"Trượng tiết tử nghĩa, chính tại hôm nay!"
Lời nói của Dương Thận đã cổ vũ lòng người văn võ cả triều.
Hắn nói ra tiếng lòng của mọi người, quan văn Đại Minh đạo đức bại hoại cũng được, mua danh chuộc tiếng cũng được, tham ô thành phong trào cũng được, chung quy vẫn có cái đáng khen, cũng là điểm sáng quý giá nhất trong lịch sử hơn hai ngàn năm của Trung Quốc, quy kết lại thì rất đơn giản, là "trượng tiết tử nghĩa mà thôi".
Quan văn không sợ đau không sợ chết, đôi khi để mua thanh danh "Không sợ quyền quý", thậm chí thích nhảy múa trên mũi đao, chủ động trêu chọc hoàng đế, chỉ có thiếu mỗi nước quỳ xuống đất cầu hắn thưởng cho mình một chút đình trượng để về có cái khoe, ai chưa ăn đình trượng thì là không xứng chức, loại cách làm này đương nhiên rất đê tiện, nhưng mặt khác, cũng có thể nhìn ra được quan văn Đại Minh không sợ đòn sợ chết thế nào, người như vậy mà không xé cờ tạo phản thì đúng là phí phạm nhân tài.
Tiếng quát của Dương Thận giống như đốt cháy lửa giận dồn nén từ lâu trong lòng các triều thần, sự yên tĩnh trong kim điện nháy mắt bị phá vỡ, tình cảm quần chúng lập tức sôi trào.
"Tới Thừa Thiên môn quỳ gián, bệ hạ không chịu đáp ứng thì chúng ta đập đầu vào cửa cung mà chết."
" Cùng đi."
" Cùng đi."
Hơn bốn trăm văn võ đại thần ra khỏi kim điện, chậm rãi tới cửa Thừa Thiên.
Cung Càn Thanh.
" Bệ hạ, đại sự không ổn rồi! Văn võ bá quan lại tụ tập ở Thừa Thiên môn quỳ gián, xin bệ hạ... Đáp ứng việc lễ nghị." Tiểu hoạn quan kích động quỳ gối ngoài cửa đại điện, ngữ khí rất dồn dập.
Vừa tan triều, Chu Hậu Thông đầy một bụng lửa giận không không có chỗ phát tiết nghe vậy thì ngẩn ra, cả giận nói: "Lại tới nữa! Đám đại thần này cứ phải bức chết trẫm à? Trừ vừa khóc vừa gào ra thì bọn họ còn có thể làm gì? Kệ họ! Bọn họ muốn quỳ tới khi nào thì kệ!"
Tiểu hoạn quan vẻ mặt đau khổ nói: "Bệ hạ, lần này chỉ sợ không thể để mặc được."
"Thế là sao?"
" Lúc này ngoài cửa Thừa Thiên có hơn bốn trăm vị đại thần đang quỳ, nửa canh giờ trước đã có bốn vị đại thần đập đầu vào cửa cung, đập tới khi máu tươi đầm đìa mới ngất đi, được người ta đỡ đi rồi, ròi lại có bốn vị tiếp tục dùng đầu đập cửa, nhìn tư thế của bọn họ. Đây là muốn tử gián."
Chu Hậu Thông cả người run lên, trong mắt bất giác lộ ra vẻ kích động.
Hắn có thể không quan tâm tới ý kiến của các đại thần, có thể kiền cương độc đoán khư khư cố chấp, bởi vì đây là thiên phú quân quyền, đương nhiên, nhưng hắn không thể ngồi nhìn các đại thần từng bước từng bước xếp hàng đập đầu chết trước cửa cung, việc này tương lai nếu lan truyền thiên hạ. Các đại thần sẽ giương cao thanh, lọt vào sử sách, nhưng mặt khác, thanh danh của hoàng đế Gia Tĩnh hắn ở đâu? Thiên hạ ai sẽ không mắng hắn là hoàng đế ngu ngốc tàn bạo? Vị trí Hoàng đế ngồi chưa vững đã hại chết nhiều tính mạng đại thần như vậy, mình vừa đăng cơ, phiên vương các nơi trong lòng đang không phục. Lúc này nếu gây ra một huyết án chấn động thiên hạ, hắn còn có thể làm hoàng đế thêm mấy ngày?
Mí mắt đột nhiên giật giật mấy cái, Chu Hậu Thông đứng lên, cơn tức trên kim điện sớm đã mất sạch, ngược lại hóa thành lo âu, vội vàng nói: "Mau, lệnh cho đại hán tướng quân cản các đại thần lại, mời chúng thần tới điện Phụng Thiên nghị sự."
Giậm chân thật mạnh, Chu Hậu Thông vừa lo vừa sợ nói: "Có chuyện gì mà không thể bình tĩnh thương lượng, cứ phải làm ra hành động kinh thế hãi tục này? Lễ nghị chi tranh thôi mà, các khanh cớ sao cứ phải hại trẫm."
Tiểu hoạn quan lĩnh, vội vàng chay ra cửa cung.
Ngoài cửa Thừa Thiên, hơn bốn trăm đại thần mặc quan bào quỳ gối dưới thềm, mặt hướng về cửa cung dập đầu khóc lớn.
