Chu Hậu Chiếu rất không hài lòng với những phi tử được chọn ra.
Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, những phi tử này chỉ luận dung mạo thì có thể nói là từ tầm trung trở lên, cũng không khoa trương như Chu Hậu Chiếu hình dung, Chu Hậu Chiếu sở dĩ bắt bẻ họ, hơn phân nửa là trong lòng vẫn nghĩ về Lưu Lương Nữ, không chịu tìm nữ nhân khác, hoàng đế Hoằng Trị làm gương cho hắn, Chu Hậu Chiếu chỉ muốn noi theo phụ hoàng, cả đời chỉ chung tình với một vị nữ tử.
Năm mươi phi tử đợi chọn tâm tình rất thấp, các nàng một đường trèo non lội suối, Đồ Long trảm cức, sử dụng các loại cung đấu các loại tâm kế, cuối cùng thành công đi lên cầu độc mộc, vất vả lắm mới nhìn thấy chân long thiên tử, cho rằng chỉ cần nháy mắt mấy cái hoặc lộ ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu là có thể tóm được phương tâm của hoàng thượng, từ nay về sau nhất phi trùng thiên làm rạng rỡ tổ tông, ai ngờ được vị hoàng thượng đang tuổi tráng niên này mới là khó đối phó nhất, tùy tiện liếc các nàng mấy cái đã đưa họ vào trong vòng xú bát quái không thể lật người.
Chọn phi kết thúc qua loa, Chu Hậu Chiếu phẩy tay áo bỏ đi, để lại bốn vị sứ chọn phi và năm mươi vị chuẩn phi tử lã chã chực khóc.
Lễ bộ thượng thư Mao Trừng quýnh quá, hắn là chính sứ chọn phi, hoàng đế không hài lòng đối với phi tử mà hắn chọn ra, nói nhỏ thì là mất thể diện cá nhân, nói lớn thì hắn đây là làm chẫm trễ việc lai giống của hoàng đế, đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
Mao Trừng nhìn trái nhìn phải, thấy Mã Xuân cười dài đứng bên cạnh, hồn nhiên như không liên quan, Giang Bân thì cúi đầu sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên đang cân nhắc xem làm thế nào để tách quan hệ với cha con Vương Giám và Vương thị, hoàng thượng chọn ai không chọn ai hắn hoàn toàn không thèm để ý, mà vị Tần Kham Tần Công Gia kia thì khểnh chân ngồi uống nước trà, nhàn nhã hơn cả ngfoi phơi nắng ở hậu viện nhà mình.
Mao Trừng tức mà không có chỗ xả, lại không tiện quát hỏi mấy vị phó sứ chọn phi, im lặng một lúc, Mao Trừng hung hăng giậm chân: "Lão phu đi xin Thái hoàng Thái hậu và Trương Thái hậu lên tiếng."
Quyết định của Mao Trừng không nghi ngờ gì nữa là chính xác, Chu gia vô hậu, nếu luận về trình độ lo lắng trong lòng người ngoài, trừ văn võ cả triều ra, gấp nhất không ngoài hai vị Thái Hậu ở cung Từ Ninh, các đại thần là có lỗi với quốc gia xã tắc, Thái Hậu thì có lỗi với liệt tổ liệt tông lão Chu gia.
Hiện giờ Chu Hậu Chiếu tuổi tác lớn dần. Hơn nữa bởi vì thì nhập hàng năm của nội khố hơn một ngàn vạn lượng, Chu Hậu Chiếu lưng thật sự rất thẳng, các đại thần dần dần có chút không nắn bóp được hắn, chỉ độc có hai vị Thái Hậu trong cung là có thể ép hắn.
Mao Trừng vào cung gặp Thái Hậu, rất nhanh, Hai vị Thái Hậu nổi giận, lệnh cho hoạn quan nửa ép nửa mời Chu Hậu Chiếu TỪ Báo Phòng cung Từ Ninh, năm mươi nữ tử được chọn cũng được gọi vào theo, Trương Thái hậu chỉ vào năm mươi chuẩn phi lạnh lùng nói với Chu Hậu Chiếu một chữ: "Chọn!"
Chu Hậu Chiếu ủy khuất bĩu môi, đứng ở trong điện không nói gì.
Tần Kham thở dài, không thể không đứng ra nói: "Thái Hậu nương nương, thần có chuyện..."
" Tần Kham, ngươi câm miệng!" Trương Thái hậu hung tợn lườm hắn: "Mấy năm nay quân thần các ngươi một đáp một xướng, trên triều đường bất kể làm cho chướng khí mù mịt thế nào ai gia cũng chưa bao giờ nhiều lời một câu, hôm nay chọn phi chính là đại sự truyền thừa của thiên gia ta, không phải do ngươi lắm miệng."
Rất nhiều năm không ai dám quát lớn trước mặt hắn, nhưng hôm nay lúc này Tần Kham lại một chút tức giận cũng không có.
