Phủ Ninh Quốc Công.
Đinh Thuận xem như là khách quen trong phủ, lúc này đang ngồi gác chân trong lương đình cạnh hồ nước ở trắc viện, rất có hứng trí nhìn chằm chằm cá chép trong hồ nước, miệng lẩm bẩm, Tần Kham rất hiểu, tên này không phải là học đòi văn vẻ đọc thơ, hơn phân nửa là đang suy nghĩ cách làm cá chép, hơn nữa hắn dám khẳng định, với khẩu vị của Đinh Thuận, khả năng đem kho là lớn nhất.
"Quay đầu lại đây, nhìn ta này, đừng có nhìn cá của ta." Tần Kham rất đúng lúc bóp chết manh nha phạm tội của hắn ở trong nôi.
Đinh Thuận vội vàng quay đầu, nhếch miệng với Tần Kham.
" Công gia, cá trong phủ ngài trông rất béo mập, lãnh diễm động lòng người quá."
" Nói chính sự đi, đừng có lan man sang cá nhà ta."
"Vâng, Công gia, vị Tri Nhân Thân Vương đó trình quốc thư tới Lễ bộ, về sau hai vị sứ giả còn lại cũng trình quốc thư, bởi vì nội dung hoàn toàn khác nhau, các vị đại nhân trong triều đường cãi nhau ầm ĩ, người thì nói đây là cơ hội hiếm có, chủ trương phái binh tới Nhật Bản, dù sao cũng là phiên thuộc chủ động khẩn cầu thần quốc, phái binh vừa hay tuyên dương khí độ của mẫu quốc ta, có người thì lại lôi tổ chế ra nói, nói cái gì đã là quốc gia không chinh phạt thì không thể thấy binh đao, nếu không thì chính là bất nhân bất nghĩa, việc phái binh là tuyệt đối không thể, vì chuyện này, hôm qua hình bộ Thị Lang Tằng đại nhân còn đánh nhau ngay trên kim điện với Binh bộ Lục đại nhân đang, Lục đại nhân cũng là hảo thân thủ, cào cho mặt Tằng đại nhân nở hoa, Tằng đại nhân cũng không yếu, chỉ là chiêu hạ thủ thái âm quá tổn hại, một cước đá cho Lục đại nhân tí tuyệt giống, khiến Lục đại nhân đau quá ngất tại chỗ, được đưa tới Thái y viện."
Đinh Thuận nói xong tự bật cười, vẻ mặt rất đồng tình, giả vờ giận dữ nói: "Cũng không biết là tay nghề của các Thái y như thế nào, nếu không trị khỏi cho Lục đại nhân, sau này thuộc hạ chỉ sợ phải gọi hắn là Lục công công hoặc là Lục tỷ tỷ, đáng thương cho Lục đại nhân tháng trước mới nạp thiếp, đang ở độ tuổi mỹ mạo ngọt nước."
Tần Kham thì thở dài, lẩm bẩm nói: "Ai nấy đều là quốc chi trọng khí, sao lại cứ như du côn ác bá, một lời không hợp là ra tay đánh nhau, đánh đi đánh lại cũng chỉ bị thương, có gan thì đánh chết nhau luôn đi, thế mới gọi là phúc của xã tắc.
" Công gia, chuyện ngài đề xuất phái binh với Tri Nhân Thân Vương, không biết sao lại truyền tới hai vị sứ giả Nhật Bản còn lại, hai vị sứ giả đó hoảng quá, mấy ngày nay chạy khắp nơi nghĩ cách để bái phỏng Công gia ngài, xin ngài thu hồi lại mệnh lệnh."
"Không gặp!" Tần Kham trợn mắt lên, rất dứt khoát nói: "Bản công gia có thân phận gì chứ, không rảnh tiếp mãi cái đám man di đó."
" Đinh Thuận.lát nữa ngươi tới Thần Cơ doanh tìm Tôn Anh, bảo hắn chuẩn bị, qua mấy ngày nữa hắn tự mình dẫn quân vào hoàng cung Nhật Bản, tiếp quản phòng vệ hoàng cung."
Lúc trước nội ngoại đình liên thủ, Tần Kham dẫn dũng sĩ doanh huyết tẩy Đông Hán, Tôn Anh lúc ấy là tham tướng dũng sĩ doanh, về sau đi theo Tần Kham Nam chinh bắc chiến, năm trước cuối cùng cũng được thăng làm Tổng binh, cũng được điều nhiệm đến Thần Cơ doanh, rất được Tần Kham coi trọng.
Đinh Thuận khó hiểu nói: "Công gia, việc nhỏ ấy tùy tiện phái ai đi cũng được mà, việc gì phải lao động tới Tôn Anh tự mình dẫn binh."
" Không, nước cửa này không phải là nhỏ, phải do người ta tính nhiệm tự mình đi một chuyến."
" Nhưng tới cùng có phái binh tới Nhật Bản hay không thì trong triều vẫn chưa có định luận mà."
