Mưa càng lúc càng lớn, mưa giống như trân châu liền thành sợi, thuận theo mái hiên ngói thô chảy xuống, rất nhanh hội tụ thành sông, róc rách chảy về chỗ trũng.
Giáo úy mở ô giấy dầu ra, Tần Kham ôm chặt Đỗ Yên một cái, sau đó buông nàng ta ra, ánh mắt lập tức lướt qua mặt Kim Liễu, Đường Tử Hòa, Tần Nhạc Tần Khang đứng sau Đỗ Yên, phát hiện mọi người trên mặt đều tươi cười nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng, Tần Kham không khỏi cười nói: "Thoải mái một chút đi, ta chỉ tới trong hoàng cung ngồi chơi, khác chăng là, lần này mang thêm mấy người vào thôi."
Chúng nữ cố nén nước mắt gật đầu.
Tần Kham cất bước định đi thì bỗng nhiên dừng chân, quay đầu, ánh mắt lần này dừng ở trên người Đường Tử Hòa.
Đường Tử Hòa tựa hồ hiểu hắn đang nghĩ gì, thản nhiên cười nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền cho ngươi đâu, nơi này có ta rồi, ngươi đi nhanh về nhanh."
Tần Kham gật gật đầu, nhìn nàng ta một cái cuối cùng rồi đi đến dưới ô, các Giáo úy hộ tống hắn đi lên xe ngựa ở cửa.
Xe ngựa đội mưa tầm tã, từ từ biến mất.
Chúng nữ nhìn theo xe ngựa đi xa, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống má, bật khóc một cách không cố kỵ, chỉ độc có Đường Tử Hòa thì lại nhếch đôi môi anh đào, thân thể mềm mại khẽ run lên.
Đỗ Yên nức nở nói: "Ngươi... run cái gì?"
Trong mắt Đường Tử Hòa lấp lánh vẻ hưng phấn: "Vừa nghĩ tới bắt đầu từ hôm nay, tướng công của chúng ta sắp khai thiên tích địa, sáng lập nghiệp lớn trước nay chưa từng có, ta không thể kìm nén được mà cao hứng."
"Vạn nhất, vạn nhất đêm nay... Hắn bại thì sao?"
Đường Tử Hòa thờ ơ nói: "Sinh tử là chuyện bình thường, có gì đâu mà sợ? Tướng công nếu bại, chúng ta theo hắn cùng xuống Hoàng Tuyền là được, sử sách vạn cuốn, có cuốn nào là không phải là sách từ máu tươi và xương trắng? Không phải kẻ địch thì chính là bản thân chúng ta, rất công bằng."
Đỗ Yên và chúng nữ nhìn nàng ta, trong lòng thầm kinh sợ.
Tướng công từ đâu tìm được một con bạc nữ điên cuồng như vậy? Không, không chỉ là con bạc, mà quả thật là hạng vong mạng.
"Tỷ tỷ. qua giờ tý ta muốn vào thành nhập cung một chuyến."
"Ngươi đi làm gì?"
"Tướng công nếu bại, ta sẽ cùng chết với hắn. Tướng công nếu thắng, ta vào cung dệt hoa trên gấm cho hắn."
Tiếng sấm đùng đùng, nổ vang giữa không trung phủ Dương Đình Hòa. Vừa vào đêm, đang là lúc vạn nhà cầm đèn, Dương phủ hôm nay lại yên ắng lạ thường, giống như một vũng nước lặng.
Dương Đình Hòa mặt âm trầm ngồi ở tiền đường, bàn tay khô gầy nắm chặt tay vịn, ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch, biểu hiện ra cảm xúc rất không bình tĩnh của hắn lúc này.
Quản gia Dương phủ thò đầu vào, nhìn sắc mặt của lão gia, rụt rè nói: "Lão gia, Ninh Quốc Công Tần Công Gia tới chơi, sau khi trời tối thì Đằng tương tứ doanh lùng bắt hắn khắp nơi. Lão hủ lớn mật, trước tiên để hắn vào cửa để tránh tai mắt người khác."
Nghe thấy ba chữ Tần Công Gia, Dương Đình Hòa nhíu mày, hừ một tiếng, nói: "Gặp."
