Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 798 - Chương 685: Nước Nhỏ Họa Lớn

Chương 685: Nước nhỏ họa lớn

Lời này của Tần Kham thật sự nói vào trọng điểm.

Trên đời này không có sự ân cần mạc danh kỳ diệu, Dương Đức Toàn ở ngoài cảng Trường Kỳ diệt hạm đội Nhật Bản, tất nhiên có tác dụng đe dọa nhất định, nhưng không đến mức dọa cho thiên hoàng Nhật Bản và hai vị đại danh thế lực lớn nhất đồng thời phái sứ giả tới kinh quỳ liếm, thậm chí không tiếc khôi phục triều cống đã đoạn tuyệt trăm năm.

Không thể trách Tần Kham dùng bụng tiểu nhân đo lòng người Nhật Bản,, không thể không đề phòng đối với người Nhật Bản. Thời kì Đường Tống người Nhật Bản kính cẩn nghe theo, khiêm tốn, thời đường có từng đám từng đám phái Đường sứ tới Trung Quốc, bọn họ học được các loại văn hóa học phái Đường triều, cầm về nước sử dụng, bọn họ dùng trình độ gà mờ của mình sửa chữa lung tung một chút, thế là biến thành văn hóa của Nhật Bản, cứ vậy qua mấy trăm năm, bọn họ không ngờ phát giác văn hóa mình học được là cứng nhắc, không thể phát dương quang đại, bởi vì lão tổ tông Trung Quốc đã nghiên cứu những văn hóa này đến cực hạn, chủng tộc Nhật Bản vừa thoát ly giai đoạn ăn lông ở lỗ ngay cả kế thừa nó thôi cũng cảm thấy quá sức, đừng nói gì tới phát triển.

Thế là người Nhật Bản về sau có một lý luận gien rất kỳ lạ, bọn họ cho rằng chủng tộc Trung Quốc gien tốt, cho nên mới nghiên cứu ra nhiều văn hóa và vật chất khiến bọn họ coi là người trời như vậy, người Nhật Bản thích đi dường tắt thế là thay đổi hướng suy nghĩ, bọn họ không chui vào cái sừng trâu văn hóa nữa, mà là cổ xuý lý luận nhân chủng tốt đẹp của Trung Quốc, đến Tống Triều, liền có vô số phụ nữ Nhật Bản thiên tân vạn khổ ngồi thuyền đánh cá nhập cư trái phép đến Trung Quốc lấy giống, giao hợp với trai khỏe trai đẹp triều Tống, không cầu danh phận không cầu tiền tài, trăm dặm bụng rỗng mà đến, chở đầy tinh hoa của nam nhân Tống hài lòng mà về, ngươi thích ta cũng thích.

Bởi vì có một hàng xóm đê tiện như vậy, nam nhân tống triều đại khái chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới thời đó (tác giả chú: Là chính xác, trong sử sách có ghi chép rõ ràng, không phải tôi bị đặt)

Một dân tộc vì cầu cường quốc cường giống mà không từ thủ đoạn, sự đáng sợ của nó không chỉ có ở họa xâm lược mấy trăm năm sau, người hữu tâm tỉnh táo nhìn một chút, từ thời triều Đường đã có thể thấy được dã tâm của nó rồi.

Dương Đức Toàn pháo bắn Trường Kỳ là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Tốt là vì hắn phát dương quốc uy Đại Minh, khiến các đại danh những Nhật Bản đó cuối cùng cũng đại khai nhãn giới, biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, nếu đem so sánh, loại hành vi cưỡi lừa cưỡi la dẫn mấy trăm nông phu kéo bè kéo lũ đánh nhau quả thực ngây thơ đáng cười như trẻ con đái ra đất rồi nặn thành bùn ném nhau, trận chiến này cuối cùng cũng khiến Nhật Bản có lại lòng sùng bái đối với đông thổ trung nguyên.

Mà cái xấu thì ở hảo vật của Đại Minh không thể tránh được sẽ lọt vào mắt người Nhật Bản, đó chính là hỏa khí.