Không thể, hai vị Thái Hậu trước mắt này cho dù chỉ vào mũi Chu Hậu Chiếu mà mắng thì Chu Hậu Chiếu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe, huống chi là Tần Kham.
Xoa xoa mũi, Tần Kham xấu hổ lui về một bên, ném cho Chu Hậu Chiếu ánh mắt chúc nhiều phúc.
" Hoàng thượng năm nay đã gần ba mươi tuổi rồi, Hạ hoàng hậu gả cho ngươi hơn mười năm, ngươi không ngờ không chịu viên phòng với nàng ta, hậu cung từ sau khi tiên đế mất chưa từng được bổ sung, hiện giờ triều thần vì hoàng thượng mà từ ngàn nữ quyến quan lại nhà đàng hoàng chọn ra năm mươi người bổ sung vào hậu cung, triều thần có ý tốt mà ngươi sao có thể phớt lờ không để ý, huống hồ thánh nhân viết, người hiếu, có hậu. Bệ hạ lưng gánh trọng trách sinh sản con cháu cho thiên gia, sao có thể vì sự yêu ghét của bản thân mà tổn hại tới quốc gia xã tắc?"
Trương Thái hậu nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu, mắt lộ sát khí: "Hậu cung đã có hoàng hậu, Lưu Lương Nữ cũng phong quý phi rồi, hoàng thượng từ năm mươi người này chọn sắc phong thêm tám vị phi tử, bất kể ngươi chọn ai ai gia đều đồng ý.
Chu Hậu Chiếu giương mắt nhìn một vòng, lại cúi đầu thở dài.
" Mẫu hậu, không có con nối dòng là trẫm sai, nhưng trẫm chính là thiên tử quốc triều, chọn phi tất nhiên là là quốc triều đại sự, những người trước mắt này..." Chu Hậu Chiếu mặt lộ vẻ khó khăn tìm kiếm trong điện, lắc đầu muốn nói lại thôi, thở dài thật mạnh.
Trương Thái hậu giận dữ, đang định răn dạy thì cũng không biết là cố ý an bài hay là trùng hợp, ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh bỗng nhiên xuất hiện ngoài cung Từ Ninh.
" Bệ hạ, nội các có tấu chương phê lam đưa vào ti lễ giám, lão nô trái lo phải nghĩ mãi vẫn không đưa ra được chủ ý."
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt ngưng trọng: "Ồ? Lại có việc khó làm vậy à, người đâu, di giá tới ti lễ giám, nhanh lên nhanh lên, di giá!"
Nói xong Chu Hậu Chiếu vội vàng thi lễ với hai vị Thái Hậu, vội vàng ly khai cung Từ Ninh, để lại mọi người đứng đờ trong điện.
Mao Trừng đứng ở trong điện trợn mắt hồi lâu, rồi mới ghé vào Tần Kham ở bên cạnh nói nhỏ: "Tần Công Gia, những chuẩn phi này... làm thế nào?"
" Ý tứ chỉ có năm chữ, các cô gái, phắn đi."
Trương Thái hậu tức giận vô cùng, rít lên: "Không hài lòng à? Không hài lòng thì chọn lại! Mao thượng thư, ai gia lệnh cho ngươi hạ chiếu lệnh chọn phi, phàm là cảnh nội Đại Minh, bất kể là bần hàn hay là quan lại, chỉ cần tới tuổi lấy chồng, người chưa có hôn phối, toàn bộ chọn vào cung cho ai gia!"
Tần Công Gia bị Thái Hậu mắng cho mặt xám mày tro ngượng ngùng ra khỏi cửa cung, thì thấy ngoài cửa cung một chiếc xe ngựa mui xám rất không bắt mắt đỗ ở đó, Chu Hậu Chiếu mặc thường phục từ trên xe ngựa nhảy xuống, sắc mặt âm trầm biểu hiện tâm tình không tốt đẹp của hắn lúc này.
Tần Kham giật mình, vội vàng chắp tay: "Bệ hạ..."
" Đừng bệ hạ, theo trẫm... theo trẫm đi dạo trong thành một chút để giải sầu."
Hoàng đế không cao hứng, Tần Kham đành phải theo hắn giải sầu.may mà Chu Hậu Chiếu không phải loại bạo quân tâm tình không tốt thì giết mấy đại thần cho vui như thái tổ cao hoàng đế, nếu không Tần Kham nhất định sẽ không để ý tới mặt mũi giống như cầu thủ ngã lăn lộn dưới đất để người ta khiêng đi.
Mấy chục thị vệ mặc thường phục tỏa ra bốn phía chung quanh Chu Hậu Chiếu và Tần Kham, hai người quyền thế nhất đế quốc Đại Minh dọc theo đường cái chậm rãi mà đi.
