Mấy vạn người như một người, cước bộ chỉnh tề phát ra một tiếng "rầm", đại quân lập tức dừng bước, giống như một cây tùng đứng thẳng bất động tại chỗ.
Nhìn đại quân kỷ luật nghiêm minh nhanh nhẹn dũng mãnh này, dù là Đỗ Yên không hiểu chiến sự cũng không khỏi tán thưởng từ đáy lòng.
Quả thật là bách chiến uy vũ chi sư!
Một con tuấn mã màu trắng đón ánh dương chói mắt, giống như một đạo thiểm điện, nhanh như điện chớp chạy như bay đến trước mặt Đỗ Yên, người trên ngựa mặc chiến giáp màu đen, đội mũ giáp màu đen, bên hông treo nghiêng một thanh nặng ba thước, trong đôi mắt bão kinh phong sương lộ ra mấy phần tang thương nhìn thấu tình đời, lúc này đang có chút kích động chăm chú nhìn Đỗ Yên cách đó không xa.
" Đỗ... Yên?" Diệp Cận Tuyền hỏi thử.
Đỗ Yên cũng kích động, nhưng vẫn cố nén, ngồi yên trên lưng ngựa nhìn thẳng vào mắt Diệp Cận Tuyền.
" Diệp Cận Tuyền, Diệp Tổng đốc, ngươi sư xuất nội gia nhất môn, hiện giờ quan cư võ quan nhất phẩm, độc lĩnh quân biên trấn, dưới trướng có mười vạn lính, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có còn giữ tình cảm với Ninh Quốc Công, có còn nhận tỷ muội và sư điệt sư môn của ngươi không?"
Diệp Cận Tuyền khẽ giật mình, thân hình ngồi trên lưng ngựa bất giác ưỡn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
" Ta xuất thân phủ Ninh Quốc Công, từng là gia phó trong phủ của Tần Công Gia, Tần Công Gia chính là chủ cũ của ta, ta theo học nội gia trương ân sư, lệnh đường cũng là sư tỷ của ta, đại trượng phu được hưởng vinh hoa phú quý mà quên tình cảm xưa thì có khác gì cầm thú?"
Đỗ Yên bình tĩnh nhìn vào mắt Diệp Cận Tuyền, mắt không chớp, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn.
Diệp Cận Tuyền không hề có vẻ giả dối, bình tĩnh nhìn lại.
Một lúc sau, Đỗ Yên nước mắt rơi thành chuỗi, vẻ mặt cố giả vờ đạm mạc nhanh chóng hóa thành mệt mỏi vô tận và lo sợ không yên, người ngồi trên lưng ngựa có chút lảo đảo.
Diệp Cận Tuyền kinh hãi, vội vàng xoay người xuống ngựa, trước khi Đỗ Yên sắp ngã xuống thì tóm lấy cánh tay của nàng ta.
" Đỗ Yên, ngươi sao thế?"
Đỗ Yên nhìn Diệp Cận Tuyền, giống như gặp thân nhân thất lạc nhiều năm, ủy khuất, mệt mỏi và sợ hãi trong lòng vào lúc này được phóng thích hoàn toàn, khóe miệng cong lên, oa oa bật khóc.
" Diệp sư thúc, tướng công gặp nạn, xin ngươi nhanh chóng cứu hắn."
Chu Hậu Chiếu hôn mê ngày thứ chín, chiếu thư giục tân quân lên ngôi rời kinh ngày thứ ba, Đang lúc các triều thần mỗi người mang tâm tư riêng chờ tân quân vào kinh, hơn nữa tất cả lễ nghi chuẩn bị thỏa đáng, Báo Phòng bạo phát một đại sự.
Hai chữ "Bạo phát", đủ thấy sự kinh hãi của chuyện này.
Mười bốn tháng bảy năm Chính Đức thứ mười bốn, trước đêm tết Trung Nguyên, Chu Hậu Chiếu nằm trên giường tại chủ điện Báo Phòng sinh tử chưa rõ không ngờ lại mất tích.
