Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 867 - Chương 738: Tiền Ninh Hiến Lời Gièm Pha (1)

Chương 738: Tiền Ninh hiến lời gièm pha (1)

Hít sâu mấy hơi, Chu Hậu Thông cố gắng khắc chế suy nghĩ kéo toàn bộ đại thần cả điện ra ngoài chém thành bánh chẻo, dùng tay áo long bào lau nước mắt, nói: "Lễ nghị chi tranh không nhắc tới nữa, trẫm sẽ không đáp ứng đâu, bãi triều."

"Bệ hạ! Lễ nghị chính là nền tảng lập quốc, há có thể lờ đi không làm."

"Danh bất chính thì ngôn bất thuận, hoàng thống thống thiên gia vốn là Hoằng Trị nhất mạch, bệ hạ nếu không tôn tiên đế Hoằng Trị làm cha thì lấy cái gì ra để khiến thiên hạ sĩ tử bách tính tâm phục?"

"Bệ hạ nếu không tôn tiên đế làm cha, thì lễ nhạc hỏng hết, quân vương thất đức, thần dân ly tâm, họa không còn xa."

"..."

"Câm miệng lại cho trẫm! Bãi triều!" Chu Hậu Thông lớn tiếng quát.

Hoàng đế Đại Minh không phải là dễ làm, hậu cung mỹ nữ như mây, quốc sự vung tay mặc kệ, ngày ngày nằm ở trong hoàng cung to đùng ăn no chờ chết, tiêu dao như thần tiên.

Những cái này đều là ảo tưởng tốt đẹp của Chu Hậu Thông trước khi vào kinh, thật chứng minh ảo tưởng quả nhiên chỉ là ảo tưởng, lần triều hội đầu tiên triều Gia Tĩnh giống như tát cho hắn một cái bạt tai, triệt để đánh tỉnh hắn.

Lừa đảo! Toàn là lừa dảo! Lừa trẫm ngàn dặm xa xôi vào kinh làm hoàng đế, vừa đăng cơ đã bắt ta đổi cha.

Chu Hậu Thông ở hậu lau nước mắt ủy khuất oán hận, hắn cảm thấy tâm linh non nớt của mình bị thương tổn rất lớn.

Tâm tình vui sướng vào kinh làm hoàng đế lúc trước đã biến mất chẳng còn chút gì, Chu Hậu Thông tuổi nhỏ hiện tại chỉ cảm thấy triều đường kinh sư tràn ngập ác ý với hắn.

Triều thần đột nhiên gây khó dễ, đánh cho Chu Hậu Thông trở tay không kịp, kế hoạch làm yếu quyền lực của Tần Kham, tru trừ quyền thần bị quấy rối, Chu Hậu Thông lúc này chẳng quan tâm tới Tần Kham nữa, so sánh với trừ khử quyền thần, việc đổi cha quan trọng hơn.

Lễ chế chi nghị, nếu triều thần đã mở miệng, tuyệt đối sẽ không đầu voi đuôi chuột.

Chuyện chưa xong, cho dù Chu Hậu Thông có trốn thật xa, có giấu mình thật kỹ thì các triều thần cũng sẽ lôi hắn ra.

Sau khi kết thúc Triều hội, Chu Hậu Thông hầm hầm trở về cung Càn Thanh, các văn võ bá quan do Lễ bộ thượng thư Mao Trừng cầm đầu lại tụ tập trước cửa Thừa Thiên, mấy trăm đại thần mặt hướng về phía cửa cung quỳ gối dập đầu, khóc rống thỉnh cầu hoàng đế đổi cha, không đổi không được, không đổi thì mọi người sẽ chết cho hắn xem.

Đây là một lần thỉnh nguyện thanh thế rất lớn, quan viên trên ngũ phẩm trong kinh toàn bộ trình diện, không ai vắng họp, càng kỳ quái là, ngay cả các huân quý trước nay không nhúng tay vào chính sự cũng xuất hiện, không biết là bị người nào kích động mê hoặc.

Từ thành lâu nội cung cửa Thừa Thiên nhìn ra, đập vào mắt toàn là triều thần mặc quan bào, ai nấy quỳ gối gào khóc, các bách tính xem náo nhiệt trong thành cũng hoảng sợ, vừa thấy tình cảnh trước mắt, còn tưởng rằng tân hoàng vừa đăng cơ không cẩn thận lại băng hà, thế là quần chúng vây xem cũng quỳ xuống theo, thanh thế thỉnh nguyện càng mênh mông cuồn cuộn, tiếng khóc chấn động cửa cung.