Rời khỏi cung điện đi trong nhân gian, chứng kiến khói lửa nhân gian, phàm tục mà ấm áp, ngay cả tiếng nam nhân đánh lão bà, phụ nữ đánh trẻ con cũng trở nên dễ nghe.
Hai người một đường trầm mặc, Chu Hậu Chiếu sắc mặt vẫn âm trầm, môi mím chặt, hiển nhiên tâm tình vẫn là mây đen dầy đặc.
Bỗng nhiên, Chu Hậu Chiếu dừng cước bộ, dừng lại trước mặt một tiểu hài tử bốn năm tuổi, tiểu hài tử mặc một thân xiêm y không mới không cũ, hạ thân quấn khố, tay cầm chặt một cái bánh, ánh mắt trong suốt tò mò nhìn Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu hít một hơi, cúi người nhìn tiểu hài tử nói: "Cha mẹ ngươi đâu?"
Tiểu hài tử sợ hãi lắc đầu, chỉ chỉ cuối chợ tây.
Chu Hậu Chiếu lại hỏi: "bánh có ngon không?"
Tiểu hài tử gật đầu.
Chu Hậu Chiếu đột nhiên trở mặt, tay nhanh như chớp giật lấy bánh của tiểu hài tử, quay người chạy mất hút vào biển người.
Tiểu hài tử mở to hai mắt, hiển nhiên nhân sinh của nó quá bần cùng, trước giờ chưa thấy người nào vô sỉ như vậy, mắt chớp chớp mấy cái, miệng toét ra, òa khóc.
Tần Kham đầu đầy mồ hôi, vội vàng biến mất trong biển người.
" Bệ hạ, ngươi làm gì thế..." Tần Kham cười khổ thở dài.
Trong một quán trà ở chợ tây, Chu Hậu Chiếu nhồm nhoàm nhai bánh, ợ to một cái, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, trên mặt không ngờ lại mỉm cười.
"Được rồi, tâm tình của ta tốt hơn nhiều rồi."
Tần Kham cuối cùng lại có một loại xung động mà quỳ xuống đất giơ hai tay cao lên trời bi thiết hô to "Tiên đế ơi" giống như quan văn, rất nhiều năm rồi không sinh ra sự cộng hưởng tuyệt vời như vậy với các quan văn.
" Bệ hạ, sinh con đẻ cái là đại sự, đặc biệt là con nối dòng của thiên gia, chính là hy vọng truyền thừa của cơ nghiệp tổ tông, bệ hạ không thể trách hai vị Thái Hậu va các đại thần bức quá găng được, thật sự là mọi người đều lo thiên gia đứt hương khói, tương lai không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông."
Chu Hậu Chiếu hậm hừ nói: "Ngươi có hai đứa con trai, cho nên đứng nói chuyện không đau lưng, ta chẳng lẽ không muốn sinh con à? Duyên phận chưa tới thôi, vả lại ngươi và lão thất phu Mao Trừng đó chọn phi cho ta đều là những mặt hàng gì vậy, ai nấy đều miệng méo lưng còng không ra hình người, bảo ta làm sao mà hạ thủ được? Nửa đêm tỉnh dậy còn tưởng rằng là quỷ ấy."
Một hoàng đế mà miệng độc tới như vậy, quá kỳ cục.
Tần Kham rất trái lương tâm mê hoặc Chu Hậu Chiếu lai giống: "Bệ hạ, kỳ thật nhìn kỹ đi. Năm mươi vị phi tử đó vẫn có mấy phần tư sắc mà, hoa hồng luôn cần lá xanh, bệ hạ nếu để cho mấy trăm kẻ xấu xí ở cùng với họ, nhất định sẽ phát hiện bọn họ xinh đẹp thế nào, khuynh quốc khuynh thành ra sao."
"Ta thưởng năm mươi phi tử đó cho ngươi nhé, ngươi lấy không?"
Tần Kham không chút do dự thốt lên: "Đùa gì vậy, thần không ngốc đâu."
Chu Hậu Chiếu bi phẫn chỉ vào hắn: "Ngươi nhìn đi, nhìn di, lộ nguyên hình rồi nhé."
Gạt lá trà trong chén, Chu Hậu Chiếu bình tĩnh nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ quán trà, bỗng nhiên nói: "Tần Kham, ngươi nói ta rốt cuộc f minh quân hay là hôn quân?"
Tần Kham ngẩn ra: "Bệ hạ vì sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Ta làm hoàng đế đã mười bốn năm, gần đây ta thường xuyên suy nghĩ, chắc hẳn Hoằng Trị phục hưng phụ hoàng từng sáng lập, sau đó giao tòa giang sơn này cho ta, trong mười bốn năm nay ta mang đến được gì cho tòa giang sơn này, là khổ cực hay là phúc lợi, là tiến bộ hay là thụt lùi. Ta, thật sự rất muốn biết, mười bốn năm qua, ta rốt cuộc có cô phụ phụ hoàng, cô phụ thiên hạ hay không?"