Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 872 - Chương 741: Cửa Cung Kinh Biến (2)

Chương 741: Cửa cung kinh biến (2)

Hơn Một trăm tướng sĩ nghe thấy mệnh lệnh, lập tức giơ cao thủy hỏa côn trong tay, trong ánh mắt không dám tin của các đại thần, hơn một trăm cây thủy hỏa côn nện xuống đầu các đại thần, đại thần cầm đầu chửi bới xô đẩy hăng say nhất bị đập vào thái dương, máu tươi phun ra như suối, vị đại thần này không rên nổi một tiếng, lập tức ngã xuống đất, chân giật giật, mắt thấy chắc không sống nổi.

Các tướng sĩ làm thật rồi, các đại thần lúc này lập tức cảm thấy tay chân lạnh buốt, chăm chú nhìn máu tươi uốn lượn chảy trên đất, một suy nghĩ hiện lên trong lòng mọi người: Bệ hạ... thật sự dám động thủ với bọn họ!

" Bệ hạ! Bệ hạ ngươi khinh người quá đáng rồi! Triều ta từ sau thời Hồng Vũ, lần đầu tiên có người đánh chết sĩ phu, chúng ta chính là quốc chi trọng khí, hôm nay vì dân thỉnh mệnh là có tội gì? Có tội gì!" Trong đám người, Dương Thận gầm lên.

Chúng thần nghe vậy mắt trợn như rách ra, trước cửa cung trở nên hỗn loạn, tiếng khóc và tiếng hét đan xen vào nhau.

Bên ngoài Quảng trường, Cẩm Y vệ, Đông Tây Hán, Ngũ thành binh mã ti cùng Thuận Thiên phủ nha nghe động tĩnh vây tới, có người muốn tiến lên hỏi thì tên bách hộ đi đầu hình như có cảm ứng đột nhiên quay đầu lại, trợn mắt quát: "chúng ta phụng thánh dụ làm việc, người không phận sự mau tránh ra, nếu không luận xử như đảng!"

Người của Hán Vệ và Ngũ thành binh mã ti hoảng sợ, đều lui về phía sau hơn mười bước, khí thế của bách hộ quá cường đại, chỉ hai chữ "Thánh dụ" thôi cũng đủ để khiến mọi người nhượng bộ lui binh rồi, cho dù cho tới bây giờ vẫn không nhìn ra vị bách hộ này và thuộc hạ của hắn là thuộc doanh trấn nào, mọi người cũng không dám quản nhàn sự, nhưng trong lòng mọi người cũng lén hạ định nghĩa cho họ, mặc phục sức của tướng sĩ Tam thiên doanh, làm việc lại càn rỡ kiêu ngạo như vậy, không coi ai ra gì như vậy, không phải người dưới trướng Giang Bân gần đây rất được thánh quyến ra thì còn có thể là ai?

Bách hộ lúc này lại quay đầu lại, lạnh lùng nói với các đại thần đang quỳ dưới đất kêu khóc: "Chư vị đại nhân xin mau mau giản tán về phủ đi, mạt tướng lĩnh ý chỉ, thời gian nửa nén hương sắp qua rồi, khi đó nếu ai còn chưa đi, chớ trách mạt tướng trượng tễ các ngươi ngay tại chỗ."

Chúng thần nghe vậy đều mắng to, hoạn quan trị thủ trước cửa Thừa Thiên đã sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, thuận tay kéo một gã đại hán tướng quân, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Chuyện này không đúng rồi, ngươi mau tới cung Càn Thanh bẩm tấu với bệ hạ, xác nhận xem nhóm người này có phải phụng thánh dụ hay không."

Đại hán tướng quân ngẩn người, tiếp theo vẻ mặt hoảng hốt: "Ý tứ của Công công là đám người này... Giả mạo chỉ dụ vua? Giả mạo chỉ dụ vua ngay trước cửa hoàng cung?"

Hoạn quan sắc mặt tái nhợt, cắn răng cố gắng trấn định nói: "Có giả mạo chỉ dụ vua hay không thì Tạp gia sao biết? Mau hồi cung hỏi đi! Muộn nữa là sợ không kịp đâu!"

"Vâng!"

Lúc Đại hán tướng quân vội vàng chạy tới cung Càn Thanh thì trước cửa cung đã lại phat sinh kinh biến.