Trong Cung Càn Thanh, Chu Hậu Thông còn chưa áp chế được phẫn nộ thì tiếng khóc ngoài cung cũng đã truyền tới, Chu Hậu Thông cả người run rẩy, khuôn mặt non nớt lập tức sung huyết đỏ bừng.

Sau nửa canh giờ, cửa cung mở ra, một hoạn quan cầm phất trần tay mang thánh chỉ xuất hiện ngoài cửa cung, tuyên đọc trung chỉ Chu Hậu Thông tự tay viết cho các đại thần, ý chỉ rất đơn giản, cũng rất không khách khí, chỉ có một ý tứ, thỉnh nguyện các đại thần may về đi, nghiêm cấm tụ tập gây mất trật tự, nếu không sẽ dùng quốc pháp để luận xử.

Ngoài cửa Thừa Thiên, các đại thần của Gia Tĩnh tân triều nhận sự xua đuổi đầu tiên, vẫn là côn bổng, vẫn là hương vị quen thuộc, côn vẫn thế, nhưng tuổi người thì khác.

Cấm vệ trong cung Như lang như hổ tay cầm côn bổng, đuổi cho các quan viên ngoài cửa cung chạy toán loạn, trong nhất thời tiếng khóc vang trời, bụi đất mờ mịt.

Chu Hậu Thông Phẫn nộ đến cực điểm lựa chọn hành động cực đoan như vậy, là vì chuyện các đại thần xin hắn đổi cha.

Cổ nhân coi hai chữ "Trung hiếu" còn nặng hơn trời, ngay cả quân thần trên kim điện triều đường trước lúc chửi nhau cũng gân cổ hét câu "Thần thường nghe thấy thánh thiên tử dùng hiếu trị thiên hạ" làm lời dạo đầu, có thể thấy được chữ "Hiếu" Trọng yếu cỡ nào, là hoàng đế tôn quý nhất thiên hạ, chuyện thứ nhất sau khi đăng cơ văn võ cả triều yêu cầu hắn không ngờ là đổi cha, Chu Hậu Thông chỉ dùng côn bổng xua đuổi đại thần, chứng tỏ hắn yêu các đại thần lắm rồi.

Lúc Các đại thần bị côn bổng đuổi cho gà bay chó sủa, trong cung Càn Thanh lại có mấy người đang quỳ. Trừ Tiền Ninh và Giang Bân gần đây rất được tân hoàng thánh sủng ra, còn có một vị đại thần thường ngày bất hiển sơn bất lộ thủy, Lễ bộ chủ sự Trương Thông.

Trương Thông rất rõ ràng không thuộc về loại người thông minh, trúng cử hơn hai mươi năm, vào kinh thi tám lần mới trúng tiến sĩ, mà trúng tiến sĩ cũng không có nghĩa là nhân sinh từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, thành tích của hắn như vậy không vào được hàn lâm, thứ cát sĩ lại càng đừng hòng, thế là thành thành thật thật phục tùng sự phân công của tổ chức, vào Lễ bộ làm một chủ sự nho nhỏ, hiện giờ Trương Thông đã bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi, con đường làm quan cơ bản là vô vọng.

Ngay khi Trương Thông đang khí phách tinh thần sa sút, lòng đầy ảm đạm thì Chính Đức đuối nước, Chu Hậu Thông đăng cơ, trong mấy tháng ngắn ngủi. Kinh sư liên tiếp biến đổi lớn khiến Trương Thông hai mắt dần dần tỏa sáng, hắn giống như nhìn thấy ánh rạng đông, ánh rạng đông đi thông tới quyền lực và phú quý.

Cho nên lúc này hắn đang quỳ gối trước mặt Chu Hậu Thông, hồn nhiên dứt bỏ cái gọi là khí tiết của quan văn, hắn chỉ cần phú quý.

Chu Hậu Thông đang nổi giận, các đại thần trên triều hội hôm nay đã chọc giận hắn, đi lên bảo tọa mà vạn người phải ngước nhìn này, hắn thậm chí chưa kịp hưởng thụ cảm giác tuyệt vời của sự vạn thừa tôn sư thì các triều thần đã cho hắn một cái gậy vào đầu.

Thứ có thể ném trong điện gần như đều bị ném hết rồi, Chu Hậu Thông cả người vẫn run rẩy.

"Bệ hạ bớt giận. Việc này không nghiêm trọng như bệ hạ nghĩ đâu." Trương Thông cuối cùng cũng nhắm chuẩn cơ hội để mở miệng.

