ tuổi. Khi nhận hối lộ da mặt quá mỏng, không thoải mái như lão bánh quẩy giống Tần Kham, thế là Tần Kham lại sai người từ khố phòng nhà mình cầm một ít dược liệu quý báu như sâm núi, nhung hươu đưa tới Nghiêm phủ, đồng thời còn tặng một vạn lượng bạc.
Ban đêm, Tần Kham ở lại Bắc trấn phủ ti không về nhà, mấy ngày gần đây triều đường thanh tẩy một số lớn quan văn, đối với định tội cụ thể những người này, làm thế nào để họ cung khai tội trạng, làm thế nào để sưu tập nhân chứng vật chứng, cùng với làm thế nào để nhân cơ hội này bổ khuyết những vị trí đang khuyết cho vây cánh của mình, việc này đều cần Tần Kham tự mình thao tác.
Dưới ánh nến sáng chưng, Tần Kham cầm bút lông cừu loại lớn viết lên một tờ giấy Tuyên Thành to đùng.
Tần Kham rất ít viết chữ, bức tranh chữ này là cố ý tặng cho Nghiêm Tung, nội dung rất tích cực.
" Trầm chu trắc bạn, tự hữu thiên phàm cánh phát; bệnh thụ tiền đầu, khước thị vạn mộc phùng xuân"
Bút pháp thần kỳ viết xong, Tần Kham lui hai bước, nhìn mặc bảo vừa viết của mình, càng nhìn càng nhíu mày, rất rõ ràng, mặc bảo của Tần Công Gia không có có quan hệ trực tiếp với bề ngoài, càng nhìn càng không vừa mắt, tới thời đại này nhiều năm, nhưng Tần Kham viết vẫn cứ xấu.
Đương nhiên, đại khái chỉ có loại thất học như Đinh Thuận mới có thể không biết xấu hổ khen ngợi một cách mù quáng.
"Chữ đẹp! Bức tranh chữ này của Công gia rồng bay phượng múa, bút pháp thần kỳ sinh hoa..."
Tần Kham bực mực vò tờ giấy lại ném ra xa, tĩnh hạ tâm viết lại một bức nữa, viết xong vẫn không thấy hài lòng.
Tính kiên nhẫn của Tần Công Gia có đôi lúc không được tốt lắm, sau khi thư pháp nhiều lần viết thất bại, lần này dứt khoát vứt luôn cả bút, sắc mặt cũng dần dần có chút tái xanh.
" Đinh Thuận."
" Có thuộc hạ."
" Phái người tới Quốc Tử Giám chọn một người thư pháp xuất chúng, kề đao lên cổ hắn bắt viết lại bức tranh chữ của ta vừa rồi, sau đó đưa tới cho ta, ta viết lạc khoản xong thì đưa tới phủ Nghiêm Tung."
"Vâng."