Rất nhanh, thân ảnh thon dài của Tần Kham xuất hiện ở tiền viện dương phủ, mà hôm nay Dương Đình Hòa lại dùng thái độ khác ngày thường, không đứng dậy đón chào, ánh mắt nhìn về phía Tần Kham thậm chí tràn ngập địch ý.
Tần Kham chẳng buồn để ý, bước vào tiền đường rồi ngồi xuống, cười nói: "Ngày xưa ta đến bái phỏng, Dương tiên sinh ít nhất cũng ra tiền viện đón, hôm nay lại ngay cả một ly trà cũng chẳng buồn mời, tiên sinh hôm nay cớ sao lại đãi khách không chu toàn như vậy?"
Dương Đình Hòa cười lạnh: "Chắc qua đêm nay, Tần Công Gia đến Dương phủ thì lão phu phải quỳ đón nhỉ?"
" Như vậy thì khách khí quá, Tần mỗ sợ giảm thọ."
" Tần Kham! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Dương Đình Hòa vỗ bàn đứng lên.
"Giữ mạng thôi."
"Năm vạn tinh kỵ Liêu Đông nhập quan thủ vệ kinh đô, là xuất phát từ sự tính kế của ngươi?"
Tần Kham thản nhiên nói: "Không sai."
" Đêm nay binh mã của Diệp Cận Tuyền ở đại doanh bắc giao có điều động dị thường, cũng là ngươi hạ lệnh?"
"Đúng."
" Mấy ngày trước giết hơn một trăm vị đại thần trước cửa Thừa Thiên, chắc cũng không phải là chủ ý của Giang Bân? Cái tên ngu xuẩn đó tuyệt đối không có gan giả mạo chỉ dụ vua."
"Không sai, cũng là ta làm."
Dương Đình Hòa mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa mặt lên trời thở hắt ra, chậm rãi nói: "Tần Kham, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Quân quyền Đại Minh bị quản chế, thần quyền phát triển chắc chắn, bên ngoài có mấy chục vạn biên quân của chín trấn và đại quân vô số vệ sở các nơi, bên trong có ba mươi vạn đoàn doanh bảo vệ xung quanh, chỉ với năm vạn binh mã Liêu Đông, ngươi có thể lật trời sao? Cho dù tối nay để ngươi lật trời thì văn võ đại thần và huân quý cả triều có đáp ứng không? Thiên hạ Đại Minh là thiên hạ của là quan văn, ngươi có thể giết hoàng đế, có thể giết hết ngàn vạn quan văn thiên hạ sao?"
Tần Kham mỉm cười nói: "Vẫn là câu nói đó, ta muốn giữ mạng."
Dương Đình Hòa mở mắt ra, hung hăng lườm hắn: "Ngươi là kẻ điên."
" Ta chỉ bị trượng phu và phụ thân bị ép tới vách núi mà thôi."
Nụ cười của Tần Kham dần dần thu liễm, nhìn chằm chằm Dương Đình Hòa nói: "Dương tiên sinh là nội các thủ phụ tôn sư, không biết chí hướng trong đời này thế nào."
" Đương nhiên là cường quốc."
" Tần mỗ hỏi Dương tiên sinh, ta đặt chân lên triều đường hơn mười năm, bình Liêu Đông, trừ Lưu Cẩn, trấn dân loạn, mở cấm biển, tất cả những hành động đó được đánh giá thế nào."
Dương Đình Hòa đã bình phục cảm xúc, ngữ khí thong thả nói: "Có thể nói là công tích, đáng để lưu danh sử sách."
Tần Kham từ tốn nói: "Chuyện ta làm cho xã tắc không nhiều, chỉ có mấy việc đó thôi, nhưng mà, tân hoàng sau khi đăng cơ không chỉ nóng lòng loại bỏ quyền thần là ta, hơn nữa muốn xóa bỏ tất cả những gì ta đã làm, xin hỏi Dương tiên sinh, ngươi nếu là ta thì sẽ lựa chọn như thế nào."
" Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, lão phu nếu là ngươi, nghển cổ chờ chém mà thôi."
