Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 830 - Chương 712: Giai Nhân Trong Tường (1)

Chương 712: Giai nhân trong tường (1)

Đường Tử Hòa vào phủ đã thành vấn đề mà Tần Kham hai năm nay đau đầu nhất.

Kinh sư lớn như vậy, người miệng tiện nhiều như vậy, hơn nữa tướng công của nàng ta nắm giữ Cẩm Y vệ, nơi thu thập các loại lời đồn và tin tức tiểu đạo của Đại Minh, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân chỉ cần có tâm tình, triệu kiến những tâm phúc thân tín của Tần Kham như Đinh Thuận hoặc Lý Nhị Thường Phượng tới, trong lỗ mũi hừ hừ mấy tiếng, trên mặt lại nở một nụ cười lạnh, cái đám đê tiện đó không chịu nổi uy thế mắt phượng hàm sát của cáo mệnh phu nhân, cơ hồ không do dự chút nào đã bán triệt để Tần Công Gia rồi.

Thế là Đỗ Yên biết rất nhiều, nàng ta biết sự tồn tại của Đường Tử Hòa, biết nàng ta là muội muội của tài tử Giang Nam Đường Bá Hổ, nàng ta thậm chí từ những câu né tránh của đám thân tín tâm phúc này lờ mờ minh bạch thân phận không đơn giản của Đường Tử Hòa.

Chính thất phu nhân Biết người biết ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, nhưng cũng chưa bao giờ làm khó Tần Kham, nói trong nói ngoài đều lộ ra một ý tứ, đón Đường Tử Hòa vào phủ đi, đường đường là Quốc Công mà trốn trốn tránh tránh nuôi bồ bên ngoài, nói ra khiến người ta chê cười, đương nhiên, điều kiện duy nhất là, Đường Tử Hòa khi vào phủ phải quy củ dâng trà cho chính thất phu nhân, gọi một tiếng tỷ tỷ là được.

Thật lòng mà nói, điều kiện này của Đỗ Yên cũng không quá phận, quyền quý kinh sư đông đúc, vô luận các quyền quý sủng nịch thiếp thất như thế nào, quy củ tối thiểu vẫn phải giữ, thiếp thất chỉ dâng trà cho đại phụ rồi gọi tỷ tỷ, quả thực là đãi ngộ hạng nhất rồi.

Nhưng mà chỉ một điều kiện nho nhỏ như vậy, Đường Tử Hòa lại không đáp ứng. Nàng ta vẫn ở trogn căn nhà ở nội phố thành đông, coi như không thấy cành oliu mà Đỗ Yên chủ động đưa ra.

Tần Kham chỉ có thể bất đắc dĩ lý giải, hơn nữa tieps nhận sự thực này.

Thân là nữ nguyên soái từng khuấy dảo thiên hạ phong vân, dưới trướng lương tướng tinh binh mười vạn, khi toàn tỉnh tay nắm đại quyền sinh sát của ba tỉnh, Đường Tử Hòa có ngạo khí của nàng ta, loại ngạo khí này không phải là lỗ mũi hướng lên trời, cũng không phải là nhìn xuống muôn nghìn, nàng ta chỉ đứng ở xa, giống như một đóa hoa lan nở trong u cốc, một mình nở rộ một mình điêu linh, sự phồn hoa của trần thế vĩnh viễn không liên quan gì tới nàng ta.

Hoa lan Trong u cốc tất nhiên không làm cái chuyện luồn cúi như châm trà cho vợ cả được.

Thế là Đỗ Yên và Đường Tử Hòa cứ vậy giằng co, chẳng ai chịu nhượng bộ thỏa hiệp. Đương nhiên, cũng sẽ không xé rách da mặt, sự tự tôn của nhất phẩm cáo mệnh và nữ nguyên soái tạo phản không cho phép họ thể hiện sự tranh chua của một người đàn bà bình thường.

Các nữ nhân không gấp, Tần Công Gia cũng chỉ đành mặc kệ, gia sự và quốc sự, cái cần chú ý là hỏa hậu. Hỏa hậu đến thì Tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng, hỏa hậu chưa tới mà cứ cố thôi động, ngược lại sẽ dễ gặp phải tai họa. Thân là tướng công của nhị nữ, hắn kinh nghiệm phong phú, tất nhiên sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn nuông chiều cho hư này.

Ngẫm lại nếu có một ngày mâu thuẫn của nhị nữ bùng nổ tới mức không thể điều hòa, vợ cả thì võ công cao tuyệt như Đông Phương Bất Bại, con bồ thì hạ độc vô ảnh vô hình, nhị nữ tranh tài đánh tới thiên hôn địa ám, còn có một đôi nữ nhân đứng ở bên ngoài cổng lớn miệng hướng lên trời mà chửi "Mở cửa mở cửa mau, ngươi có bản lĩnh cướp nam nhân thì ngươi phải có bản lĩnh mở cửa chứ."

Nghĩ tới cái cảnh đó, Tần lão công gia cả người lạnh toát.

