Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 88 - Chương 89: Vào Kinh Thành

Chương 89: Vào kinh thành

Ngoài Thành Thiệu Hưng dương liễu lay động, oanh bay cỏ mượt, bên sông đào bảo vệ thành, tình cảnh ly biệt sướt mướt.

Đỗ Hoành mặc thường phục, mấy tên hạ nhân đỡ các món điểm tâm và lễ vật lên xe ngựa, Vương thị thì nắm chặt tay Đỗ Yên, hai mẹ con khóc tới réo rắt thảm thiết, Đỗ Hoành thì mắt ửng đỏ, chực rơi lệ nhưng cố nén.

Ảm đạm tiêu hồn chỉ có ly biệt, Tần Kham thở dài không nói gì, lẳng lặng đứng ở một bên, để cùng nói lời tạm biệt với cha mẹ.

Vương thị gọi Tần Kham tới, đưa tay của Đỗ Yên cho hắn nắm, buồn bã nói: "Con rể phải đối đãi tốt với nữ nhi của ta, Đỗ gia ta chỉ có một dứa con gái này, từ nhỏ cưng như nâng ngọc quý, tâm địa thiện lương, hiền lương thục đức, nghi thất nghi gia..."

Tần Kham: "......"

Hai vợ chồng nhà này đều có một tật xấu, khen nữ nhi luôn tận hết sức lực, thoát ly thực tế một cách nghiêm trọng.

"Nhớ kỹ, ngươi cũng không thể khi dễ nó, nếu không nhạc mẫu ta tất sẽ không tha cho ngươi." Vương thị trịnh trọng cảnh cáo

Tần Kham thở dài: "Nhạc mẫu đại nhân, mong người hay so sánh sức chiến đấu của ta và nữ nhi của người, người nên dặn dò nàng ta đừng khi dễ ta mới đúng."

Vương thị ngẫm lại thấy cũng đúng, thân thủ của nữ nhi do bà ta tự mình dạy dỗ, nghĩ chắc con rể tất nhiên đánh không lại nó, chút tự tin này thì vẫn có.

Vì thế Vương thị lại quay đầu trịnh trọng dặn dò Đỗ Yên: "Ngươi cũng đừng khi dễ Tần Kham, càng không thể xuất thủ đánh tướng công, phải giữ nữ tắc."

Đỗ Yên nghẹn ngào gật đầu.

Tần Kham khóe mắt giật giật: "..."

Vương thị lại nói: "Chiêu Hôm qua dạy ngươi học đến đâu rồi?"

Đỗ Yên không đáp lời, chỉ cúi người từ dưới đất nhặt lên một viên gạch còn non nửa rồi niết trong lòng bàn tay, bốp một tiếng, viên gách hóa thành một đống bụi phấn, theo gió bay xa.

Tần Kham sợ hãi cả kinh, bất giác kẹp chặt hai chân.

Vương thị hài lòng gật gật đầu: "Nội gia quyền chú ý khí trước lực sau, súc thế chờ phát, ngươi làm không tồi, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, nhất định không thể dùng lên người tướng công của ngươi, trừ phi hắn lưu luyến thanh lâu sở quán, làm ra cái chuyện ngủ với hoa với liễu."

Khuôn mặt của Tần Kham và Đỗ Hoành đồng thời giật giật.

Nói thì hay, nhưng sao cứ phải thêm một câu "Không đến vạn bất đắc dĩ" ? Tần Kham phát giác an toàn cá nhân của mình đột nhiên không được bảo đảm, hơn nữa có một loại ưu thương của quả trứng.

Từ biệt vợ chồng Đỗ Hoành, Tần Kham và Đỗ Yên lên xe ngựa, Đinh Thuận dẫn hơn hai mươi Cẩm Y vệ tả hữu hộ thị, đoàn người xuất phát tới Nam Kinh.

Trên Hành trình về Nam Kinh, sau khi giao nhận sự vụ cho Thiên hộ sở thành đông thì khởi hành vào kinh thành.

