Không khí trong thành Kinh sư cũng khác với trước đây.
Tin tức đại doanh Bắc giao điều động binh mã đã truyền ra ngoài, quân tốt canh cửa thành như lâm đại địch, chưa tới giờ đã đóng chín cửa, từng con đóng khoái mã chạy như bay ra khỏi thành, tới thẳng nơi đóng quân của mười hai đoàn doanh, sau đó từng đội tướng sĩ từ trong hoàng cung nhổ trại xuất phát, toàn bộ Ngũ thành binh mã ti vốn đang canh cửa thành chạy và trong thành, phong tỏa phố lớn ngõ nhỏ toàn bộ kinh sư, nghiêm cấm bất kỳ ai ra vào, bất kể bách tính hay là quan viên đều bị đuổi vào nhà không được tự tiện ra ngoài.
So sánh với khung cảnh xơ xác tiêu điều đầy khẩn trương trong thành, hoàng cung lại là một mảng gà bay chó sủa, khắp nơi đều là thân ảnh đâm quàng đâm xiên của hoạn quan, sợ hãi chạy tới chạy lui, có hoạn quan nhát gan lặng lẽ thu dọn vàng bạc cướp đoạt tích góp nhiều năm chạy ra khỏi cung từ những cửa nhỏ bí mật, có hoạn quan còn lén lút trộm mấy món trang sức quý giá trong cung, tìm chỗ vắng người giấu đi.
Trong Cung Càn Thanh, Chu Hậu Thông gấp đến độ đi qua đi lại, sau khi nghe thấy tin tức xấu đại doanh bắc giao điều động binh mã, nước mắt hắn vẫn không ngừng rơi.
Dù sao cũng chỉ là thằng nhóc mười hai tuổi, có đa mưu túc trí thế nào thì trên thực tế vẫn kém xa những lão hồ li lăn lộn trên tại triều nhiều năm, chỉ từ những hành động liên tục từ sau khi đăng cơ là có thể nhìn ra được, vị tiểu hoàng đế này có dã tâm rất lớn đối với quyền lực, nhưng bản sự vơ tóm quyền lực thì lại hơi yếu, nếu không thì cũng không đến mức để bị người ta bức ép như hôm nay.
" Ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ vì sao còn chưa đến? Ngay cả hắn hắn phản bội trẫm à!" Chu Hậu Thông dừng bước, mắt đỏ bừng lườm hoạn quan quỳ trong điện, bộ dạng như phát điên.
" Cũng sắp tới rồi, bệ hạ chớ lo, nô tỳ đã phái mười tốp người đi giục rồi."
"Vậy thì phải thêm một tốp nữa đi! Nhanh lên!"
"Vâng."
Vừa mới dứt lời, ngoài cửa điện một đạo thân ảnh vội vàng quỳ gối ở bệ cửa cao cao.
" Lão nô, ngự mã giám chưởng ấn thái giám Miêu Quỳ, phụng chiếu bái kiến bệ hạ."
Chu Hậu Thông mừng rỡ, giống như gặp cứu tinh bước lên hai bước, tiếp theo lại đột nhiên dừng chân, kinh nghi nhìn chằm chằm Miêu Quỳ, cẩn thận xem kỹ vẻ mặt Miêu Quỳ, một chút ít biến hóa cũng không bro qua.
Miêu Quỳ cúi đầu quỳ gối ngoài cửa, trong lòng thấp thỏm bất an chờ Chu Hậu Thông lên tiếng, mãi sau vẫn không thấy có động tĩnh, mồ hôi lạnh tí tách chảy xuống thảm đỏ.
Không biết qua bao lâu, Chu Hậu Thông hỏi: "Miêu Quỳ, từ tiên đế Hoằng Trị, ngươi đã rất được thiên gia ân sủng trọng dụng, tiên đế phái phái ngươi tới Tuyên phủ làm đốc quân thú biên, ngươi cũng không làm tiên đế thất vọng, những năm đó thật sự là đánh mấy trận thắng rất đẹp, luận về vũ dũng thì sức có thể khiêng đỉnh, cho nên hoàng huynh Chính Đức sau khi tru trừ Lưu Cẩn thì triệu ngươi về kinh, giao vị trí ngự mã giám chưởng ấn cho ngươi, Miêu Quỳ, trẫm hỏi ngươi, thiên gia đối đãi với ngươi như thế nào?"
Miêu Quỳ đầu chạm đất, lớn tiếng nói: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lão nô chỉ có thể dùng cái chết để báo đáp."
" Ngươi quả thực vẫn trung thành với thiên gia, vẫn trung thành với trẫm chứ?"
" Lão nô nguyện thề với trời."
" Cho dù hiện giờ phản tặc binh lâm dưới thành, xã tắc nguy như chồng trứng sắp đổ?"
" Sinh ra là gia nô của hoàng gia, chết là quỷ binh của hoàng gia."
