Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 862 - Chương 733: Lễ Chế Chi Tranh

Chương 733: Lễ chế chi tranh

Một dứa bé mười hai tuổi, có thể khác người tới mức này, thật sự được coi là hoa lạ của nhân gian.

Chu Hậu Thông hành lễ rất tiêu chuẩn cũng rất nghiêm túc, bộ dạng đối đãi với Tần Kham như quốc sĩ, trước tiên sửa sang lại y quan, rồi vái dài Tần Kham, mặt còn nghiêm trang hơn là tế tổ.

Tần Kham thở dài trong lòng. Dẫu sao cũng vẫn là trẻ con, luận về hỏa hậu dối trá thì vẫn kém một chút, vừa rồi nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, giống như hoàn toàn không quan tâm tới ngôi vị hoàng đế, xoay người cái lại dùng tư thái quân chủ cảm tạ này cảm tạ kia, gấp gáp biểu thị công khai quyền sở hữu của mình đối với quốc gia này.

Ánh mắt của Vô số người đang nhìn chằm chằm hai người, Tần Kham vội vàng cũng bày ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh để đáp lễ.

" Điện hạ tán thưởng, thần xấu hổ vô cùng."

Chu Hậu Thông đứng thẳng dậy nhìn quần thần chung quanh, chậm rãi nói: "Ninh Quốc Công xuất thân bần hàn, năm Hoằng Trị thứ mười bảy vào Cẩm Y vệ, Liêu Đông trừ gian, huyết chiến sông Liêu, xây dựng Thiên Tân, mở cấm biển, những công tích này thế nhân đều biết, bổn vương không cần nhắc tới, khi làm bách hộ nội thành Nam Kinh phụng mệnh tới đảo Sùng Minh chống lại giặc Oa, lúc quân địch thế lớn, vệ sở Đại Minh ta binh bại như núi đổ, Tần Kham dẫn hơn bảy mươi Giáo úy dưới trướng tự lực chống đỡ chiến cuộc, cuối cùng giết chết giặc Oa trên bãi biển, giương cao quốc uy Đại Minh ta, chuyện này chỉ sợ người ghi nhớ không nhiều, trung thần như vậy, bổn vương há có thể không dùng quốc sĩ để đối đãi?"

Chúng thần Chung quanh bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng đều mỉm cười phụ họa.

Khóe mắt Tần Kham lại giật giật.

Xem ra Chu Hậu Thông trước khi khởi hành vào kinh đã điều tra kỹ càng về mình, mỗi một chuyện mình từng làm hắn đều thuộc như lòng bàn tay, lọt vào tai người khác là vinh quang, nhưng Tần Kham lại luôn có một loại cảm giác như bị trộm nhớ.

" Hữu danh vô thực, phần lớn là nghe nhầm đồn bậy. Thần hổ thẹn, không có nhiều công tích đâu." Tần Kham

Hai người ngươi tới ta đi một người ra sức khen một liều mạng khiêm tốn, sau khi hàn huyên chừng nửa nén hương, hai người cuối cùng cũng diễn xong, trước mặt văn võ cả triều hoàn thành một lần diễn kịch cấp oscar.

Chu Hậu Thông kiễng chân lên vỗ nhẹ vai Tần Kham, Xoay người nói với Dương Đình Hòa: "Sau khi Vào thành bổn vương ngụ ở đâu?"

Về vấn đề đặt chân của Chu Hậu Thông, từ trước lúc Chu Hậu Thông vào kinh nội các và các quan viên Lễ bộ đã nghị định rồi, Dương Đình Hòa thong dong điềm tĩnh khom người nói: "Điện hạ chưa đăng cơ, theo tổ chế từ sẽ từ cửa Thừa An vào cung, ở tạm tại điện Văn Hoa."

Nụ cười của Chu Hậu Thông cứng lại, Ánh mắt lập tức trở nên không vui.

