Nghiêm Tung gật đầu: "Lần này hạ quan phụng chỉ tuần biên, cũng nhìn thấy rất nhiều người và chuyện cần sửa trị, qua mật của thám tử Cẩm Y vệ, rất nhiều biên trấn vẫn tồn tại những việc ác như uống máu binh, nô dịch binh sĩ, lén bán quân giới, những người và những chuyện này hạ quan đều đã viết vào tấu chương, đợi tảo triều ngày mai, hạ quan nhất định sẽ tố cáo họ."
Tần Kham thở dài: "May mắn có chiến thắng ở Ứng Châu của bệ hạ, trận chiến này không phải nhỏ, ít nhất cũng đổi lấy được mười năm hòa bình cho Đại Minh, mười năm mà bệ hạ tự mình kiếm về đối với Đại Minh chúng ta mà nói thì rất trọng yếu, trong mười năm này, chúng ta phải sẵn sàng ra trận, chỉnh đốn vương sư, sau mười năm, chúng ta sẽ chủ động dẫn đại quân xuất phát tới đại mạc thảo nguyên, triệt để đánh bại người Mông Cổ đã di họa Đại Minh hơn trăm năm."
Nghiêm Tung ưỡn ngực, trong mắt nổi lên quang mang hưng phấn: "Hạ quan thề chết theo Công gia, chứng kiến vương sư Đại Minh càn quét vũ nội, đãng tĩnh thiên hạ."
Tần Kham cười nói: "Cho nên, chúng ta chúng ta phải sống cho tốt, sống để nhìn thấy Đại Minh đánh bại Thát Đát Ngoã Lạt, thu lãnh thổ to lớn phía bắc về bản đồ Đại Minh, ngươi và ta có công mở mang bờ cõi tất sẽ được lưu danh sử sách, vinh quang thiên cổ."
Nghiêm Tung gật đầu thật mạnh, nâng chén ngang mày tương kính, hai người một ngụm uống cạn, nhìn nhau cười.
"Ai có thể ngờ rằng, triều Chính Đức chúng ta giàu mạnh còn hơn cả những năm Hoằng Trị, triều Chính Đức mới được xem như Đại Minh phục hưng thực sự, so sánh với tiên đế tiên đế Hoằng Trị năm đó cùng với một đám lão thần trung trực vất vả cả đời, triều Chính Đức lại được phục hưng trong tay một nịnh thần được cảthiên hạ công nhận, Tần Công Gia, trời cao đãi ngài rất hậu, nhưng cũng rất bất công với ngài."
Nghiêm Tung thở dài, hắn là thân tín tâm phúc của Tần Kham, cũng là người hiểu Tần Kham nhất, càng hiểu Tần Kham, Nghiêm Tung càng khâm phục hắn hắn, mấy năm nay những chuyện Tần Kham làm hắn đều thấy, hắn Tần Kham vì quốc gia này phải trả giá bao nhiêu tâm lực, hoàng đế hoang đường ngu ngốc, triều thần tranh đấu lẫn nhau, sĩ tử thì chỉ biết nói suông, người thực sự thay đổi quốc gia này mà lặng lẽ dùng hết ánh sáng ánh sáng cả đời, lại chỉ có được một cái danh xấu là nịnh thần.
Càng như vậy, Nghiêm Tung càng khâm phục Tần Kham.
Tần Kham cười nhạt: "Không quan tâm hơn thua, cười nhìn hoa nở hoa rụng trước đình. Ta tới thế giới này, lưng gánh sứ mệnh trầm trọng, lời nói của người bên ngoài có ảnh hưởng gì tới ta?"
Nghiêm Tung thở dài, lại nâng chén tướng kính.
Tiếng bước chân Vội vàng Vội vàng từ ngoài phòng khách truyền đến, Tần Kham nhíu mày.
Quản gia và hạ nhân của phủ Quốc Công đều biết, Nghiêm Tung là khách nhân trọng yếu của hắn, vào lúc đang dốc hết tâm tình, ai lại dám đến quấy rầy giết phong cảnh như vậy?
"Lão gia, không ổn rồi, hoạn quan trong cung có việc gấp bẩm báo." Thanh âm của quản gia ngoài sảnh mang theo mấy phần hoảng loạn.
Mày Tần Kham càng nhíu chặt, trầm giọng nói: "Chuyện gì?"
Một đạo thanh âm bén nhón như tiếng xé lụa vang lên ngoài sảnh: "Phụng lệnh của ti lễ giám Trương công công, xin Tần Công Gia mau mau vào Báo Phòng, bệ hạ người... người..."
Tần Kham cả người chấn động, đứng bật dậy, cùng Nghiêm Tung kinh ngạc nhìn nhau, phát hiện sắc mặt của nhau đều trắng bệch tới dọa người.
Vội vàng lao ra khỏi phòng khách, Tần Kham túm cổ áo tiểu hoạn quan xách hắn lên, gằn giọng nói: "Bệ hạ làm sao?"
Tiểu hoạn quan, nước mắt lưng tròng khóc lớn: "Bệ hạ lúc chạng vạng nhảy vào trong hồ trước Báo Phòng, bị đuối nước rồi."
