Thiếu niên binh năm xưa, mười năm qua từng nhóm được gửi tới Liêu Đông, bọn họ học chữ, học binh pháp, học sinh tồn trên chiến trường đao quang kiếm ảnh huyết nhục bay tứ tung.
Mười năm qua, Tần Kham tự thấy cấp cho bọn họ quá ít, hôm nay nhìn thấy Tống Kiệt, nhìn thấy ánh mắt cảm ơn không hề giả bộ của hắn, trong lòng Tần Kham cảm khái vạn phần.
Cho ít như vậy, lại đổi lại sự báo đáp bằng tính mạng của họ, nhân tính chung quy vẫn là là thiện lương, một chút ân huệ nhỏ có thể được người ta khắc ghi cả đời, chỉ tiếc, nhân tính thiện lương vĩnh viễn chỉ có thể xuất hiện ở tầng dưới chót của xã hội, người địa vị càng cao, lòng người càng bẩn thỉu, bất kể cho người ta bao nhiêu ân huệ thì đổi lấy chỉ là sự nghi kỵ và âm mưu.
Nhìn khuôn mặt không còn non nớt của Tống Kiệt, cùng với một vết sẹo dài chưa lành hắn, có thể tưởng tượng khi hắn ở Liêu Đông đã gặp thoáng qua tử thần như thế nào.
Nụ cười của Tần Kham mang theo sự cảm khái vô tận: "Tống Kiệt, còn nhớ năm đó ngươi làm hộ thị mã tiền cho ta, khi đó ngươi còn chỉ là thằng nhóc hơn mười tuổi, mười năm qua, ngươi già đi rất nhiều, thoạt nhìn trông như hơn ba mươi tuổi, mấy năm nay, các ngươi đều chịu khổ rồi."
Tống Kiệt nức nở nói: "Công gia năm đó từ trong lưu dân doanh chọn chúng ta ra, cho chúng ta cái ăn, cho chúng ta áo mặc, không có ân huệ của Công gia năm đó, mạt tướng và các huynh đệ có lẽ sớm đã hóa thành một nắm đất vàng rồi, vì Công gia mà chinh chiến sa trường là bổn phận của chúng ta, mạt tướng sao dám kêu khổ."
" Không phải chinh chiến sa trường vì ta, mà là vì nước." Tần Kham không thể không cải chính.
Tống Kiệt cười nói: "Mạt tướng mấy năm nay đọc sách không ít, chỉ có điều vẫn có chút mơ hồ với cái từ "trung thành", ai cũng luôn miệng nói trung thành đền nợ nước. Mà năm đó khi chúng ta không d cơm ăn áo mặc, nước đối đã với chúng ta thế nào? Mạt tướng và các huynh đệ đều chung một tâm tư, ai cho chúng ta cơm ăn thì người đó chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta, về phần đền nợ nước gì đó, lấy ra làm khẩu hiệu kêu to hai tiếng là được rồi."
Tần Kham mỉm cười, những thiếu niên binh này tuy rằng đã lớn, trải qua vô số mưa gió, nhưng từ trong xương tủy vẫn còn tính tình quật cường bướng bỉnh của người thiếu niên, cứ như con lừa vậy, khi đã nhận chuẩn cái gì thì thà chết cũng không quay lại.
Sau khi hàn huyên mấy câu với Tống Kiệt về cuộc sống quân doanh cùng với thế cục quan ngoại. Tần Kham vẻ mặt nghiêm lại, nói tới chính đề.
" Diệp Cận Tuyền phái ngươi tới kinh sư, có gì chuyện trọng yếu muốn nói à?"
Tống Kiệt theo bản năng quay đầu nhìn nhìn cửa phòng đã đóng chặt, thấy Đinh Thuận và Lý Nhị án đao đứng ngoài cửa, cuối cùng yên tâm, hạ thấp giọng nói: "Diệp Tổng đốc phụng chiếu của nội các, dẫn năm vạn biên quân Liêu Đông nhập Cư Dung quan, cũng đang đóng binh trong Cư Dung quan."
Tần Kham nghi hoặc nói: "Mệnh lệnh nội các gửi cho hắn là suất binh vào kinh tiếp quản phòng vệ kinh đô, hắn đóng quân ở Cư Dung quan là thế nào?"
Tống Kiệt há miệng, hắn vốn định nói ra chuyện Đỗ Yên một mình xuất quan gặp mặt Diệp Cận Tuyền, nhưng mà vừa nghĩ tới dặn dò trước khi đi của Đỗ Yên, cuối cùng không tiết lộ, chỉ nói: "Diệp Tổng đốc nói, bệ hạ đuối nước hôn mê, kinh sư phong vân biến ảo, triều đường thời cuộc khó lường, năm vạn biên quân vào kinh không phải là nhỏ, cho nên..."
Tần Kham nhíu mày cắt ngang lời hắn: "Đừng nói những lời thừa đó với ta, nói thẳng trọng điểm đi."
Tống Kiệt ngây ra một thoáng, nói: "Công gia thứ tội, Diệp Tổng đốc nói. Thời Xuân Thu Sở Trang vương tập trung hỏa lực ở Lạc Thủy, Chu Tiên sai sứ giả an ủi quân, Sở Trang vương hỏi: "Dại du thủy hậu, Cửu Đỉnh truyền ba đời Hạ Thương Chu, không biết đỉnh này nặng bao nhiêu', hiện giờ Diệp Tổng đốc triển khai quân ở Cư Dung quan, sai mạt tướng vào kinh thành gặp Công gia, Diệp Tổng đốc muốn hỏi Công gia, đỉnh trọng của Đại Minh, Công gia có muốn hỏi thử không?"