Trong cấm cung Báo Phòng được Đề phòng sâm nghiêm như thùng sắt, chung quanh chủ điện lại có vô số hoạn quan cung nữ và Thái y, lẽ ra dưới sự đề phòng sâm nghiêm như vậy, ngay cả ruồi bọ cũng chẳng bay ra được chủ điện Báo Phòng, nhưng mà, Chu Hậu Chiếu lại vẫn mất tích một cách thần kỳ, ngay cả một sợi tóc cũng không tìm ra được.
trước đêm tết Nguyên Tiêu, ngày này được Phật giáo gọi là "Vu Lan bồn tiết", thế nhân tế điện tổ tiên, cũng là ngày bách quỷ dạ hành. Đương kim hoàng đế đang Hôn mê bất tỉnh mạng như ngàn cân treo sợ tóc lại không ngờ mất tích một cách vô cớ! Đây không nghi ngờ gì nữa là một đại sự ly kỳ và kinh khủng.
Mất tích cùng Chu Hậu Chiếu Còn có một trong bát hổ, tổng quản Nội khố Cao Phượng.
Trời còn chưa sáng, liền có tiểu hoạn quan nghiêng ngả lảo đảo lao vào chung cổ như cha mẹ vừa chết, thường ngày trừ triều hội và hoàng đế băng hà ra, chuông lớn không tùy tiện được gõ trong đêm khuya lại phát ra tiếng đánh dồn dập không có quy tắc, khiến cả kinh sư chấn động.
Vô số đại thân ở nội phố ngoài cung bừng tỉnh trong cơn mơ, nghe thấy tiếng chuông thì giật nảy mình, cho rằng Chu Hậu Chiếu đã băng hà, vội vàng mặc triều phục kêu khóc tiến vào cung, kết quả lại được nghe tin tức hoàng thượng mất tích vô cớ.
Triều dã khiếp sợ! Kinh sư sôi trào!
Khi văn võ Cả triều đang lòng người hoảng hốt, một người đang sống sờ sờ tự dưng mất tích, tân quân sống hay chết hoàn toàn không rõ, tân quân lên ngôi sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, các đại thần nghênh lập tân quân rốt cuộc là trung thần hay là nghịch, chỉ sợ ngay cả sử quan cũng không thể kết luận.
Trong điện Văn Hoa Hoàng cung, tiếng cãi nhau, tiếng chửi bới, thậm chí tiếng đánh lộn, các tiểu hoạn quan thị hầu trong điện phương dung thất sắc, ôm đầu chạy ra khỏi điện, bám khung cửa hoảng sợ nhìn các thái giám và đại thần đánh nhau trong điện, thỉnh thoảng từ trong đám người đ bác sát truyền đến mấy tiếng hét thảm, cũng không biết là ngoại đình chiếm thượng phong hay là nội đình cao hơn một bậc.
Thói xấu thích tụ tập đánh nhau của quan văn Đại Minh lại được trình diễn ở điện Văn Hoa, lần này thanh thế kéo bè kéo lũ đánh nhau có thể nói là rất lớn, không chỉ nội các, Đô Sát viện và quan viên lục bộ tham chiến, ngay cả thái giám của ti lễ giám cũng tham gia, thật sự là một cảnh tượng hoành tráng hiếm có.
Ngươi tới ta đi cào cấu tóm dái, cùng với những tiếng chửi bới tho bỉ, sau nửa canh giờ, đại chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Hơn mười quan viên và thái giám thương thế quá mức nghiêm trọng được võ sĩ cấm cung đỡ ra ngoài điện tới thẳng Thái y viện. Hơn mười đại thần và thái giám còn lại thì thở hổn hển ngồi bệt trên đất, cả người đầy thương tích nhưng vẫn không chịu yếu thế nhìn nhau chằm chằm.
Người thương thế nghiêm trọng nhất là Trương Vĩnh, Trương Vĩnh mặc dù cao lớn khôi ngô, rất có vũ lực, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, hổ khỏe cũng không chịu nổi sói nhiều, hôm nay mục tiêu đả kích của các đại thần ngoại đình cơ hồ hoàn toàn đều nhắm vào hắn, trong loạn chiến cũng không biết đã trúng bao nhiêu độc thủ hắc cước, áo mãng bào trên người sớm dã bị xé cho lam lũ, nhìn không ra màu sắc.
Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Trương Vĩnh vẻ mặt ủy khuất hốc mắt ngấn nước, tức giận lườm các đại thần chung quanh.