Cửa Thừa An là cửa nam hoàng cung. Nếu so sánh hoàng cung với trạch viện của đại hộ nhân gia thì cửa Thừa An chính là cửa hông của trạch viện, thiên tử Đại Minh trước giờ phải ở cung Càn Thanh, mà điện Văn Hoa thì là nơi làm việc của các nội các Đại học sĩ. Nhiều nhất thì chỉ được xem như là phòng khách, nội các và Lễ bộ nghị định Chu Hậu Thông chỉ có thể vào cung từ cửa Thừa An, ở tạm điện Văn Hoa, chẳng khác nào là chủ nhân của trạch viện lại chỉ có thể vào từ cửa hông, hơn nữa chỉ có thể ở trong phòng khách, hiển nhiên hợp lễ nhưng không hợp tình.

Thần sắc của không vui Chu Hậu Thông lọt vào trong mắt Dương Đình Hòa và các đại thần, mọi người trong lòng đều cười khổ.

Lễ chế Nho gia từ hơn hai ngàn năm trước là do Khổng lão phu tử định ra, đặc biệt là lễ chế hoàng gia, rất có nề nếp, không thể có một chút sai lầm, nếu không tất bị sĩ tử thiên hạ chỉ trích, tương lai sau khi đăng cơ khó tránh khỏi có cái hiềm khi danh đạo thế, Chu Hậu Thông trước khi chưa chính thức đăng cơ, hắn chỉ có thể xem như là khách nhân của hoàng cung, khách nhân tất nhiên chỉ có thể vào cửa hông, ở phòng khách.

Không khí quân thần như cá gặp nước hòa thuận vui vẻ trong nháy mắt đã lập tức đông cứng.

Chu Hậu Thông dừng bước, ngữ khí có mấy phần lạnh lẽo: "Dương tiên sinh, bổn vương kế thừa ngôi vị hoàng đế là nghị định của chư thần trong triều, cũng do thông chính ti gửi công văn tới An Lục Châu, bổn vương theo lễ chế, dùng nghi trượng phiên vương khởi hành, đi mất hai tháng, phong trần mệt mỏi mới tới kinh sư, nếu văn võ cả triều đã đình nghị bổn vương là nhân tuyển kế thừa hoàng vị, thì thân phận của bổn vương không còn là Anh Lục Hưng Vương, mà là hoàng đế Đại Minh tương lai! Hoàng đế Đại Minh vào cung không được đi cửa Thừa Thiên mà phải đi từ cửa Thừa An, không vào cung Càn Thanh mà vào điện Văn Hoa, Dương tiên sinh, ta không phải là chư hầu trộm ngôi vị, mà là thiên tử tương lai đường đường chính chính, chư thần kinh sư đối đãi như vậy, tiên sinh bảo ta phải làm sao?"

Vẻ mặt Dương Đình Hòa vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói: "Trước đại điển Đăng cơ, điện hạ vẫn chỉ là điện hạ, chứ không phải là bệ hạ, điện hạ chỉ có thể vào từ cửa Thừa An, ở tại cung Càn Thanh, ngày sau đăng cơ đại bảo, sau khi chiêu cáo thiên hạ thì vào ở cung Càn Thanh, còn đây là lễ chế hoàng gia, quân thần đều không thể làm trái."

Trong mắt Chu Hậu Thông hiện ra tia lửa phẫn nộ, gắt gao lườm Dương Đình Hòa, Dương Đình Hòa khom người không nói gì, chư thần chung quanh cũng không dám lên tiếng, bầu không khí căng thẳng dần dần tràn ngập mùi thuốc súng.

Giằng co hồi lâu, Chu Hậu Thông hít sâu một hơi, nói: "Tử nói: Danh bất chính thì ngôn bất thuận, bổn vương ngàn dặm vào kinh thành, không ngờ chỉ có thể vào cung từ cửa Thừa An, ở tạm trong điện Văn Hoa, truyền ra thiên hạ, há chẳng phải dính cái hiềm trộm vị? hoàng vị này không làm cũng được, các vị đại nhân, bổn vương cáo từ."