" Bọn họ rất nhanh sẽ có định luận."
Phủ Quốc Công gần đây không khí rất ngưng trọng.
Ngưng trọng không liên quan tới quốc sự, Tần Kham chưa bao giờ mang việc công và cảm xúc về nhà, gần đây là vì cảm xúc của phu nhân Quốc Công không được tốt.
Cũng không biết là làm sao, gần đây tính tình của Đỗ Yên rất nóng nảy, đương nhiên, tính tình của nàng ta bình thường cũng không tốt là bao, nhưng gần đây tính tình lại đặc biệt xấu, mặc dù không đến mức đánh hạ nhân, nhưng cũng thường xuyên nổi nóng, nha hoàn tạp dịch đầu bếp nữ trong nội viện thường bị phu nhân mắng cho mặt xám mày tro.
Cáo mệnh chính thất phu nhân không vui, mọi người trong phủ tất nhiên cũng đừng hòng vui, bao gồm cả Tần Kham.
" Tay nghề của đầu bếp nữ Trong nhà càng ngày càng kém, tướng công không quản à." Đỗ Yên gẩy hạt cơm trong bát, vẻ mặt không vui.
Tần Kham lại ăn rất sướng, nghe vậy nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, nói: "Đâu có, vẫn là mùi vị trước đây mà, đầu bếp nữ trong nhà là từ Nam Kinh theo tới, đồ ăn làm ra vẫn rất hợp với khẩu vị của nàng, sao ă gần đây lại ăn không vô."
Đỗ Yên cả giận: "Không phải nhiều mỡ thì cũng là quá mặn, chàng chẳng lẽ không biết à? Không ăn! Đói chết ta cũng không ăn."
Kim Liễu gắp đồ ăn lên thử, vẻ mặt rất bình tĩnh, hiển nhiên cũng thấy đồ ăn không có gì không đúng, mắt đẹp đen bóng chớp chớp, lại cười nói: "Đầu bếp nữ làm ở nhà chúng ta nhiều năm, chắc là tỷ tỷ đổi khẩu vị rồi, có điều đầu bếp nữ là lão nhân trong nhà, tự dưng đuổi thì cũng không hay, tỷ tỷ, hay là chung hòa một chút, chúng ta mời thêm một vị đầu bếp, sau này chuyên môn làm đồ ăn cho tỷ tỷ, thế nào?"
Tần Kham lườm trộm Kim Liễu một cái, tựa hồ có chút khinh bỉ hành vi gió thổi chiều nào che chiều nấy này của nàng ta, Kim Liễu cúi đầu, cười khẽ.
Đỗ Yên hầm hừ nói: "Chắc là do tháng trước ta thưởng cho đầu bếp nữ một cái trâm bạc, đầu bếp nữ đắc ý vênh váo, làm việc cũng không chịu làm tốt."
Tần Kham thở dài, chỉ vào Đỗ Yên rồi nói với Kim Liễu: "Nhìn xem, nhìn mặt Yên nhi đi, có nhìn ra gì không?"
Kim Liễu ngạc nhiên nói: "Mặt Tỷ tỷ làm sao?"
"Cái mặt rất rất không giảng đạo lý. Kim Liễu, sau này nàng đừng có học theo nàng ta đó."
Đỗ Yên cười một tiếng, không cam lòng đấm Tần Kham mấy cái, sau đó buông bát nói: "Ta tới tiền viện phân phó quản gia, mời thêm một đầu bếp cho phủ, cứ như thế này, đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân ta đây sẽ chết đói mất."
Nói xong Đỗ Yên giống như một cơn gió bay ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn Tần Kham và Kim Liễu, Kim Liễu bỗng nhiên buông đũa, thấp giọng nói: "Tướng công, có cảm thấy tỷ tỷ gần đây có cái gì đó không đúng không?"
" Rất không đúng, cứ như là uống nhầm thuốc ấy, Kim lão bản có ý kiến gì không?" Tần Kham rất khoa trương chắp tay với nàng ta.
" Tướng công đừng có đùa!" Kim Liễu trợn mắt nói: "Tướng công, mời đại phu tới xem cho tỷ tỷ đi."
Tần Kham ngây ra: "Tuy rằng Yên nhi gần đây có chút không đúng, nhưng cũng không tới mức phải mời đại phu chứ?"
Mặt Kim Liễu hiện ra một loại ý tứ thần bí, miệng thì tủm tỉm nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định: "Hay là cứ mời đại phu đi, tướng công, tin ta một lần đi."
Tần Kham ngây ra hồi lâu, tiếp theo như chợt hiểu ra gì đó, trong mắt lộ ra vẻ mừng như điên.
Buổi chiều, Tần Kham phái người mời Thái y Lưu Văn Thái của Thái y viện tới, Tần Công Gia rất khách khí, tự mình dẫn Lưu Văn Thái vào sương phòng nội viện.