"Đám quan văn Các ngươi, miệng thì Khổng viết Mạnh nói, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng xuống tay cũng thật thâm độc, ai nấy đều chào hỏi hạ thân của Tạp gia, Tạp gia với các ngươi có thâm cừu đại hận gì mà ra tay toàn chiêu số lấy mạng người như vậy, sao các ngươi khuyết đức thế."
Dương Đình Hòa vẻ mặt tang thương, má không biết bị ai dùng tay cào bốn vết máu dài, miệng đau tới run run.
"Phì! Cẩu hoạn nô, lão phu nhịn ngươi nhiều năm rồi! Ngươi là ti lễ giám chưởng ấn, là đệ nhất nhân nội đình, bệ hạ nằm trong Báo Phòng lại mạc danh kỳ diệu không thấy bóng dáng, việc này không trách ngươi thì trách ai?"
Trương Vĩnh giận dữ: "Dương Đình Hòa, ngươi già nên mắt mù rồi à? Đêm qua lúc bệ hạ mất tích, Tạp gia đang ở trong ti lễ giám hoàng cung phê duyệt tấu chương, cách Báo Phòng tới cả vạn dặm, bệ hạ mất tích có liên quan gì tới Tạp gia?"
Dương Đình Hòa cười lạnh: "Không liên quan gì tới ngươi à? Trương Vĩnh, ngươi sờ lương tâm nói thêm câu nữa đi? Lão phu đã hỏi đại hán tướng quân trực ở Báo Phòng, canh ba giờ tý đêm qua, nội khố tổng quản Cao Phượng xuất hiện ngoài chủ điện, cầm điều tử có đóng dấu của ti lễ giám, còn cả hổ phù điều binh của ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ, điều toàn bộ tất cả võ sĩ, hoạn quan và cung nữ trị thủ trong điện đi, nói là Đằng tương tứ vệ tiếp quản phòng ngự Báo Phòng, trong phạm vi chủ điện không cho phép bất kỳ ai ở lại, hoạn quan và đại hán rời xa chủ điện Báo Phòng, đợi một canh giờ vẫn chưa thấy Đằng tương tứ vệ xuất phát vào cung, lúc đó mới phát giác là xảy ra chuyện, liền lớn gan quay lại chủ điện, bệ hạ đã không còn bóng dáng, Trương Vĩnh, ngươi dám nói việc này không liên quan tới ngươi à? Bắt cóc đương kim hoàng thượng là tội lớn cỡ nào, không cần lão phu phải nhắc nhở ngươi chứ? Còn không mau mau khai ra nơi hạ lạc của bệ hạ!"
Trương Vĩnh nghe vậy quỳ xuống, nức nở hét lên: "Trương Vĩnh ta thề độc với trời, nếu việc bệ hạ mất tích có liên quan tới ta, nguyện đời đời kiếp kiếp vào súc đạo, trọn đời không thể siêu sinh! Điều tử của ti lễ giám trong tay Cao Phượng không phải là ta xuất ra, lão vương bát họ Cao, ngươi hại ta đến khổ."
Lễ bộ thượng thư Mao Trừng ở bên cạnh cũng cả người đầy thương tích, hai má sưng vù, mắt híp lại thành một đường, nghe vậy vừa cười lạnh vừa đau tới rên rỉ.
" Thề độc nếu hữu dụng thì chúng ta ta việc gì phải đánh nhau? Tính mạng của Bệ hạ bị đe dọa, tân quân lại sắp đăng cơ, đám ngoại thần chúng ta trung thành với vua, nhưng đám nội hoạn các ngươi thì chưa chắc, chắc thấy sắp mất ghế ti lễ giám cho nên ngươi dấu bệ hạ đi, từ đó ngày sau chiếm lợi hết cưỡng ép quân thần, lão phu nói có sai không?"
Trương Vĩnh giận tím mặt, chỉ vào Mao Trừng mắng: "Lão thất phu dám nói xấu Tạp gia! Tạp gia hôm nay chẳng buồn biện giải, trước tiên cứ đánh ngươi đã, lão thất phu xem chiêu."
Nói xong Trương Vĩnh nhảy dựng lên, vung trảo cào lên mặt Mao Trừng.
Trong Điện Văn Hoa, trận đánh thứ hai lại bắt đầu.