Nói xong Chu Hậu Thông xoay người bước về phía xa liễn, vẻ mặt rất kiên quyết.

Mấy vị Đại học sĩ Nội các khóe mắt giật giật, ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện trong mắt nhau đầy vẻ lo lắng.

Con nối dòng hoàng đế Chu gia không vượng, nhưng Vương gia Chu gia lại rất biết đẻ, mỗi ngày bị nhốt trong thành trì không thể ra ngoài, thời đại này lại không có hoạt động giải trí gì hay ho, trừ nghe diễn khúc xem ảo thuật ra thì chỉ còn lại khi nam ép nữ, nhàn rỗi tới thế thì còn việc gì mà làm? Đương nhiên chỉ có thể chịch choạc vô số nữ nhân trong vương phủ, cho nên đẻ nam sinh nữ nhiều không đếm xuể. Chu Hậu Thông đi cũng không sao, Vương gia ở phía sau chờ làm hoàng đế xếp hàng còn dài hơn là đi uống trà sữa miễn phí.

Nhưng Chu Hậu Thông lại là người thừa kế thuận vị nhất, chọc cho vị Vương gia này tức giận bỏ đi, đổi Vương gia khác đến làm hoàng đế, chuyện làm thì dễ nhưng nói ra thì lại khó nghe, truyền tới lỗ tai sĩ tử thiên hạ, ai biết sẽ khuyếch đại tới thành thế nào? Thần quyền trong triều đường Kinh sư cường thế đến mức nào mới có thể khiến vị Vương gia này ngay cả hoàng đế cũng không muốn làm, cửa thành còn chưa vào đã phẩy tay áo bỏ đi. Khi đó từ từ lan truyền khắp thiên hạ, mặt mũi của triều thần kinh sư biết để ở đâu?

So sánh với hậu quả nghiêm trọng này, vào cung từ cửa gì, ở trong tòa cung điện nào có còn trọng yếu không?

Chu Hậu Thông xoay người mới chỉ bước được ba bốn bước thì mấy vị nội các Đại học sĩ và Lễ bộ thượng thư Mao Trừng sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, Dương Đình Hòa vội vàng cao giọng nói: "Điện hạ xin dừng bước!" Sự khả tòng quyền, chúng thần nguyện nghênh đón điện hạ từ cửa Thừa Thiên vào cung. Ở tại cung Càn Thanh."

Chu Hậu Thông rất nhanh dừng bước, khi xoay người, trên mặt lại nở nụ cười ngây thơ không rành thế sự.

" Hậu Thông trẻ người non dạ, quá mức càn quấy, xin chư thần công đừng giận, Hậu Thông xin bồi tội."

" Điện hạ nói quá lời rồi, chúng thần không dám."

Hai bên lại vái nhau, lại bắt đầu một hồi đóng phim cấp oscar.

Chu Hậu Thông kiên trì đón ánh mắt nhìn thẳng của các triều thần, mọi người cuối cùng phát giác, đứa bé mười hai tuổi này tâm trí hiển nhiên rất không tương xứng với tuổi tác.

Bất kể các triều thần thuộc phe phái nào, có ân oán với nhau thế nào, về đọ sức giữa quân quyền và thần quyền, lập trường của mọi người luôn đoàn kết nhất trí, từ sau khi chế độ nội các của Đại Minh thành thục, thần quyền luôn vượt lên quân quyền, hiện tại đổi một thằng nhóc mười hai tuổi đăng cơ làm đế, về lý luận mà nói, thằng nhóc này là dễ dàng khống chế nhất, nhưng Chu Hậu Thông còn chưa vào cửa thành, biểu hiện của hắn đã tát cho triều thần một cái rõ vang.

Chu Hậu Thông nghênh ngang vào hoàng cung, ở tại cung Càn Thanh, tâm tình của các đại thần lại trở nên rất trầm trọng.