Trước Cửa cung còn có bốn vị đại thần đang dùng đầu đập cửa, đập cho cửa rung ầm ầm, máu tươi từ trán thuận theo mặt chảy xuống đất, bốn người đã lảo đảo sắp ngã, đại hán tướng quân gác ngoài cửa hơi biến sắc, hai gã tiểu hoạn quan thủ vệ thì mặt như đưa đám, gấp đến độ bóp tay giậm chân, nhưng lại không dám đứng lên khuyên bảo.
Đầu lĩnh Nghiêm Tung thì không biết thật lòng hay là giả ý, khóc thương tâm nhất, chỉ là không ai phát hiện, sau mỗi lần dập đầu một cái, Nghiêm Tung lại ưỡn lưng, liếc ra sau một cái, giống như đang chờ đợi gì.
Bắc trấn phủ ti.
Đinh Thuận khom người cúi đầu, vẻ mặt cung kính: "Công gia, tảo triều hôm nay, tân hoàng đã hạ chỉ lệnh cho Tiền Ninh tới Thiên Tân, điều tra rõ những chuyện bất hợp pháp của quan lại Thiên Tân, bao gồm cả tri phủ nha môn, Đô Chỉ Huy Sứ ti, Cẩm Y vệ Thiên hộ sở, nha môn diêm tào lưỡng đạo, thị bạc ti và thủy sư."
Tần Kham cười lạnh: "Đây là muốn nhổ tận gốc ta mà. Vị trí còn chưa ngồi vững đã hấp tấp vội vàng muốn tước quyền của ta, thật là quá gấp gáp, dẫu sao cũng chỉ là thằng nhóc mười hai tuổi, thủ đoạn non nớt, việc gì cũng phải chú ý hỏa hậu, hỏa hậu chưa tới mà đã mở vung à?"
Đinh Thuận cười nói: "Mười hai tuổi làm ra được những việc như vậy đã rất khó lường rồi, thằng con nhà ta mà có một nửa sự thông minh của hắn, năm đó cớ sao lại bị ta đánh cho suýt nữa thì tàn phế."
Tần Kham liếc mắt nhìn hắn, từ từ nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ biết đào hang, có thông minh hay là liên quan tới cha mình, con trai của ngươi ăn đòn nhiều như vậy cũng không oan."
Đinh Thuận cười cười xấu hổ, vội vàng đổi cái đề tài nói thêm thì chỉ tổ tự rước lấy nhục này, nói: "Công gia, trên triều hội hôm nay, Nghiêm Tung lại nhắc tới lễ nghị, tân hoàng quả nhiên giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, Nghiêm Tung và Dương Thận, con trai của thủ phụ Dương Đình Hòa hai người ở trên kim điện kích động mấy câu, hiện tại Nghiêm Tung và Dương Thận đã dẫn các đại thần tới cửa Thừa Thiên quỳ gián."
Tần Kham tựa hồ không hề bất ngờ, quang mang trong ánh mắt lưu chuyển không ai hiểu.
" Bách quan tử gián, ngươi đoán tân hoàng sẽ có phản ứng như thế nào?"
Đinh Thuận cười nói: "Bách quan nếu thật sự đổ ít máu trước cửa cung, tân hoàng e là không chịu được, tất nhiên sẽ hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo."
Tần Kham gật đầu: "Không sai, cho dù là cửu ngũ chi tôn thì căn cơ của hắn vẫn rất mỏng yếu, đắc tội v một hai đại thần thì không sao, đắc tội với văn võ cả triều thì sẽ phiền toái."
Sau khi Nói xong câu này, Tần Kham và Đinh Thuận đều im lặng, một lúc sau, Đinh Thuận từ trong ngực lấy ra một danh sách đưa tới trước mặt Tần Kham.
"Theo phân phó của Công gia, trên danh sách có tổng cộng một trăm hai mươi hai người, tất cả đều là quan viên trên tứ phẩm ở kinh sư, Cẩm Y vệ tra xét hơn ba năm, những người này có kẻ từng ở địa phương chiếm đất, có kẻ giết hại người vô tội, có kẻ thường xuyên chết tạo chứng cứ giả để hạch tội Công gia nhiều lần, bọn họ đều có lý do để chết."
Tần Kham thản nhiên nói: "Những người này..."
Đinh Thuận vội vàng nói tiếp: "Những người này hôm nay lúc này, toàn bộ tụ tập trước cửa Thừa Thiên khóc lóc quỳ gián."
Tần Kham lại gật gật đầu, hai mắt nhắm lại không nói gì.
Thấy Tần Kham không tỏ vẻ gì, Đinh Thuận lập tức minh bạch ý tứ, trong mắt trong mắt chợt lóe, đút danh sách vào ngực rồi cung kính rời khỏi gian nhà.
Đinh Thuận đi được một lúc, Tần Kham chậm rãi mở to mắt, nhìn xà nhà, thật lâu sau, phát ra một tiếng cười khổ.
"Trước nay danh thần lương tướng, kẻ không giết người mà sáng lập được nghiệp lớn rất ít, thì ra ta cũng không thể ngoại lệ."