Khi Tần Kham đi đến tiền đường, phát hiện Chu Hậu Chiếu quả nhiên mang bộ dạng thất hồn lạc phách, ngồi không có tướng ngồi, giống như một đống nước mũi ngồi phịch trên ghế, một chấn động rất nhỏ cũng có thể hất hắn bay dính vào tường.
Sau khi ngây ra một lúc, Tần Kham bước vào tiền đường, khom người thi lễ với Chu Hậu Chiếu: "Không biết bệ hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa."
Chu Hậu Chiếu giương mắt lên nhìn hắn, ra sức phất tay nói: "Đừng có nói những lời thừa thãi này với trẫm, mau gọi sai hạ nhân nấu một bát canh giải rượu cho trẫm, vị nặng một chút."
Tần Kham lúc này mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, hơn nữa tròng mắt hắn phủ kín tơ máu đỏ bừng, vẫn mặc một thân xiêm y áo vải của tiểu nhị tửu quán, nếu không phải quân sĩ, người gác cổng và quản gia của Tần phủ đều quen vị thiên tử thường xuyên đến chơi này, chỉ sợ chưa kịp vào cửa đã bị loạn côn đánh đuổi rồi.
Tần Kham vội vàng lệnh cho phòng bếp nấu canh giải rượu, lại sai người pha một bình trà đặc cho Chu Hậu Chiếu, dở khóc dở cười nói: "Bệ hạ không thể quản được cái miệng của mình à? Nếu đã nhận Lưu Lương Nữ làm chủ quán thì phải thành thật bổn phận một chút, chủ bán cái gì thì ngươi uống cái đó, nếu Lưu Lương Nữ đổi nghề bán thạch tín thì làm sao?"
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Cái miệng này của ngươi. Thôi trẫm về Báo Phòng đây, đến chỗ ngươi quá ác tâm."
Tần Kham vội vàng đẩy hắn lại xuống ghế, cười nói: "Đã đến rồi thì ngồi đi, canh giải rượu rất nhanh sẽ có."
Chu Hậu Chiếu ợ một cái, mùi rượu nồng nặc khiến Tần Kham phải lui ra sau hai bước, nhíu mày nhìn hắn.
" Bệ hạ hôm nay uống bao nhiêu rượu?"
Chu Hậu Chiếu mắt say lờ đờ cười ngây ngô hai tiếng, khoa tay múa chân chìa ra ba ngón tay: "Một cân."
Thủ thế hỗn loạn như vậy, hiển nhiên toán học là do lão sư ngữ văn Dương Đình Hòa dạy, chẳng trách mấy năm nay trong triều đường có không ít thanh âm, yêu cầu Dương Đình Hòa tự sát để tạ tội với thiên hạ, nhìn xem hắn dạy ra cái loại gì vậy, ngữ văn không tốt mà toán học thì dốt đặc, tính tình còn hỗn đản như vậy.
" Lưu Lương Nữ hôm nay ủ ra một loại rượu hoa hạnh mới, mùi so với trước kia thì đậm hơn, cũng nặng hơn, trẫm nhân lúc nàng ta không chú ý liền thử trộm một ít, thử một cái là không quản được miệng, thử hết ngụm này tới ngụm khác." Chu Hậu Chiếu sau khi say thì cười rất ngây ngô. Bất kể là vẻ mặt hay là tư thế đều giống một đống bùi nhão cả người lẫn vật đều có thể giẫm loạn.
Tần Kham là người rất biết kiềm chế, hắn không thích ma men, cho dù ma men đó có là hoàng đế.
Gật đầu cho Có lệ, Tần Kham lập tức quay đầu ra ngoài. Cao giọng nói: "Người đâu, đỡ bệ hạ tới sương phòng ngoại viện nghỉ tạm."
" Không! Tần Kham. Ngươi nghe trẫm nói đã. Trẫm hôm nay đã gây ra một đại sự."
Do dự một chút Do dự một chút, Tần Kham cuối cùng vẫn quyết định nói thêm mấy câu với con ma men này, có thể từ trong miệng hoàng đế phun ra hai chữ "đại sự". Chắc hẳn là không đơn giản, phải biết rằng vị hoàng đế Đại Minh này, đại sự trong miệng hắn chắc có thể đánh đồng với giết Mông Cổ tiểu vương tử Bá Nhan Mãnh Khả.
" Bệ hạ đã giết Lương Đại học sĩ rồi à?" Ánh mắt Tần Kham tràn ngập chờ mong, ở đoạn thời kì trước mắt này, người khiến hắn không vừa mắt nhất chính là Lương Trữ.
Chu Hậu Chiếu ngẩn ra, câu trả lời rất khiến Tần Kham thất vọng: "Trẫm vì sao phải giết Lương Trữ?"
Nhân lúc con ma men này chưa tỉnh rượu, Tần Kham rất không phúc hậu hiến siểm ngôn: "Họ Lương đó không phải người tốt, hay là bệ hạ hiện tại hạ một đạo ý chỉ giết Lương Trữ đi?"
Chu Hậu Chiếu lắc đầu, xem ra hôm nay say chưa triệt để rồi: "Đại sự trẫm muốn nói là..."
ợ rượu một cái, Chu Hậu Chiếu mở to mắt lờ đờ nói: "Trẫm... Hôm nay hôn Lưu Lương Nữ một cái, ha ha ha."