Ngoài cảng Trường Kỳ, dưới cái nhìn của vạn người, tám chiếc cự hạm Đại Minh đồng loạt phát pháo, trong hai canh giờ tiêu diệt mấy trăm chiếc thuyền hạm Nhật Bản, chiến quả này trừ khiến người ta sợ hãi ra, càng khiến người ta đỏ mắt, pháo Phật Lãng Cơ được Đại Minh cải biến trở thành vật mà tình thế bắt buộc của các quyền quý Nhật Bản.

Đổi lại là trước kia, Nhật Bản nếu tùy tiện phái sứ giả đến Đại Minh xin hỏa khí, tất nhiên có thể khiến cho triều đường Đại Minh cảnh giác, dù sao một phiên quốc nho nhỏ của ngươi, đoạn tuyệt triều cống đã hơn một trăm năm, vô duyên vô cớ lại phái người đến, các lão hồ li trên triều đường có thể tin được mục đích của ngươi sao? Nhưng hải chiến Trường Kỳ qua đi, người Nhật Bản cuối cùng cũng tìm được cớ, đây quả thực là cơ hội triều cống mà trời cao ban cho, nếu không tóm chặt lấy nó thì quá ngu.

Bày ra tư thái triều cống thật thấp, đón ý nói hùa lấy lòng khắp nơi, thậm chí không tiếc nịnh nọt quỳ lạy dập đầu, đây chính là sách lược của người Nhật Bản, nghe thì rất đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu, sứ giả Nhật Bản thời đường sở dĩ có thể thuận lợi được quân thần lúc đó chấp nhận, để mặc cho học tập văn hóa các nhà của trung thổ, tư thái quỳ liếm tuyệt đối là một trong những nguyên nhân chính.

Có lẽ không ai nhìn ra được dã tâm và mục đích khi người Nhật Bản làm việc này, trừ Tần Kham.

Không thể không nói, triều đường Đại Minh rất ít người giống như Tần Kham, một người không chỉ dùng ác ý xấu xa nhất để phỏng đoán cái gọi là lân bang hữu hảo.

"Tiểu bang Man di mà thôi, bọn họ cần hỏa khí thì cho họ hỏa khí, một hai ngàn khẩu súng điểu, mấy chục khẩu đại pháo, trẫm cũng không tin bọn họ có thể dựa vào mấy thứ này mà dám trở mặt nhe răng với Đại Minh chúng ta."

Trong chủ điện Báo Phòng, Chu Hậu Chiếu miệng nhấm nháp đồ ăn vặt, vẻ mặt thờ ơ, mơ hồ không rõ đưa ra kết luận cho chuyện này.

Tần Kham thở dài, vốn vào Báo Phòng là muốn nhắc nhở Chu Hậu Chiếu cẩn thận đề phòng lòng muông dạ thú của người Nhật Bản, ai ngờ Chu Hậu Chiếu lại có phản ứng như vậy, tâm thái của đại quốc phải chú ý khoan dung độ lượng, huống chi từ lúc Đại Minh mới lập quốc đến bây giờ, Nhật Bản tuy không đoạn tuyệt triều cống, nhưng lại không vô lễ với Đại Minh, đương nhiên, giặc Oa lại là chuyện khác, cả nước đều biết giặc Oa là hành vi cá nhân của bộ phận nhỏ võ sĩ lưu lạc, trên thực tế Oa thật chỉ là một bộ phận nhỏ nhất, phần lớn đều là Oa giả, là do bản thân bách tính Đại Minh không ra gì, giả dạng giặc Oa Nhật Bản để gây họa cho đồng bào nước mình.

"Bệ hạ sai rồi, người Nhật Bản mưu đồ rất lớn, thần cho rằng ngàn vạn lần không thể khinh thường, nếu thật sự hữu cầu tất ứng đối với Nhật Bản, quân thần trong triều một khi hình thành loại suy nghĩ này, về sau sẽ dần thành họa lớn." Tần Kham vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục tận tình khuyên bảo.

Chu Hậu Chiếu liếc mắt nhìn hắn với vẻ kỳ quái: "Người Nhật Bản đắc tội với ngươi à?"

"Vậy cũng không hẳn, mục đích của thần rất đơn thuần, thuần túy là nhìn bọn họ không vừa mắt mà thôi."

Tần Kham chỉ có thể nói như vậy, hắn quả thật không đưa ra được lý do, cũng không thể nói với Chu Hậu Chiếu là vì thiên thu muôn đời cho Đại Minh.