" Gần đây có định xuất hành không?" Tần Kham quyết đoán di dời đề tài, không nói tới chuyện Đường Tử Hòa có vào phủ hay không nữa.

Đường Tử Hòa lười biếng nằm trong lòng hắn, giống một con mèo lười.

" Mùa hè tới rồi, lưu dân doanh kinh sư chính là nơi bùng phát dịch bệnh, gần đây ta chẳng đi đâu, định phối hợp v đoàn doanh ở trong lưu dân doanh mấy ngày, giúp đỡ lưu dân, thuận tiện xem bệnh cho họ."

Tần Kham cười nói: "Có biết danh khí của ngươi gần đây ở kinh sư rất lớn, ai cũng nói trong thành có vị nữ Bồ Tát vạn gia sinh phật, xem bệnh không lấy tiền cho người nghèo, hơn nữa y thuật cao minh, thuốc đến bệnh trừ, quả thực so với hung thần như ta đây danh khí còn lớn hơn, thuộc hạ Cẩm Y vệ nói, danh gia kinh sư Long Nhị Chỉ rất bất mãn với ngươi, nói ngươi đoạt bệnh nhân của hắn, cũng đoạt phong đầu của hắn, còn muốn tới trước cửa nhà chúng ta mà khóc lóc kêu gào, nhưng chung quy không có gan chống đối Cẩm Y vệ, Long lão tiên sinh nghẹn một ngụm ác khí ở trong lòng không phát tiết được, nghe nói tức tới phát bệnh rồi."

Đường Tử Hòa cười nói: "Đại phu cũng là người có tay nghề, có bản lĩnh hay không, phong đầu lớn bao nhiều, đều là dựa vào tay nghề mà nói chuyện, kỹ năng không bằng người mà còn muốn nổi bật, trên đời này lấy đâu ra việc tốt như vậy?"

Tần Kham nhìn bộ ngực nở nang của nàng ta, thởi dài: "Ta vẫn thích bộ dạng hiện tại của ngươi hơn, an an phận phân, phổ độ chúng sinh, không phải đại nguyên soái vung cờ trảm tướng, cũng không phải nữ ma đầu đàm tiếu nhân gian giết người vô hình, chỉ cần như hiện tại, không tăng không giảm, rất tốt."

Đường Tử Hòa dụi mặt vào lòng hắn, không nhìn rõ vẻ mặt hắn: "Ngươi thật sự cảm thấy ta như hiện tại là tốt à? Ngươi có nghĩ tới hay không, bộ dạng ngươi thích thấy có lẽ không phải là bộ dạng mà ta muốn?"

Tần Kham ngẩn ra: "Vậy ngươi muốn cái gì?"

Đường Tử Hòa trầm mặc, một lúc sau nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy vẻ trêu tức và giảo hoạt, khiến người ta không phân rõ được thật giả.

"Ta á... bản thân ta thấy bộ dáng gì cũng được, có điều, ta muốn chức quan của ngươi cao hơn một chút."

Tần Kham cười nói: "Hiện giờ ta đã đứng hàng Quốc Công, cao thêm nữa thì chỉ có thể phong vương, vương khác họ của Đại Minh chúng ta không dễ phong đâu, ngươi từ bỏ hy vọng đi."

Đường Tử Hòa cười cười, ghé vào bên tai Tần Kham, dùng âm lượng chỉ có hắn mới có thể nghe thấy: "Không, so với Vương gia còn cao hơn."

Tần Kham cả người chấn động, như điện giật bật dậy khỏi ghế, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Tử Hòa.

Hiển nhiên vị nữ Bồ Tát vạn gia sinh phật này tạo phản tới thành nghiện rồi, bất kể ngủ đông bao nhiêu năm, ý đồ tạo phản vẫn chưa từng mất đi.

"Hương Nhu, ngươi lui trước đi." Tần Kham nghiêm giọng phân phó.

Hương Nhu rất mẫn cảm nhận thấy được không khí trong lương đình không tồi, vội vàng thi lễ với hai người rồi rời khỏi lương đình.

" Những lời này ta hôm nay coi như không nghe thấy, sau này cũng không muốn nghe nữa." Tần Kham nhìn chằm chằm khuôn mặt không có dấu vết thời gian của Đường Tử Hòa, vẫn diễm lệ như xưa, rất nghiêm túc gằn từng chữ."

Đường Tử Hòa không hề sợ hãi nhìn: "Cho dù là vị cực nhân thần, chung quy vẫn bị hoàng đế nắm giữ sinh tử, cho dù hoàng đế sủng tín ngươi cả đời, ngươi có dám vỗ ngực nói con cháu Tần gia mãi mãi không thất sủng không? Đương kim hoàng đế không có con nối dòng, thần tâm dân tâm rung chuyển bất định, nếu ngươi có ý muốn vấn đỉnh, lúc này chính là..."

Tần Kham cả giận nói: "Mấy năm nay ta đã nhiều lần bảo ngươi vào Báo Phòng khám cho bệ hạ vì sao mãi vẫn không có con nối dòng, ngươi nhiều lần thoái thác không chịu. Thì ra là ngươi cố ý."

Bình Luận (0)
Comment