Đúng là nội các thủ phụ, Dương Đình Hòa một hơi nói hết về các phiên vương của Chu gia, thuộc như lòng bàn tay, mọi người trong đình liên tục gật đầu, mọi người đều minh bạch, Dương Đình Hòa đề xuất Hưng Vương Chu Hậu Thông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là nhân tuyển kế thừa ngôi vị hoàng đế cuối cùng, Khổng Tử sớm đã định ra lễ chế quân thần, vị trí hoàng đế này không phải nói ai làm thì người ấy làm, huyết mạch và lớn nhỏ là quan trọng nhất, nếu Chu Hậu Chiếu thực sự gặp bất trắc. Ánh sáng may mắn không ngoài ý muốn sẽ chiếu xuống đầu Chu Hậu Thông, bất luận hắn có nguyện ý hay không thì hắn vẫn phải làm hoàng đế.
Tần Kham tĩnh tọa trong đình không nói gì, sau khi nghe thấy cái tên Chu Hậu Thông thì mặt không khỏi run run, tiếp theo thì chua chát.
Chu Hậu Thông chính là Gia Tĩnh hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, mình đi tới thời đại này, thay đổi lịch sử vốn có, nhưng vẫn có một số việc phải dựa theo quỹ tích vốn có mà xảy ra. Chu Hậu Chiếu vẫn đuối nước, mà Chu Hậu Thông cũng có tư cách thừa kế.
Lúc này trong lòng Tần Kham không khỏi sinh ra mấy phần bi thương.
Mình rốt cuộc thay đổi cái gì? Đi tới thời này có ý nghĩa gì? Nếu lịch sử không thể khinh bạc, trời cao vì sao cứ lựa chọn để hắn đến đây?
"Ăn bổng lộc của vua, chuyện trung thành với vua là bổn phận của thần tử. Chúng ta đều hy vọng bệ hạ cát nhân thiên tướng qua được một kiếp này. Nhưng, nếu quả thực không qua khỏi, chúng ta không thể không lập tân quân khác, để yên lòng thiên hạ, đây cũng là bổn phận của nhân thần. Tần Công Gia, ngươi và ta lúc này nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào, bọn họ cần xã tắc yên ổn, cần quân thần triều đường đầy đủ, để tòa giang sơn này vững vàng tiếp tục đi về phía trước, người nông dân có ruộng, thương nhân có lợi, quan viên làm việc công, già có áo mặc, trẻ có cơm ăn, những cái này mới là căn bản của xã tắc, Tần Công Gia, lúc này chúng ta phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng, tình nghĩa cá nhân chỉ có thể bỏ qua motjoj bên."
Lời nói của Mưu Bân khiến mọi người trong đình đều gật đầu đồng ý, Tần Kham cũng không cãi lại.
Dương Đình Hòa vuốt râu nói: "Việc Tân quân sợ là chính là như vậy, cho dù nội các đình nghị thì cũng là kết quả này, nếu bệ hạ phát sinh bất trắc, tân quân đăng cơ là tất nhiên, trước đó chúng ta an bài như thế nào thì xin Tần Công Gia đưa ra chương trình."
Lời này của Dương Đình Hòa nói rất hàm hồ, trước khi Chu Hậu Chiếu chưa chết thì lời này dù sao cũng có chút phạm huý, chỉ là một câu hàm súc thôi.
Nhưng tất cả mọi người trong đình đều minh bạch ý tứ trong lời nói của Dương Đình Hòa.
Tân quân đăng cơ là đại sự, chính như cái gọi là vua nào triều thần nấy, hoàng đế đổi người, nhân sự triều đường phía dưới biến động tất nhiên không nhỏ, mọi người trong đình là cùng một đảng, nếu muốn ngồi ở vị trí này phục vụ cho dân thêm mấy năm, nắm quyền thêm mấy năm, hiện tại nhất định phải lên kế hoạch cho tiền đồ.
Tần Kham mặt trầm như nước, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, trầm mặc không nói một câu.
Trong Lương đình yên lặng tới kim châm cũng có thể nghe thấy, thái độ của Tần Kham quá trọng yếu, từ sau khi Lưu Cẩn chết, biểu hiện của Tần Kham luôn rất nhún nhường, có đôi khi khiến các đại thần thậm chí xem nhẹ sự tồn tại của hắn, nhưng chỉ có đám người Dương Đình Hòa, Mưu Bân, Nghiêm Tung là minh bạch nhất, Tần Công Gia nhún nhườngkhông có nghĩa là yếu đuối, mà là đang giấu tài, tránh xung đột trực tiếp với các quan văn thanh lưu, nhưng cánh chim của đảng Tần Kham trong mười năm nay nhanh chóng đầy đặn, bất kể triều đường kinh sư hay là quan phủ địa phương, bóng dáng của Tần Kham luôn như ẩn như hiện.