Chu Hậu Chiếu ngây người một chút, nói: "Lý do của ngươi thật sự khiến trẫm... Ngươi nếu là trẫm, có mặt mũi nào lấy lý do này ra để giải thích với các đại thần không?"

" Không. Da mặt của thần quá mỏng..." Tần Kham thở dài ảm đạm.

Hai má Chu Hậu Chiếu run run, nghiêm túc nói: "Nhật Bản khôi phục triều cống. Đối với Đại Minh ta mà nói là một đại sự, các đại thần trong triều đều hân hoan, Đại Minh từ lúc lập quốc tới nay vẫn luôn coi mình là mẫu quốc, coi phiên thuộc là con cái, hiện giờ con ái quy tâm, Đại Minh tất nhiên phải đưa ra thái độ, nếu không thì chính là thất lễ, văn võ cả triều vì sao không truy cứu việc Dương Đức Toàn pháo bắn Trường Kỳ Nhật Bản? Là vì Dương Đức Toàn này trong lúc vô ý đã biến một tai họa thành việc vui, các đại thần vừa hay mượn cơ hội này để tuyên dương quốc uy ân đức của Đại Minh ta."

" Sứ giả Nhật Bản triều cống, danh mục quà tặng quan viên Hồng lư tự đã đưa tới, danh mục quà tặng rất keo kiệt, năm mươi thanh Oa đao, trăm con đồi mồi, còn có một số điểm tâm vị anh đào, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng dẫn các quan viên Lễ bộ tới hàn huyên một đêm, định đáp lễ cho Nhật Bản, trong đó bao gồm trà Long Tĩnh tiền Minh, tơ lụa Tô châu tốt nhất, cùng với bạc trắng, nếu so sánh về giá trị thì đáp lễ của Đại Minh ta hơn Nhật Bản cả vạn lần, đủ có thể thấy được các đại thần coi trọng sự triều cống của Nhật Bản tới thế nào, giờ nếu sứ giả Nhật Bản xin hỏa khí, văn võ cả triều ai sẽ cự tuyệt? Tần Kham à. Mấy ngày trước chúng ta cùng các quan văn đấu tới ngươi chết ta sống, vất vả lắm mới yên tĩnh được chút, giờ chúng ta đừng gây xung đột nữa, một hai ngàn khẩu súng điểu, mấy chục khẩu đại pháo không tính là gì đâu, người Nhật Bản chỉ cần không ngốc thì sẽ không có gan lấy mấy thứ này ra gây gổ với Đại Minh chúng ta đâu."

Tần Kham buồn bã nói: "Bệ hạ, người Nhật Bản rất giỏi bắt chước và phát minh, hỏa khí cho dù ít nhưng chỉ cần rơi vào tay người Nhật Bản, đem tháo ra nghiên cứu, chế khuôn vẽ mẫu thiết kế, nếu một ngày kia bọn họ có thể tự chế hỏa khí, hỏa khí ra thậm chí còn tốt hơn Đại Minh ta, đến ngày đó, bệ hạ liệu có biết được người Nhật Bản liệu có xâm chiếm Đại Minh ta hay không?"

Chu Hậu Chiếu ngây người hồi lâu, tiếp theo cười nói: "Ngươi buồn lo vô cớ quá rồi, Đại Minh ta chính là Thiên triều thượng, một quốc gia gân gà nho nhỏ như Nhật Bản làm sao có gan xâm phạm Đại Minh ta? Ha ha..."

Tần Kham ngửa đầu cười khổ.

Chuyện Chu Hậu Chiếu không chút lo lắng, mấy trăm năm sau lại xảy ra, rất thảm thống, rất bất đắc dĩ, mấy trăm triệu quốc dân dùng răng cắn, dùng mạng liều, vẫn không cản được gót sắt của Nhật Bản, bao nhiêu phụ nữ trẻ em bị chà đạp, bao nhiêu người ta phải chịu cảnh cửa nát nhà tan, trả giá bằng bao nhiêu máu và mạng mới đuổi được đám súc sinh này đi.