Trên xe ngựa, Đỗ Yên khóc sướt mướt, lộ ra vẻ rất buồn bã, gả cho phu quân, rời xa cha mẹ, vận mệnh của nàng ta, từ nay về sau sẽ gắn chặt lên người nam nhân này, đã gả cho Tần gia, sau này nhất định phải nghĩ cho Tần gia, từng ảo tưởng phu quân tương lai sẽ ngàn vạn sủng ái mình, hắn... Có thể làm được không?

Đỗ Yên Nỗi lòng đan xen mặt phủ kín nước mắt, như hoa đào gặp mưa, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm Tần Kham.

"Tần Kham, rời khỏi cha mẹ, ta chỉ có ngươi." Đỗ Yên khóc thút thít nói.

Trong lòng Tần Kham dâng lên mấy phần đau xót, nàng ta vẫn chỉ là cô nương mười bảy mười tám tuổi, kiếp trước ở tuổi của nàng ta, vẫn còn đang đi học trung học, chuẩn bị thi đại học, nhưng nàng ta đã bị gả cho người khác làm chồng, từ nay về sau phải lo liệu sự vụ lớn nhỏ trong trạch viện Tần gia.

Vuốt ve mái tóc nàng ta, Tần Kham ôn nhu nói: "Yên tâm, ta sẽ đối đãi tốt với nàng, cả đời này tuyệt đối sẽ không cô phụ nàng, chúng ta sắp phải tới một nơi xa lạ với cả ta và nàng, ở nơi đó người quen thuộc duy nhất chỉ có hai chúng ta, chúng ta sẽ chăm sóc nhau, đối xử tử tế với nhau, ta nhất định sẽ để nàng được sống vui vẻ khoái hoạt."

"Ngươi không được gạt ta..." Trong đôi mắt đẹp của Đỗ Yên tràn ngậpvẻ bất lực.

"Ta thề không gạt nàng... Nương tử, tối hôm qua vi phu uống say quá nên hơi hàm hồ, làm lỡ đêm động phòng của chúng ta, đến Nam Kinh ta đền nhé?" Nụ cười của Tần Kham bỗng nhiên trở nên dâm tiện.

Mặt Đỗ Yên xoẹt một cái đỏ bừng.

Cái gì gọi là động phòng, Đỗ Yên tất nhiên biết. Trước lúc Xuất giá, Vương thị từng lấy ra một quyển đông cung cho nàng ta học tập, cái này cũng là tập tục của gia đình nhà giàu quan lại, phàm là có nữ tử xuất giá, đông cung là phải học, việc nhân luân vợ chồng, nam nữ mây mưa, bình thường đều do mẫu thân ở trong khuê phòng lặng lẽ dạy con gái.

Đỗ Yên lập tức cúi đầu, má đỏ hây hây, xì một tiếng khinh miệt nói: "Giữa Ban ngày ban mặt nói những lời này, vừa rồi còn nói sẽ giúp ta vui vẻ khoái hoạt, nháy mắt đã nghĩ tới việc không biết xấu hổ này rồi."

"Nương tử, động phòng chính là để nàng vui vẻ khoái hoạt mà."

Mặt Đỗ Yên càng đỏ bừng, mũi quỳnh chun lại, dứt khoát không đáp lại, quay mặt ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau, bỗng nhiên nói: "Tần Kham, cưới ta ngươi có cảm thấy vui vẻ khoái hoạt không? Mẹ nó với ta, sau khi nữ tử được gả chồng, nhất định không thể để tướng công phải sống không vui..."

"Chỉ có một việc không được khoái hoạt lắm."

Ánh mắt Đỗ Yên lộ ra vẻ lo âu, vội vàng hỏi: "Chuyện gì?"

Trong xe ngựa lắc lư, Tần Kham thở dài, thương tiếc vô hạn nói: "Sau khi cưới nàng rồi, hai trăm lượng bạc nàng từng nợ ta chỉ sợ sẽ coi như mất rồi."