Cười ngây ngô, tay còn vô thức đưa lên xoa miệng, giống như đang hồi vị tư vị tuyệt vời khi hôn Lưu Lương Nữ.
"Chỉ thế thôi à?"
"Thế mà chưa được tính là đại sự à? Hôm nàng ta đó! Thấy to gan lớn mật chưa?" Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu đầy hạnh phúc, tràn ngập tán thưởng đối với bản thân.
Tần Kham nghẹn lời.
Từ năm ngoái xuất kinh bình định loạn Ninh vương, hắn đã nhìn ra tình ý của Lưu Lương Nữ đối với Chu Hậu Chiếu, loại chuyện này người ngoài cuộc nhìn càng thấu triệt, rõ ràng chuyện năm trước đã có thể làm, kéo dài tới năm nay sau khi say rượu mới có can đảm để làm, vậy mà không ngờ còn có mặt mũi tự tán thưởng bản thân."
Chớp chớp mắt, Tần Kham hiếu kỳ nói: "Lưu Lương Nữ có phản ứng gì?"
Trong tiếng cười ngây ngô của Chu Hậu Chiếu mang theo mấy phần nghi hoặc: "Nàng ta... ngẩy ra tại chỗ, không nói không động, ừ, mặt đỏ lên, cuối cùng uốn éo bỏ chạy.... Kỳ quái nhất là, lúc ấy trong tay nàng ta còn cầm một con dao thái thịt bò."
Nói xong sắc mặt Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên có chút tái nhợt, lộ ra vẻ nghĩ mà sợ, say tám phần lập tức tỉnh mẹ bảy phần.
Tần Kham thở dài: "Nàng ta không rút dao chém ngươi, chứng tỏ nàng ta có tình ý với ngươi, chúc mừng bệ hạ cuối cùng cũng bắt được phương tâm của mỹ nhân."
Chu Hậu Chiếu ngẩn người, hồi lâu sau bỗng nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, vẻ mặt dần dần trở nên mừng như điên.
" Nàng ta có tình ý với trẫm à? Thật vậy ư? thật vậy ư?"
Tần Kham không khỏi thở dài chán nản đối với thằng nhóc chậm hiểu này: "Thật, thần nhớ đã không chỉ một lần nó với bệ hạ rồi."
Chu Hậu Chiếu ngồi lại ghế, trên khuôn mặt đang thất hồn lạc phách lập tức thất hồn lạc phách, tràn đầy thần thái hạnh phúc chưa từng có.
" Tần Kham, trẫm muốn cưới Lưu Lương Nữ! Trẫm sẽ ở với nàng ta ở Báo Phòng, sinh thật nhiều con, sau này trẫm sẽ phế hậu, phong nàng ta làm hoàng hậu, giống như phụ hoàng, cả đời chỉ chung tình với một vị nữ tử, nàng ta, là toàn bộ của trẫm."
Đi trên đường nhỏ gần hậu viện, Tần Kham cẩn thận đỡ eo Đỗ Yên, cho dù mới có bầu hai tháng, nhưng Tần Kham lại vô cùng coi trọng, không liên quan tới hương khói của Tần gia, không liên quan tới kế thừa tước vị, càng không liên quan tới sinh nam hay sinh nữ, chỉ vì đây là kết tinh đầu tiên của hắn và Đỗ Yên, đã đáng để hắn dụng tâm che chở rồi.
mấy năm nay không ngừng tranh đấu trên triều đường, đấu với trời, đấu với người, trải qua chém giết tiến thối, người nên chết đã chết rồi, người nên lưu đầy cũng thả rồi, cánh chim vất vả nuôi trồng cũng đã xếp vào các bộ trong triều, bất hiển sơn bất lộ thủy, lại bất tri bất giác hình thành một vòng lợi ích chính trị cực kỳ cường đại, bất kỳ triều thần nào cũng không dám coi thường, cái vòng này giống như một trận lốc xoáy mạnh mẽ, cắn nuốt tất cả người và vật dám chắn trước mặt nó, mà Tần Kham lại là mắt gió ngồi giữa cơn lốc xoáy này, quyết định phương hướng và mục tiêu nghiền ép của nó.
Cẩm Y vệ Đinh Thuận, Lý Nhị, Thường Phượng, tri phủ Thiên Tân lĩnh hàm Binh Bộ Thị Lang Nghiêm Tung, còn có Dương Nhất Thanh, Vương Thủ Nhân, thái giám ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh. Đông Hán Hán đốc Đới Nghĩa. Thậm chí cả nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa.
Tần Kham giống như một con nhện không ngừng nahr tơ, bất tri bất giác đã bện ra một cái lưỡi cực lớn và mạnh mẽ, cái lưới này vẫn đang dùng tốc độ bất khả tư nghị nhanh chóng khuếch trương, kéo dài. Bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Tần Kham mới phát giác mình không ngờ đã hết sức quan trọng.
Mặc dù đã đứng tại đỉnh phong của nhân thần, nhưng Tần Kham lại không sinh ra lòng kiêu căng, hắn vẫn là tú tài nghèo chưa phát năm đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, Nho nhã khiêm tốn. Đương nhiên, khi nên đào hố lừa người thì hắn sẽ tuyệt đối không nương tay, khi nên dũng cảm tiến tới thì tuyệt đối sẽ không lui về phía sau nửa bước.