Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 822 - Chương 705: Phụ Tử Mưu Chức

Chương 705: Phụ tử mưu chức

Vì sao gọi Tần Khang tới tiền đường, đây là nguyên nhân.

Hoàn cảnh Trưởng thành quyết định tính cách, có một lão nương múa đao múa thương, còn có một vị sư thúc tổ đánh đánh giết giết ở Liêu Đông, mà bản thân Tần Kham mặc dù có có thân phận người đọc sách, nhưng trên thực tế cũng không phải là đại tài tử xuất khẩu thành thơ gì, đứa trẻ trưởng thành dưới hoàn cảnh như vậy thì làm sao mà tốt được, mỗi khi nhìn thấy người lạ, ánh mắt đầu tiên chính là lấy mất mấy hiệp thì có thể đem chém hắn ngã ngựa làm tiêu chuẩn để cân nhắc.

Thư sinh như Dương Thận hiển nhiên chỉ chịu được một hiệp, nói đơn giản thì trong mắt Tần Khang, Dương Thận là phế tài.

Trong tiền đường Tần phủ, hai cha con Dương Đình Hòa mặt tối sầm, Dương Đình Hòa ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Tần Kham, lặng lẽ bảo hắn giải thích.

Tần Kham cũng không khách khí, lập tức một cước đá vào mông Tần Khang, cả giận nói: "Nghiệt tử vô lễ, vị này chính là Trạng Nguyên công năm Chính Đức thứ sau, còn không mau dùng đại lễ ra mắt."

Tần Khang bĩu môi, vẻ mặt có chút khinh thường, xem ra vẫn không thay đổi ấn tượng phế tài của Dương Thận, hiện tại ở trong mắt hắn nhiều lắm cũng chỉ là Trạng Nguyên có danh hiệu phế tài mà thôi.

Vừa nghe thấy bốn chữ "Đại lễ ra mắt", vẻ mặt của cha con Dương gia liền có chút kỳ quái.

Lời này nói thì nghe có vẻ như vô tâm, nhưng hai vị đều là đại nho đương thời, đối với lễ tiết luôn rất coi trọng, hôm nay chỉ là bái phỏng bình thường, nhưng Tần Kham lại như có chuyện lạ gọi cả Ninh Quốc Công đời sau ra, cố ý hạ bái Dương Thận, việc này có chút quái dị.

Hai người kinh nghi bất định cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Tần Kham, thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của hắn, câu nói vừa rồi tựa hồ thuần túy là vô tâm chứ không có thâm ý. hai cha con Dương gia nhìn nhau một cái, cũng vững tâm hơn.

Tần Khang thấy cha tức giận thì cũng khá thức thời, không nói hai lời quỳ xuống trước Dương Thận, dập đầu thật mạnh, động tác rất nhanh nhẹn, có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai, Dương Thận hoảng sợ, sau khi có phản ứng muốn vươn tay ra cản lại thì Tần Khang đã thi lễ xong rồi.

" Tiểu tử Tần Khang. Bái kiến Trạng Nguyên công." Mang theo ngữ khí có mấy phần non nớt mấy phần lạnh lùng. Tần Khang sau khi dập đầu xong thì đứng lên.

Dương Thận vẻ mặt đau khổ nói không dám. Tần Kham ở bên cạnh lại bảo: "Chỉ kiến lễ thôi vẫn chưa đủ, tới đây, sờ tay phải Trạng Nguyên công đi, sờ nhiều vào."

Tần Khang sầu mi khổ kiểm tiến lên nắm chặt tay Dương Thận.

Dương Thận như đứng trên đống lửa, ngồi giữa đống than, vẻ mặt rất xấu hổ.

"Cảm thấy gì không?" Tần Kham ân cần thiện dụ.

"Không."

" Nghiệt! Tài văn chương của Trạng Nguyên công ngươi chẳng lẽ không cảm giác được à?"

" Cảm giác được." Tần Khang gật đầu. Khi cha đã tức giận thì nói cái gì thì là cái đấy.

"Tốt, dính tài văn chương của Trạng Nguyên công rồi, đi bày hương án đi, thắp nén hương cho Trạng Nguyên công."

Dương Thận không bình tĩnh được nữa, nhảy dựng lên như bị chó cắn, mặt đỏ tai hồng nói: "Không được, không được."

Dương Đình Hòa cũng không bình tĩnh được nữa, tiết tấu hôm nay đến bái phỏng Tần Kham tựa hồ đã bị đả loạn, thế là vội vàng nói: "Tần Công Gia quá... ặc, quá long trọng rồi, khuyển tử không đảm đương nổi, thật sự không đảm đương nổi."

Tần Kham thở dài, kéo Tần Khang bên cạnh, chỉ vào mặt hắn nói: "Dương trượng phu hà tất phải khiêm tốn, nhìn đi, nhìn đi, nhà tay mới là ' Khuyển tử' Danh phù kỳ thực này..."

Khi Tần Khang chạy về thư phòng, Tần Kham và phụ tử Dương gia hàn huyên mấy câu, Dương Đình Hòa lúc này mới nói tới chính đề.

Thì ra Dương Đình Hòa hôm nay đến là để cầu quan cho Dương Thận.