Trước mắt tối sầm Tần Kham trước mắt tối sầm, lập tức cảm thấy thiên toàn địa chuyển, cả người lắc lưu mấy cái mới đứng vững.
Nghiêm Tung kinh hãi, tóm lấy bả vai hoạn quan lạnh lùng nói: "Đuối nước? Thiên tử là vạn thừa kim quý chi tôn, sao có thể đuối nước? Cấm vệ va các thái giá là trong cung đều chết hết cả rồi à? Vì sao không trông coi bệ hạ?"
"Bệ hạ hiện giờ ra sao rồi?"
"Bệ hạ vẫn còn hít thở, nhưng không biết vì sao mãi không tỉnh, Các Thái y của Thái y viện đều đã xem qua rồi, có điều đều thúc thủ vô sách, lúc này ba vị Đại học sĩ nội các và thượng thư đại nhân của các bộ, các công, hầu, bá trong kinh đều đã tục tập ngoài Báo Phòng chờ tin tức, Trương công công lệnh cho nô tỳ mời Tần Công Gia và Nghiêm đại nhân cùng vào Báo Phòng thương nghị chuyện quan trọng."
Tần Kham sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt lạnh như băng, quay đầu nhìn Nghiêm Tung đang khiếp sợ một cái, cắn răng nói: "Chúng ta tới Báo Phòng xem thế nào."
Nghiêm Tung vội vàng gật đầu, dưới sự dẫn dắt của tiểu hoạn quan, ba người vội vàng ra khỏi cửa phủ, trước khi lên xe ngựa, Tần Kham nhớ ra gì đó, xoay người nói với thị vệ ngoài cửa sổ: "Nhanh tới ngoại trạch ở thành đông, mời xin Đường cô nương tới Báo Phòng, cứu người như cứu hoả, nhanh lên."
Thị vệ ôm quyền lĩnh mệnh, không nói tiếng nào xoay người lên ngựa, ở trong bóng đêm chạy như bay mà đi.
Xe ngựa của Tần Kham và Nghiêm Tung một đường đi nhanh, chỉ mất thời gian hai nén hương đã tới trước báo Phòng.
Trước Báo Phòng đầy người là người, đứng ở trên cao nhìn chỉ thấy một mảng đầu người đông nghịt, nội các Đại học sĩ, thượng thư Thị Lang các bộ, huân quý trong kinh toàn bộ tập trung đến đông đủ, Cẩm y Giáo úy và các phiên tử Đông Tây Hán tuần tra qua lại, tướng sĩ của Đằng tương tứ vệ và đoàn doanh cầm qua giương cung, như lâm đại địch, chung quanh chỉ thấy đèn đuốc chói lọi, còn cả những khuôn mặt đầy vẻ lo âu, trước cửa cung đè nén không khí khẩn trương, ép cho người ta không thở nổi.
Tần Kham và Nghiêm Tung vừa xuống xe ngựa, một đám đại thần và huân quý ùa lên vây, có người lo lắng giậm chân, có người mắng to hôn quân hoang đường, còn có người gân cổ hét đây là là âm mưu, tất có tặc nhân thiết kế hành thích vua, vân vân.
"Các vị đại nhân, yên lặng!" Thủ phụ Nội các Dương Đình Hòa hô to một tiếng.
Chấp sát thiên hạ hơn mười năm, uy tín của Dương Đình Hòa trong các triều thần vẫn rất lớn, hét một cái là các đại thần đại mồm năm miệng mười phải im bặt? Sau đó vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt âm trầm của Tần Kham.
Lăn lộn trong triều đường đục ngầu này hơn mười năm, không thể không thừa nhận, địa vị của Tần Kham đã hết sức quan trọng, bị người mắng cũng được, bị người hận cũng được, hiện giờ trong triều đường không có một ai dám coi khinh sự tồn tại của hắn.
Vội vàng chắp tay với các đại thần chung quanh, Tần Kham nhìn Dương Đình Hòa trầm giọng nói: "Bệ hạ tỉnh chưa? Thái y nói thế nào?"
Dương Đình Hòa thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa tỉnh, Thái y ở trước cửa Báo Phòng ra ra vào vào, tuy rằng một chữ cũng không nói, nhưng lão phu thấy sắc mặt của bọn họ, chỉ sợ có chút không ổn..."
Trong lòng Tần Kham trầm xuống, sắc mặt càng tối tăm.
Nhìn các đồng liêu đang lo âu chung quanh, Tần Kham áp chế kinh hoàng trong lòng, gượng cười nói: "Cát nhân tất có thiên tướng, bệ hạ không phải tướng chết non, tất có trời cao bảo hộ, chỉ cần còn thở là không sao rồi, chứng tỏ còn cứu được, tỉnh lại chỉ là chuyện sớm hay muộn, chư vị đồng liêu đừng hoang mang, lúc này không thể tự loạn trận cước, dẫn tới thần dân thiên hạ khủng hoảng."
Dương Đình Hòa cũng gật đầu nói: "Tần Công Gia nói không sai, bệ hạ vẫn còn hô hấp, có lẽ tình huống không quá xấu, chư vị cứ yên tâm."