Một vị nhân vật tay nắm đại quyền sinh sát của vô số người, khi đối mặt với thay đổi triều đại, hắn sẽ lựa chọn tiếp tục nhún nhường hay là thừa cơ mở rộng thế lực, trở thành một quyền thần ngay cả hoàng đế cũng không dám tùy tiện đắc tội?
Không biết trầm mặc bao lâu, Tần Kham cuối cùng cũng hoàn hồn, đón ánh mắt tha thiết của mọi người lắc đầu cười khổ.
" Các ngươi đừng hỏi ta, ta vừa nói rồi, hiện tại tâm tình rất loạn, thật sự không muốn nghĩ tới những chuyện giống như là xa xôi đó." Tần Kham dừng một chút nói tiếp: "Ta chỉ có một câu muốn nói."
Mọi người lập tức ưỡn thẳng người, lấy lại tinh thần.
Tần Kham chậm rãi nhìn mọi người chung quanh, gằn từng chữ: "Ta tin bệ hạ sẽ không chết, hắn khẳng định có thể chống đỡ qua một kiếp này, cho nên. Về triều đường ta không có an bài, bởi vì thiên hạ này dù sao cũng là của bệ hạ."
"Điều chúng ta có thể làm, đó là trước khi bệ hạ tỉnh lại, để bảo vệ tốt tòa giang sơn này của hắn, không thể cho hạng người có dã tâm bất kỳ cơ hội nào để làm loạn, cho nên, an bài mà ta muốn làm là ở ngoài chứ không phải ở trong."
Nghiêm Tung chắp tay nói: "Ý của Công gia là..."
" Xuất động thám tử Hán Vệ tới đất phong của các phiên vương, nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của phiên vương các nơi Đại Minh, nếu có chút dị thường, bắt hỏi tiêu diệt. Mười hai vị khai quốc hầu thống lĩnh đoàn doanh trong hoàng thành Kinh sư ai làm chức nấy, còn nữa."
Tần Kham suy tư một lát rồi nói: "Bệ hạ không chết, nếu có chút bất trắc thì phiên vương, lưu dân và trộm cướp các nơi sẽ rục rịch, kinh sư đoàn doanh và Ngũ thành binh mã ti cùng với Chu biên mật vân tam vệ mặc dù binh nhiều, nhưng chung quy vẫn là ăn lương thái bình, chiến lực không mạnh, nếu có người tạo phản thì chỉ sợ là ứng phó không dễ, ta đề nghị, điều động một bộ phận biên quân nhập kinh, thủ vệ kinh đô, để phòng kẻ bất tuân."
Tần Kham vừa mới dứt lời, đám người Dương Đình Hòa, Dương Nhất Thanh trong đình có chút kinh dị, Bảo Quốc công Chu Huy lão gia tử thì mày nhíu chặt, vuốt râu không nói một câu, chỉ có Mưu Bân và Nghiêm Tung lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
" Điều động biên quân nhập kinh? Cái này..." Dương Đình Hòa do dự.
Tần Kham thở dài: "Dương tiên sinh, bệ hạ năm trước từng điều động biên quân của bốn trấn Tuyên phủ, Đại Đồng, Diên Tuy, Liêu Đông nhập kinh, có ý thay quân với kinh sư đoàn doanh, để danh chính ngôn thuận, bệ hạ còn từng hạ chỉ cho Tổng binh c bốn trấn, trong ý chỉ gọi bọn họ là "Ngoại tứ gia quân', Dương tiên sinh, việc này ngươi chắc biết."
Cách nói "ngoại tứ gia quân", không phải là Tần Kham sáng tạo, là Chu Hậu Chiếu đề xuất trước.
Chu Hậu Chiếu thượng võ, trong kinh sư bất luận là hoàng cung hay là Báo Phòng, đều đặc biệt mở một diễn võ trường, để hắn chỉ huy quân đội diễn võ, Chu Hậu Chiếu đọc nhiều binh thư, hơn nữa hắn cũng không phải là hạng người lý luận suông nói bốc nói phét như Triệu Quát, hắn biết rõ sự khác nhau giữa lý luận và thực tế, cho nên sau khi đọc xong binh thư, đối với trận hình mới học được cũng thế, điều động đại quân trước sau cũng thế, kết hợp sử dụng mấy loại binh khí cũng vậy, toàn bộ đều được đưa ra diễn võ trường, luôn muốn đích thân điều động quân đội thí nghiệm những lý luận này, mới có thể tiêu hóa nó một cách đầy đủ, cuối cùng là công nhận nó.