Một hoàng đế không dễ khống chế, đối với đại thần trong triều mà nói, không nghi ngờ gì nữa là một chuyện rất phiền toái, Chu Hậu Chiếu trước kia đã gây phiền toái cho mọi người mười bốn năm, hiện tại lại mọc ra một hoàng đế trẻ tuổi hơn và càng khó chơi hơn, tương lai trên triều đường sẽ dấy lên bao nhiêu sóng gió?

Gió nhẹ ngày thu mang theo mấy phần hiu quạnh cuốn bay lá khô, mùa đông còn chưa bắt đầu, kinh sư đã có mấy phần hàn ý lạnh léo.

Ngày thứ ba Chu Hậu Thông vào cung, sau khi sắp xếp tất cả xong xuôi, lúc chạng vạng cửa cung sắp hạ xuống, trước cửa Thừa Thiên lại từ hai hướng nam bắc có hai người đi tới.

Thân ảnh của Hai người có chút co quắp, giống như đang tránh né gì đó, cuối cùng chạm đầu nhau ở trên quảng trường trống trải trước cửa Thừa Thiên, nhìn thấy nhau, hai người không khỏi giật mình.

"là ngươi!" Hai người đồng thanh nói.

" Cẩm Y vệ Nam trấn phủ ti trấn phủ sứ Tiền Ninh, bái kiến Giang tướng quân."

" Ha ha, Tiền đại nhân miễn lễ."

Hai người ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay chào nhau, mang theo vẻ hoài nghi liếc đối phương.

Tiền Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời, không khỏi lộ ra mấy phần lo lắng, lập tức cũng chẳng buồn che giấu, vén áo bào, quỳ gối trước cửa cung, vẻ mặt cung kính nói với tiểu hoạn quan đứng trực trước cửa: "Thần, Cẩm Y vệ trấn phủ sứ Tiền Ninh, quỳ xin được yết kiến thiên nhan."

Còn chưa nói thì thì một đạo thanh âm khác càng gấp gáp hơn truyền đến.

" Thần, Tuyên phủ du kích lĩnh võ nghị tướng quân Giang Bân, quỳ xin yết kiến thiên nhan."

Tiểu hoạn quan đứng cửa nhíu mày nhìn hai người, hắn là hoạn quan thân tín mà Chu Hậu Thông mang đến từ vương phủ ở An Lục Châu, Chu Hậu Thông sắp đăng cơ, tiểu hoạn quan đang ở lúc tâm khí toàn thịnh, là thần tử tòng long, tương lai vị trí ti lễ giám chưởng ấn có lẽ không tới lượt hắn, nhưng chức thái giám ti lễ giám tùy đường thì điện hạ chắc sẽ thưởng cho hắn chứ?

Chỉ là một trấn phủ sứ, một du kích tướng quân, nào có tư cách gặp hoàng đế? Cho dù là hoàng đế vẫn chưa đăng cơ, các ngươi cũng không đủ tư cách gặp.

Đang định lên tiếng răn dạy thì hai đỉnh bạc nặng tới hai mươi lượng không hẹn mà cùng rơi xuống tay tiểu hoạn quan.

" Thỉnh cầu công công thông báo, Tiền mỗ của đại sự liên quan tới an nguy xã tắc muốn bẩm tấu với Hưng Vương điện hạ."

Giang Bân vội vàng nói: "Giang mỗ cũng có việc rất trọng yếu."

Tiểu hoạn quan hơi giật mình, vẻ mặt rất nhanh có chút nghiêm túc, mắt chớp chớp mấy cái, gật đầu với hai người rồi xoay người vào cung bẩm báo.

Không lâu sau, thân ảnh của tiểu hoạn quan từ trong cửa cung lướt ra.

" Điện hạ triệu Tiền Ninh Giang Bân vào điện Văn Hoa nói chuyện."

Bình Luận (0)
Comment