Thời gian nửa nén hương đã tới. Đương nhiên, không có một đại thần nào rời đi cả, bất kể là sợ hãi hay là hoảng hốt, vào lúc này mà rời đi thì chẳng khác nào nhân sinh và quan lộ của mình sẽ bị hủy, triều đường tuyệt đối sẽ không để cho một kẻ lâm trận bỏ chạy có bất kỳ cơ hội nào để lên chức, không chỉ như vậy, sau này hắn cũng sẽ trở thành công địch của các đại thần.

Các đại thần không chịu đi. Bách hộ quả thực không khách khí với bọn họ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong mắt chợt lóe sát khí, hắn ra lệnh.

"Động thủ!"

Xoạt!

Hơn một trăm cây thủy hỏa côn vô tình trút lên đầu các đại thần. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trên quảng trường sát ý dày đặc, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ, máu tươi từ trên đầu trên người các đại thần túa ra, dần dần nhuộm đỏ cả sàn đá quảng trường.

Một trần đồ sát thật sự đã chậm rãi mở màn.

Chu Hậu Thông đi qua đi lại trong cung Càn Thanh, Chờ đợi tin tức từ ngoài cửa cung ngoại truyền.

Trong dự kiến của hắn, Chuyện vẫn chưa đến mức không thể khống chế, chẳng qua là mấy đại thần vỡ đầu, hắn tin rằng các đại thần không phải là thật sự muốn chết. Đương nhiên, kết quả xấu nhất cũng chỉ là mình cuối cùng phải thỏa hiệp với các đại thần, truy nhận tiên đế Hoằng Trị làm cha.

Kỳ thật Chu Hậu Thông cũng dần dần nghĩ thông suốt rồi, trên đời vốn không có chuyện vẹn toàn đôi bên, vừa muốn làm hoàng đế, vừa muốn duy hộ tự tôn, vị trí tôn quý như vậy, văn võ cả triều há có thể để hắn ngồi xuống một cách đơn giản? Luôn phải trả giả gì đó chứ, nhận cha thì nhận cha, sau khi căn cơ trong triều vững rồi, vây cánh đầy đặn rồi sẽ lại hạ một đạo thánh chỉ, truy nhận sinh phụ Hưng Hiến vương của mình làm đế, chuyện không phải là công đức viên mãn à?

Chu Hậu Thông càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, hắn thậm chí thầm hạ quyết tâm, hôm nay khuyên các đại thần vè rồi, mình làm mình làm mẩy thêm một hai ngày nữa, sau đó thuận thế đáp ứng các đại thần, tạm thời thỏa hiệp với bọn họ một lần, tiếp theo sẽ từng bước gót vọt quyền lực của Ninh Quốc Công, từng bước loại trừ hoặc biếm trích vây cánh của hắn ở đường và địa phương, trừ bỏ được quyền thần này, chắc Chu Hậu Thông ngày sau sẽ dễ sống hơn, quyền thần ngã rồi, uy tín của hoàng đế tất nhiên sẽ được tạo dựng.

Rất tốt đẹp, tất cả đều đẹp nhưng một giấc mộng không chân thực.

Tiếng bước chân hoảng loạn đã quấy rầy mộng đẹp của hắn, Chu Hậu Thông nhíu mày, chăm chú nhìn cửa điện trống rỗng.

Ngoài Cửa điện rất nhanh xuất hiện một bóng người khôi ngô, chính là một gã đại hán tướng quân.

"Bẩm... Bẩm bệ hạ, trước cửa Thừa Thiên phát sinh biến cố, Lý công công trực ở cửa cung bảo mạt tướng hỏi bệ hạ, bệ hạ có phải phái người tới cửa Thừa Thiên trượng sát đại thần hay không?"

Chu Hậu Thông đầu đầy mờ mịt: "Triều thần chính là quốc chi trọng khí, há có thể không hỏi tội mà đã giết? Trẫm sao lại hạ loại ý chỉ như thế?"

Đại hán tướng quân cả người chấn động, sắc mặt lập tức tái nhợt, há miệng thở dốc, đang định tiếp tục bẩm tấu, thì lại một trận tiếng bước chân hoảng loạn truyền đến, một tiểu hoạn quan thở hổn hển quỳ gối cửa ngoài.