Sáu ngày sau, xe ngựa đến Nam Kinh, Đinh Thuận dẫn thủ hạ đưa Tần Kham và Đỗ Yên về nhà rồi về Bách hộ sở thu thập, Tần Kham từng nói sẽ dẫn đám lão đệ huynh Đinh Thuận vào kinh, cho nên phải lo liệu một số trình tự thủ tục thuyên chuyển, hiện giờ Tần Kham là người tâm phúc trong mắt Chỉ huy sứ, việc nhỏ như dẫn một tên bách hộ và mấy tên thủ hạ cùng vào kinh thành, người của Kinh lịch ti chắc sẽ không làm khó.

Về nhà, quản giavà bọn hạ nhân nghênh đón, thấy Tần Kham dẫn theo Đỗ Yên trở về, thấy hai người nhất định đã thành hôn, vì thế mọi người đều chúc mừng lão gia và chủ mẫu, Đỗ Yên mặt mày xấu hổ, nhưng cũng hào phóng đáp lại, hiện tại bọn hạ nhân gọi nàng ta là chủ mẫu cũng rất đúng lý hợp tình.

Hai tiểu la lị Liên Nguyệt Liên Tinh chạy vội ra, một tả một hữu kéo tay Đỗ Yên, miệng liên tục ngọt ngào gọi "Chủ mẫu", Đỗ Yên mặt tươi như hoa, một lớn hai nhỏ lại bắt đầu chơi trò chơi rất nhàm chán - đoán lớn nhỏ.

Thời gian cấp bách, Tần Kham lập tức phân phó bọn hạ nhân thu thập hành lý, bảo quản gia tới xa mã mướn mấy chiếc xe ngựa, chuẩn bị khởi hành vào kinh thành.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Kham vội vàng ở bên ngoài làm thủ tục giao nhận, mở tiệc tiễn biệt với các đệ tử huân quý, Đỗ Yên cũng đã đầu nhập vào nhân vật chủ mẫu, trong mấy ngày chỉ huy bọn hạ nhân thu thập thỏa đáng đồ trọng yếu trong nội viện Tần gia, trong ngoài lo liệu gọn gàng ngăn nắp, đâu ra đó.

Khi Tần Kham đang do dự có nên bán nhà ở Nam Kinh này đi rồi tới kinh sư mua cái mới hay không thì bị Đỗ Yên phản đối kịch liệt.

Bất động sản thì coi như lưu lại cho hậu thế Tần gia, Tần gia chỉ cho phép thêm vào chứ không bớt đi, có mua nhà mới hay không thì không nói, nhưng bán nhà trong quan niệm truyền thống của người cổ đại thì không nghi ngờ gì nữa thuộc về hành vi bại gia sản, đây là chuyện Đỗ Yên tuyệt đối không thể chấp nhận.

Chẳng những Đỗ Yên phản đối, ngay cả quản gia và bọn hạ nhân mấy ngày nay ánh mắt nhìn Tần Kham cũng không thích hợp, ngoài miệng thì không nói, nhưng ánh mắt thì rõ ràng coi Tần Kham là là lão gia bại gia, không tụ được tài.

Tần Kham đành phải từ bỏ ý định bán nhà, lưu lại hai gã hạ nhân chiếu cố tòa nhà này, nhắc nhở tiểu công gia Từ Bằng Cử thay hắn chăm sóc gia đình, hạ nhân còn lại thì bao gồm cả quản gia, nguyện ý đi theo lão gia toàn bộ tới kinh sư.

Đầu tháng tám năm Hoằng Trị thứ mười bảy, ngoài thành Nam Kinh, tiểu công gia cầm đầu một đám hoàn khố tha thiết phất tay lưu luyến, Tần Kham dẫn theo phu nhân, hai tiểu la lị cùng với mấy tên hạ nhân, dưới sự hộ tống của đám Cẩm y Giáo úy do Đinh Thuận cầm đầu, bước lên quan đạo tới kinh sư.

Đại bằng một ngày gió nổi lên, bay vụt chín vạn dặm.

Bình Luận (0)
Comment