Thái độ của Miêu Quỳ rất kiên quyết, Chu Hậu Thông lúc này mới hơi, ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Miêu Quỳ tới xuất thần, nước mắt lại rơi.
"Từ lúc trẫm đăng cơ tới giờ, không hề có hành động gì có lỗi với tổ tiên, có lỗi với xã tắc thiên hạ, cớ sao triều thần hại tẫm, quyền thần soán vị, mưu cầu giang sơn của ta, trẫm làm sai chỗ nào?"
Nói xong Chu Hậu Thông lại gào khóc.
Miêu Quỳ chân tay luống cuống, đành phải dập đầu nói: "Lão nô không hiểu quốc sự triều chính, nhưng lão nô chỉ có tấm lòng trung thành, đồng sinh cộng tử với bệ hạ."
"Lúc Bốn bề thọ địch, cũng chỉ có Miêu Quỳ ngươi là người trung thành, nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, trẫm nhất định sẽ cho ngươi làm ti lễ giám chưởng ấn, cũng phong ngươi làm Quận vương, thời Tống nội hoạn Đồng Quán có thể phong vương, trẫm cũng phong."
Miêu Quỳ mừng rỡ, vội vàng dập đầu nói: "Lão nô tạ long của bệ hạ."
"Các vệ Kinh sư còn lại bao nhiêu nhân mã ở trong thành?"
" Quân đội bảo vệ xung quanh Kinh sư chủ yếu là mười hai đoàn doanh, nhưng mà lúc này biên quân Liêu Đông đã chia ba vạn kỵ triển khai trận thức thư kích ở ngoài thành, đoàn doanh là lính thái bình, nhân số mặc dù đông, nhưng trong mắt lão nô thì thắng bại không rõ, cho nên binh lực chủ yếu trong thành kinh sư chỉ là ở Đằng tương tứ vệ thuộc ngự mã giám, bao gồm cả dũng sĩ doanh, kỳ quân doanh, tổng cộng hơn hai vạn người, đây là lính tinh nhuệ duy nhất trong thành kinh sư."
Chu Hậu Thông càng nghe càng thất vọng, mặt lại đỏ lên, cả giận nói: "Hoàng đô kinh sư Đại Minh ta chẳng lẽ chỉ có hai vạn binh mã thôi sao?"
Miêu Quỳ cười khổ nói: "Đương nhiên không chỉ d hai vạn binh mã, chỉ là theo tổ chế thì đoàn doanh không đóng quân ở trong thành, hiện tại bị biên quân Liêu Đông chặn ở ngoài thành, Ngũ thành binh mã ti trong thành tổng cộng có hơn sáu vạn người, còn có cái gọi là thân quân hai mươi sáu vệ, hai mươi sáu vệ này có hơn nửa là đóng ở ngoài thành, mười hai vệ còn lại mặc dù ở trong thành, nhưng các tướng sĩ đã lâu không thao luyện, tướng lãnh trong quân thì tham ô cắt xén nghiêm trọng, mười hai vệ này cũng chẳng khác gì nhàn hán, không nói tới binh khí trong kho rỉ sắt không dụng tới, đựa vào bọn họ để kháng địch thì khác gì người si nói mộng, mười hai vệ này và Ngũ thành binh mã ti cơ hồ không đáng nhắc tới."
Chu Hậu Thông tuyệt vọng nói: "Nói như vậy, hoàng thành tất bị phá?"
"Thế cũng không phải, lão nô thống lĩnh ngự mã giám nhiều năm, đối với chiến lực của Đằng tương tứ vệ thì rất có lòng tin, đội binh mã này là tinh nhuệ chi sư chân chính, năm đó Chính Đức bệ hạ thượng võ, thường trong thao luyện trong cung, huấn luyện cũng là đội binh mã này, lão nô dám chắc, chiến lực của bọn họ tuyệt không kém gì biên quân Liêu Đông."
"Nhưng mà cũng chỉ có hơn hai vạn."
" Bệ hạ, ngài là cửu ngũ chí tôn, có thể hiệu lệnh thiên hạ, hơn hai vạn tinh nhuệ của chúng ta thủ thành, đồng thời phái ra khoái mã tới các nơi, lện cho vệ sở các nơi, nhất là Yến Sơn vệ, Đại hưng vệ, Tế Châu vệ, Thông Châu vệ ở xung quanh kinh sư mau mau điểm binh vào kinh cần vương, lệnh cần vương này phát ra, chư vệ thiên hạ khởi binh, toàn bộ mấy chục vạn đại quân Bắc Trực Đãi tập hợp, mấy ngày là có thể tới kinh sư, bao vây phản quân, chỉ cần thành kinh sư không bị phá, ngoài thành chính là nơi táng thân của phản quân."
Trong mắt Chu Hậu Chiếu ánh lên vẻ vui mừng, tiếp theo lại trở nên thấp thỏm: "Nếu thành bị phá thì sao?"