Tần Kham lắc đầu: "Không, ta không cam lòng. Nếu ta thật sự là là gian nịnh, nếu ta thật sự làm ra những chuyện hại nước hại dân, ta cam nguyện chịu chết, nhưng ta không phải, tiên sinh có thấy những năm gần đây triều chính dần dần sáng sủa hơn không? Có từng thấy sứ thần nguyện phụng Thiên triều là tông chủ, hàng năm triều kiến càng lúc càng nhiều không? Có từng thấy Thát tử Mông Cổ đã bao nhiêu năm rồi không dám chủ động âm phạm biên giới nước ta không, ngược lại còn là đại quân biên trấn liên tiếp chinh phạt thảo nguyên đại mạc? Có thấy sau khi mở cấm biển thì bách tính các nơi càng lúc càng giàu có, thậm chí có nông phu còn lén mặc tơ lụa, rất nhiều bình dân từ một ngày hai bữa chuyển thành một ngày ba bữa chưa?"
" Dương tiên sinh, ta nói những cái này không phải để tranh công, mà là muốn nói với ngươi biết, Đại Minh chúng ta đang phục hưng, cách cường Hán thịnh Đường chỉ còn chút xíu, những thay đổi của Đại Minh hiện giờ, chỉ còn cách khát vọng của ta một chút mà thôi, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm, thổ địa Đại Minh tập trung trong tay quá nhiều quyền quý, nông dân mất đất tất phản. Điểm này cần phải thay đổi. Phiên vương Đại Minh quá nhiều, phiên vương đẻ ra phiên vương, chỉ chi thiêu cho dòng họ hoàng thất, quốc khố hàng năm không biết phải hao phí bao nhiêu ngân lượng, điểm ấy cũng cần phải thay đổi, Thát tử Mông Cổ tuy rằng chuyển thành thế thủ, nhưng bọn họ vẫn chưa diệt chủng, chung quy vẫn là một đại họa, không giải quyết thời gian bộ lạc Nữ Chân phía bắc quật khởi không còn xa, không giải quyết bọn họ, Đại Minh sợ có cái lo mất nước, còn cả giặc Oa đông nam, Đóa Cam phía tây, Chiêm Thành, Xiêm La phía nam. Ngoài những nước láng giềng này, thiên hạ còn có những nơi rộng lớn hơn đang chờ chúng ta đi khai phá, đi chinh phục, thời đại đại hàng hải sắp bắt đầu rồi, tầm mắt của chúng ta không thể cứ mãi dừng ở những nước láng giềng này, thiên hạ, không chỉ là thiên hạ mà tầm mắt của chúng ta có thể nhìn thấy thôi đâu."
Tần Kham thở hắt ra một hơi, cười khổ nói: "Những cái này là chí hướng của ta, khi ta còn sống sẽ tận lực làm xong, nếu làm không xong thì hy vọng đời tiếp theo, đời tiếp theo nữa có thể hoàn thành, cho nên ta không thể chết được, bởi vì người vong thì chính tức, thiên hạ Đại Minh sẽ thụt lùi tới cảnh tượng trước Hoằng Trị, tâm huyết của ta và tiên sinh cùng với rất nhiều danh thần toàn bộ uổng phí, xin hỏi Dương, ngươi nguyện ý trơ mắt nhìn một người một lời mà phế quốc à?"
Dương Đình Hòa vẫn lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt càng lúc càng khó coi, vẻ mặt càng lúc càng giãy dụa, tràn ngập mâu thuẫn.
Tần Kham gằn giọng nói: "Dương tiên sinh, thiên hạ, không phải thiên hạ của một mình hoàng đế, cũng không phải thiên hạ của quan văn, nó là thiên hạ của vạn vạn bách tính."
Nói xong những lời này, Tần Kham đứng lên, nhẹ nhàng phất phất vạt áo, nói: "Ta một mình mạo hiểm vào đây, hiện tại ta muốn cáo từ, trước khi ta ra khỏi cửa lớn Dương phủ, ngươi vẫn có cơ hội hạ lệnh cho gia phó hộ viện trói ta mang hiến cho tân hoàng, ta tuyệt không oán thán, ra khỏi cửa lớn này, thiên hạ Đại Minh từ hôm nay trở đi sẽ nằm trong tay ta, chuyện hoàng đế không làm tốt ta sẽ làm thay."
Tần Kham thi lễ với Dương Đình Hòa rồi trẫm ổn bước ra ngoài.
Thân hình già nua của Dương Đình Hòa khẽ run rẩy, mắt đầy tơ máu, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tần Kham từng bước lại gần cửa lớn.