Từ năm Chính Đức thứ sáu đã trúng Trạng Nguyên, vào Hàn Lâm viện làm tu soạn, kiêm giảng quan Hoằng Văn quán, cho đến năm nay đã là năm thứ tám, tiến sĩ chịu khổ tám năm trong Hàn Lâm viện không nhiều, huống chi còn đường đường là Trạng Nguyên lang, phần tư lịch này bất luận nói như thế nào thì cũng kiếm đủ rồi, nên xuất đầu rồi, kinh quan cũng được, đưa về địa phương làm cũng được.

Nhưng khó là ở chỗ, Dương Đình Hòa hiện giờ là thủ phụ nội các, chuyện gì của nhi tử theo lý thuyết mà nói thì chỉ cần lão đánh mắt một cái, người phía dưới sẽ ngầm hiểu, nhưng mà Dương Đình Hòa quá coi trọng thanh danh, ánh mắt này làm thế nào cũng không dám ném, sợ các ngự sử ngôn quan hạch tội, càng sợ bị các học sinh trong sĩ lâm nhạo báng, có đồng liêu trong triều chủ động đề xuất an bài chức quan cho Dương Thận, đều bị Dương Đình Hòa hung tợn mắng chửi.

Mắt thấy hết năm này tới năm khác qua đi, hiện giờ Dương Thận đã ba mươi bốn tuổi, vẫn là một tiểu tu soạn của Hàn Lâm viện, Dương Đình Hòa cuối cùng cũng ngồi không yên, mình không tiện mưu chức quan cho nhi tử, đành phải đăng môn kính nhờ Tần Kham hỗ trợ.

Mười năm qua, Dương Đình Hòa bất tri bất giác đã đi lại càng lúc càng thân với Tần Kham, lúc ban đầu chỉ vì Tần Kham tóm được nhược điểm của lão là nhận hối lộ của Ninh vương, sau khi quen thuộc với Tần Kham, Dương Đình Hòa cũng minh bạch chí hướng của hắn, lại nhìn mười mấy năm qua Đại Minh trong ngoài biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhìn như nước chảy thành sông, nhưng suy nghĩ kỹ càng thì chuyện nào cũng đều có liên quan tới Tần Kham.

Dương Đình Hòa là người đọc sách, từ một tú tài cử tử làm tới Đại học sĩ thủ phụ đương triều, lý tưởng và chí hướng của người đọc sách vẫn chưa mất đi, lão cũng có giấc mộng làm giàu nước cường vua, hắn cũng hy vọng nhìn thấy quốc gia bệnh trầm kha dần nặng này ở đời của hắn sẽ toả sáng sinh cơ mới, mỗi người đọc sách đều đang gân cổ hô khẩu hiệu, nhưng người thật sự làm được thì chỉ có một mình Tần Kham.

Dương Đình Hòa cuối cùng cũng minh bạch lúc trước Lý Đông Dương vì sao luôn thiên vị Tần Kham, cũng minh bạch Lý Đông Dương khi trí sĩ rời kinh vì sao phó thác các môn sinh cố lại ngày xưa cho Tần Kham, bởi vì Tần Kham là người có lý tưởng thật sự, lý tưởng của hắn không phải chỉ là khẩu hiệu ngoài miệng, mà là lặng lẽ từng bước một dùng hết toàn lực để thực hiện nó.

Dương Đình Hòa cũng bị thuyết phục, hắn cuối cùng cũng mở rộng lòng lát đường, quét dọn chướng ngại cho Tần Kham.

Hiện giờ quan hệ của Tần Kham và Dương Đình Hòa, so với minh hữu chính trị còn thân thiết hơn, đây cũng là nguyên nhân hôm nay Dương Đình Hòa dẫn Dương Thận bái phỏng Tần Kham, chuyện này người khác không tiện làm, nhưng Tần Kham nhất định có thể giúp đỡ, hơn nữa cũng sẽ không làm mất mặt nội các Đại học sĩ, bởi vì Dương Đình Hòa ở trước mặt Tần Kham sớm đã không còn mặt mũi gì cả, có thể nói là ném hết cả rồi.

Nhớ ngày đó Đỗ Hoành, cha vợ của Tần Kham vào kinh, khi đó Lưu Cẩn cầm quyền, nắm giữ triều cương, Tần Kham chỉ dựa vào sức của bản thân đoạt được chứ Đô Sát viện Tả Đô ngự sử từ trong tay Lưu Cẩn về cho cha vợ, không sợ Lưu Cẩn trả thù, lại càng không sợ miệng lưỡi cả triều, thật sự là tiến cử người tài không ngại người thân, Dương Đình Hòa đối với độ dày da mặt của Tần Kham thì rất có lòng tin.

Mở miệng cầu người luôn có mấy phần thẹn thùng, nhưng sau khi nói ra rồi, Dương Đình Hòa cũng dần dần tự tin hơn.

Tần Kham quả nhiên không khiến Dương Đình Hòa thất vọng, trầm ngâm một lát rồi vỗ bàn, quyết định giúp Dương Thận cầu một công việc béo bở, thông chính ti tả tham nghị.

Việc này màu không nhiều, nhưng được ở cái quyền lực lớn, lớn tới trình độ nào nào? Thánh chỉ của Hoàng đế nếu không hợp lý, ti lễ giám phát đến thông chính ti, tả tham nghị có quyền trả đạo thánh chỉ này cho hoàng đế, cự tuyệt chấp hành, tục xưng là "phong hoàn".

Bình Luận (0)
Comment