Chu Hậu Thông cả giận nói: "Sao lại không nghiêm trọng? Đám cẩu quan đó khinh người quá đáng. Ngay cả phụ thân cũng có thể đổi, luân lý cương thường thiên hạ ở đâu?"

"Thứ thần cho thần làm càn, hiện giờ triều đường đã bị đám người Tần Kham, Dương Đình Hòa nắm giữ. Bệ hạ mới lên đế vị. Căn cơ bạc nhược. Luận về uy vọng trong triều, tất nhiên không bằng hai người Tần, Dương. Cho nên bọn họ mới có thể ở triều đường chỉ hươu bảo ngựa, biến đen thành trắng, cái gọi là nhận tiên đế Hoằng Trị làm cha cũng là trò cười mà đảng của họ nghĩ ra, trong lễ chế căn bản không đứng được chân, nực cười là văn võ cả triều không ngờ lại trăm miệng một lời hùa theo."

Chu Hậu Thông thở dài: "Trẫm làm sao không biết là như vậy, nhưng văn võ cả triều bức tới, trẫm có biện pháp nào ứng đối đây?"

Trương Thông cười nói: "Bệ hạ chớ lo, kỳ thật bệ hạ hoàn toàn có thể phớt lờ không để ý, thiên hạ chung quy vẫn là thiên hạ của Chu gia, bệ hạ chỉ cần hạ trung chỉ, truy phong Hưng Hiến vương làm hoàng đệ, cộng với thụy hào, triều thần cho dù bất mãn, nhưng cũng đành bất lực thôi."

Chu Hậu Thông do dự nói: "Cách này.... có được không? Nếu nội các và thông chính ti phong hoàn thánh chỉ, trẫm chẳng phải là mất hết mặt mũi à?"

Tiền Ninh lúc này nói xen vào: "Bệ hạ lo quá rồi, lời nói của Trương đại nhân rất có lý, hoàng đế trung chỉ bình thường mà nói thì không thể bị triều thần phong hoàn, cho dù Dương Đình Hòa phong hoàn thì bệ hạ vẫn có thể trước lúc phong hoàn làm trước chút chuyện, di dời sự chú ý của triều thần."

"Làm chuyện gì?"

Khuôn mặt gầy yếu của Tiền Ninh dần dần hiện lên vẻ âm trầm, mí mắt cụp xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ đăng cơ mấy ngày nay, tin rằng đã nhìn ra uy vọng của hai người Tần Kham, Dương Đình Hòa ở trong triều hưng thịnh cỡ nào, bệ hạ mới lên ngôi, chính là lúc đại triển khát vọng, thần quyền quá lớn chung quy vẫn không phải là chuyện tốt, người nên chết thì phải giết."

"Mười năm trước, Ninh Quốc Công Tần Kham dùng hết cơ mưu, phí tâm tận lực, cuối cùng thi hành chuyện mở cấm biển, nhưng mà mười năm nay, hải cương Đại Minh nhiều lần không yên, giặc Oa hải tặc liên tiếp tập kích quấy rối thương đội, vốn hải vận thu lợi rất lớn, vi phạm tổ chế mở cấm biển cũng đáng, nhưng hai năm nay quốc khố thu nhập ít dần, lợi từ hải vận toàn bộ bị Tần Kham giữ lại, dùng để phát triển thủy sư, chế tạo chiến thuyền, nói cái gì là dùng cho 'Đại hàng hải', nhưng hành động này không khác gì làm tăng oai vọng cho một mình Tần Kham, lại khiến bệ hạ phải gánh trên lưng tiếng xấu thiên cổ là cực kì hiếu chiến, cân nhắc lợi hại, cấm biển... Tựa hồ không cần phải mở nữa, bệ hạ sao không phái ra giám sát ngự sử tới Thiên Tân, Tuyền Châu, Ninh Ba, Phúc Châu tứ đại thủy sư, tuần tra ra vào quân lương và đủ thiếu binh lính thủy sư, kiểm tra sổ sách của cảng đông Thiên Tân, tóm lại... Cho dù rất nhiều thủy sư không có tật xấu, nhưng tin rằng các ngự sử đại nhân nhất định có thể tìm ra lỗi, ngự sử xuất kinh, Tần Dương hai người còn có thể ngồi yên được không? Khi đó ai còn để ý tới việc nhỏ như bệ hạ truy phong Hưng Hiến vương?"

Bình Luận (0)
Comment