"Bệ hạ, đại sự không ổn rồi! Không biết người nào tuyên bố phụng thánh dụ, yêu cầu hơn bốn trăm đại thần đang tụ tập ở trước cửa cung mau giải tán, các đại thần không thuận theo, người đó không ngờ hạ lệnh cho hơn một trăm tướng sĩ dưới trướng cầm côn bổng đánh chết."

Chu Hậu Thông lập tức cảm thấy thiên toàn địa chuyển, giống như có một đạo tình thiên phích lịch bổ trúng ót mình, ngay cả sắc trời đang vô cùng sáng sủa sáng sủa ngoài điện lúc này thoạt nhìn cũng thành một mảng tối đen.

"Ai... Ai lớn gan thế, dám giả truyền thánh chỉ!" Chu Hậu Thông bất lực giơ tay lên, run run chỉ ra ngoài điện: "Trẫm... Trẫm hạ ý chỉ đánh chết đại thần lúc nào? Rốt cuộc là ai, không ngờ đẩy trẫm vào chỗ bất nhân bất nghĩa!"

" Người đó và hơn trăm tướng sĩ dưới trướng mặc phục sức của Tam thiên doanh, luôn miệng nói là phụng thánh dụ, Lý công công cảm thấy không thích hợp, vừa phái người về xác nhận thật giả với bệ hạ thì trước cửa cung đã bắt đầu động thủ."

Chu Hậu Thông chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng quay cuồng, có một dự cảm đại họa lâm đầu, run giọng hỏi: "Các đại thần... có ai chết không =?"

"Bách hộ nhân thủ dưới trướng cầm thủy hỏa côn, mà các đại thần thì đều là tuổi già sức yếu lại tay không tấc sắt, côn bổng vừa trút xuống, ở ngay tại chỗ đánh chết một trăm mười ba đại thần..."

Sắc mặt Chu Hậu Thông càng tái nhợt, nước mắt trào ra, ngửa mặt lên trời khóc lớn nói: "Kẻ nào hại trẫm như vậy! Bảo trẫm làm sao đối mặt với người trong thiên hạ được nữa! Sai rồi, trẫm sai rồi! Không nên làm hoàng đế!"

" Bệ hạ, bách hộ và tướng sĩ dưới trướng trượng tễ hơn một trăm vị đại thần xong thì hạ lệnh hồi cung báo cáo công tác, sau đó rời khỏi, thi thể của hơn một trăm đại thần vẫn nằm ở trước cửa cung không ai để ý tới, đại hán tướng quân, Hán Vệ và Ngũ thành binh mã ti đứng ở cửa cung không biết thánh nên không dám vọng động, bệ hạ, ngài hay là mau tới cửa Thừa Thiên xem đi, hai ba trăm đại thần còn sống đã rất phẫn nộ, Hộ bộ hữu Thị Lang Từ Hành và Đại Lý tự thiếu khanh Trương Bầu vốn may mắn sống sót cũng không chịu nổi nhục này, vừa rồi trước khi nô tỳ tới báo tin, hai người tức giận đập đầu vào cửa chết tươi rồi."

Chu Hậu Thông lau nước mắt, nói: "Trẫm đương nhiên phải đi rồi, mau, bãi giá tới cửa Thừa Thiên, đây không phải là ý chỉ của trẫm, là tặc nhân giả mạo chỉ dụ vua, không ngờ hại trẫm đắc tội với cả thiên hạ! Trẫm phải nói rõ ràng với chư vị thần công."

Thu thập nghi trang, Chu Hậu Thông dưới sự vây quanh của một đám hoạn quan, vừa nhấc chân bước ra cửa cung Càn Thanh thì lại nghe một trận tiếng bước chân vội vàng, Chu Hậu Thông nghe mà lại hết hồn.

" Bệ hạ, không ổn rồi! Huyết án ở cửa cung vừa rồi đã truyền tới cung Từ Ninh, Thái Hậu nương nương tức giận nói... nói tân quân bất nhân, ngược sát hơn trăm quốc khí, thật sự là Đại Minh từ lúc lập quốc tới nay chưa từng có, Thái Hậu nương nương đã triệu bệ hạ tới cung Từ Ninh để hỏi việc này!"

Bình Luận (0)
Comment