Tần Kham cả người chấn động, mở to hai mắt nhìn Tống Kiệt.
Tống Kiệt mặt cúi lưng cong, không buồn không vui, vẻ mặt thậm chí lộ ra khí chất vô hại hàm hậu.
Tần Kham trầm mặc rất lâu, chậm rãi nói: "Những lời này, thật sự là Diệp Cận Tuyền nói à?"
Tống Kiệt cung kính nói: "Mạt tướng là mật sứ của Diệp Tổng đốc, mỗi một chữ nói ra đều là nguyên thoại của Diệp Tổng đốc."
" Cho nên, Diệp Cận Tuyền sau khi nhập quan dừng chân đóng trại không đi tiếp, là để hỏi trước thái độ của ta?"
"Vâng."
Tần Kham cười lạnh: "Ta và Diệp Cận Tuyền quen lắm à? chỉ là đưa hắn lên vị trí Tổng đốc Liêu Đông thôi, hắn vì sao lại muốn giúp ta vấn đỉnh nặng hay nhẹ?"
Tống Kiệt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ: "Diệp Tổng đốc xuất thân từ phủ Quốc Công, trên người hắn vĩnh viễn đóng ấn ký của phủ Quốc Công, Công gia chẳng lẽ đã quên ước nguyện ban đầu của Diệp Tổng đốc khi nương tựa ngài à? Diệp Tổng đốc vốn là phó Thiên hộ biên quân Ninh Hạ, chỉ vì không thể chịu được em vợ của thượng quan đồ sát bình dân vô tội, tức giận nên giết hắn, từ đó về sau mai danh ẩn tích lưu lạc dân gian, hắn sớm đã hận thấu thế đạo này, mười mấy năm qua, Diệp Tổng đốc lo liệu Liêu Đông cẩn trọng chu đáo, không dám có chút lơ là, những cái này đều là vì Công gia."
Nụ cười của Tần Kham càng lạnh hơn: "Vì ta? Luyện binh là vì ta. Giết địch là vì ta. Hắn muốn tạo phản chẳng lẽ cũng là vì ta sao?"
Tống Kiệt nói: "Công gia lúc trước khi lệnh cho Diệp Tổng đốc làm phó tổng binh phó tổng binh Liêu Đông từng nói qua một câu, ngươi đã quên rồi sao?"
" Nói gì?"
"Ngài nói, ' kinh doanh Liêu Đông cho tốt, Liêu Đông không chỉ là của Đại Minh, tương lai mấy năm sau, nó cũng là của Tần Kham ta."
Tần Kham cả người run bắn.
Tống Kiệt tiếp tục nói: "Bệ hạ đuối nước, thời cuộc biến ảo, mắt thấy tân quân sắp thượng vị, ai cũng nói vua nào triều thần nấy, tân quân sau khi vào chỗ thì Công gia còn có thể tiếp tục giữ được thánh quyến hay không? Có lẽ Công gia không cần vinh nhục cá nhân, nhưng khát vọng mà Công gia ngài những năm qua dồn hết toàn lực thi triển, thế đạo đã phải tốn vô số tài lực vật lực nhân lực để thay đổi dần dần, sau khi tân quân vào chỗ, vì người mà phế chính, những thứ ngài nhiều năm qua mất công thay đổi liệu có còn tồn tại không? Nó liệu có biến thành không trung lâu các, thoáng chốc là đổ? Vậy thì, những gì mà ngài làm trong những năm qua còn ý nghĩa gì?"
Tần Kham nhìn chằm chằm Tống Kiệt, bỗng nhiên cảm thấy rất xa lạ.
"Những lời này cũng là ý tứ của Diệp Cận Tuyền à?"
Tống Kiệt ngại ngùng gãi gãi đầu, cười nói: "Vâng, mạt tướng không nói được nhiều đạo lý lớn như vậy, tất cả đều là trước khi đi Diệp Tổng đốc nói với mạt tướng."
Tần Kham bỗng nhiên thay đổi: "Mười năm qua ta gửi rất nhiều tốp thiếu niên binh tới Liêu Đông, các ngươi hiện giờ ở trong biên quân Liêu Đông giữ những chức gì?"
Tống Kiệt ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào nói: "Chúng ta cũng không làm mất mặt Công gia, các huynh đệ được đưa tới Liêu Đông đã có một nửa chết trận sa trường, không có một ai là hạng nhát chết, người còn sống trưf thương tàn về ở Liêu Dương ra, những người còn lại đều được lên chức nhờ lập chiến công, ví dụ như mạt tướng, đã lên làm tham tướng quân tiền tiêu, có mấy tên gia hỏa liều mạng giết Thát tử thì đã thăng nhiệm làm Đô Chỉ Huy Sứ, độc lĩnh một quân rong ruổi Liêu Đông, cao nhất cũng lên làm Thiên hộ, trong mấy trăm tướng lãnh biên quân Liêu Đông, hơn nửa là do huynh đệ chúng ta đảm nhiệm, Diệp Tổng đốc trị biên quân Liêu Đông, nể trọng nhất cũng là những lão đệ huynh chúng ta."
Tần Kham gật đầu, lẩm bẩm nói: "Chẳng trách Diệp Cận Tuyền lại có lo lắng như vậy, thì ra biên quân Liêu Đông đã thành tư binh của Diệp Cận Tuyền."
Tống Kiệt tai thính, vội vàng sửa lại: "là tư binh của Công gia, Diệp Tổng đốc từng nói, hắn cũng từng là gia phó của phủ Quốc Công."