Nhưng trước mắt, Nhật Bản vẫn chưa có bất kỳ hành động vô lễ gì với Đại Minh, ngược lại kính cẩn nghe theo giống như gia nô, chẳng trách Chu Hậu Chiếu căn bản không tin lời nói của Tần Kham, tin rằng bất kỳ ai cũng sẽ không tin.

Sự thật rất bất đắc dĩ.

Chu Hậu Chiếu rất nhanh di dời đề tài, loại việc nhỏ này hắn căn bản không có hứng thú để nghe.

" Đừng có rối rắm vì Nhật Bản, trẫm đáp ứng ngươi, bọn họ ngày sau nếu dám nhe răng, trẫm sẽ dẫn đại quân tự mình tiêu diệt họ. Nào, nghĩ giúp trẫm đi, trẫm gần đây lại nghĩ tới một biện pháp rất hay để giành được phương tâm của Lưu Lương Nữ."

Tần Kham thở dài, cố xốc tinh thần cười nói: "Biện pháp gì?"

" Dùng ánh mắt để đả động nàng ta!" Chu Hậu Chiếu tràn đầy lòng tin nói.

" Bệ hạ định dùng ánh mắt gì?"

" Ánh mắt chân thành Thâm tình..." Chu Hậu Chiếu cười đắc ý: "Trẫm luyện rất lâu rồi, ngươi ngồi đừng nhúc nhích, trẫm thị phạm cho ngươi một chút."

Nói xong Chu Hậu Chiếu nhắm mắt lại. ấp ủ hồi lâu tf từ từ mở to mắt, con mắt đen bóng trong suốt nhìn chằm chằm vào Tần Kham, cỗ nhu tình trong ánh mắt khiến Tần Kham rùng mình.

" Thế nào? Thế nào? Nhìn thấy ánh mắt thâm tình của trẫm, là kẻ ngốc cũng bị trẫm làm cảm động đúng không?" Chu Hậu Chiếu vội vàng hỏi.

" Bệ hạ..." Tần Kham thở dài bất đắc dĩ: "Ánh mắt gợi tình bị ngươi làm cho thành như hổ rình mồi rồi, thứ cho thần càn rỡ, ngươi chắc chỉ có thể cô độc cả đời thôi."

Tần Kham Tâm tình trầm trọng rời khỏi Báo Phòng, chậm rãi đi về nhà, thị vệ đi theo hắn thấy Tần Công Gia hưng trí không cao, bọn họ cũng không dám tùy ý nói chuyện, một đường câm như hến đi theo phía sau.

Về tới trước phủ Quốc Công, Tần Kham ủ rũ ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy ở khoảng không trước cửa nhà, hai mươi mấy nam tử mặc kimônô Nhật Bản xếp thành hàng chữ nhất, mặt quỳ về phía phủ Quốc Công, vẻ mặt cung kính lại ẩn chứa tức giận, một người trong đó thậm chí cởi bỏ vạt áo trước của kimônô, lộ ra lồng ngực đầy cơ bắp, một thanh Oa đao đã rời vỏ đang khua trước bụng mình, làm ra bộ dạng như muốn đâm xuống.

Tần Kham không biết đám người Nhật Bản này tụ tập trước cửa nhà hắn rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng chỉ nhìn thấy kimônô Nhật Bản hắn đã không thể ức chế được sự phản cảm trong lòng rồi, thấy thế không khỏi uy nghiêm hét to: "Các ngươi tụ tập trước cửa phủ Quốc Công đương triều vung binh khí là muốn tạo phản à?"

tiếng hét này tích tụ một chút khó chịu, bật hơi ra tiếng như sấm mùa xuân, hơn nữa Tần Kham lâu ngày đã thành thành uy thế của thượng vị giả, lập tức khiến đám người Nhật Bản đang đưa lưng về phía hắn hoảng sợ, sau đó liền nghe thấy một tiếng hét thảm của người Nhật Bản truyền đến, thì ra là là người Nhật Bản đang khua đao trước bụng giật mình tay run lên, thanh Oa đao sắc bén không ngờ thật sự tự đâm vào bụng mình.

Tần Kham ngây ra, các thị vệ phía sau thì khen không dứt miệng: "Vừa xuất thủ đã xử lý một tên Oa nô, Công gia uy vũ, Công gia vạn thắng."

Bình Luận (0)
Comment