Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 890 - Chương 751: Chính Đức Hiện Thân (2)

Chương 751: Chính Đức hiện thân (2)

Thật lâu sau, Đại học sĩ điện Cẩn Thân Tưởng Miện đi về phía trước một bước, nói Tần Kham, thánh thiên tử ở đâu?"

Tần Kham chắp tay: "Thánh thiên tử cung an."

Đại học sĩ điện Hoa Cái Lương Trữ lại tiến lên một bước, cả giận nói: "Ngươi muốn soán vị xưng đế, có từng hỏi qua những đại thần trung trực chúng ta không?"

Tần Kham mỉm cười: "Ta không soán vị, cũng sẽ không xưng đế."

Dương Đình Hòa ánh mắt phức tạp nhìn Tần Kham, hồi lâu sau, cúi đầu thở dài, im lặng không nói gì.

Lương Trữ ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha, đêm qua biên quân Liêu Đông giết cho đoàn doanh và Đằng tương tứ vệ thành núi thây biển máu ở trong thành ngoài thành, cuối cùng bị ngươi đả phá hoàng cung, thánh thiên tử sinh tử không rõ, giết nhiều người như vậy, trả giá lớn như vậy, ngươi lại nói là sẽ không soán vị, coi người trong thiên hạ chúng ta đều là kẻ ngốc à? Ăn nói bừa bãi!"

Tần Kham vẫn mỉm cười, lại lặp lại: "Ta không soán vị, cũng sẽ không xưng đế."

Tưởng Miện "phì" Một tiếng, cả giận nói: "Hỏi các đại thần trong triều, ai sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi, nghịch tặc, ngươi muốn xưng đế, trừ phi giết toàn bộ người đọc sách và quan văn thiên hạ, nếu không, ngươi không làm hoàng đế được đâu."

Chúng thần Phía sau đồng thanh phụ họa, trên quảng trường vang vọng những tiếng mắng "Nghịch tặc" "Tặc tử Soán vị".

Hộ bộ viên ngoại lang Hoàng Thạch Sơn bỗng nhiên từ trong đám người bước ra, chỉ vào Tần Kham cười thảm nói: "Vua đã là vua mất nước, thần cũng là thần mất nước, lão phu chỉ trung thành với Chu Minh, tuyệt đối sẽ không công nhận một tặc tử cướp đoạt chính quyền làm chủ! Tần Kham, ngươi chỉ chiếm được hoàng đô Đại Minh chứ chưa chiếm hết châu phủ thiên hạ, phiên vương và vệ sở các nơi nhất định sẽ dẫn đại quân vào kinh cần vương, nghịch tặc, chờ trời đến thu ngươi đi! Tiên đế, lão phu theo người đây!"

Nói xong Hoàng Thạch Sơn giậm chân thật mạnh, cúi đầu lao tới cương đao mà tướng sĩ biên quân cầm đang nghiêm trận đề phòng bên cạnh, một bách hộ không tránh kịp, mũi đao đâm vào ngực Hoàng Thạch Sơn, nháy mắt đã đâm thủng ngực, Hoàng Thạch Sơn cười thảm, cúi đầu khí tuyệt.

Trên Quảng trường càng an tĩnh, Hoàng Thạch Sơn tuẫn quốc, khiến vẻ mặt mọi người càng phẫn nộ và bi thiết, mọi người lẳng lặng nhìn thi thể của Hoàng Thạch Sơn, không ít người cúi đầu nức nở, một loại hận ý khắc cốt dần dần lan tỏa.

Không khí Cực kỳ bi ai cảm nhiễm tất cả đại thần, rất nhanh, lại có hai gã đại thần từ trong đám người xông ra, chỉ vào Tần Kham mắng to ba tiếng "Nghịch tặc", sau đó đâm vào cột cung ở cưa Thừa Thiên, tiếp theo là người thứ tư, thứ năm...

Quan văn Đại Minh hư ngụy, tham lam, ích kỷ, Luồn cúi.... tất cảsự ti tiện của nhân tính cơ hồ đều có thể tìm được từ trên người bọn họ, nhưng mà vào lúc quốc phá thành đổ, bọn họ cuối cùng cũng có đảm đương của nhân thần, dùng phương thức của mình lựa chọn đồng vong với nước.

Lòng người Thế gian, há có thể dùng hai chữ "tốt" và "xấu" để tả hết.

Tần Kham vẫn bình tĩnh nhìn hết đại thần này tới đại thần khác khẳng khái chịu chết. Vẻ mặt giống như vũng nước lặng, không hề có một gợn sóng. Cho tới khi thi thể trên quảng trường lên tới hơn sáu mươi cỗ, các đại thần còn lại rốt cuộc không có ai có dũng khí lựa chọn tuẫn tử nữa thì Tần Kham bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

Đây chính là tư vị bị vạn người chỉ trích hay sao?

Dương Đình Hòa cuối cùng cũng bước về phía trước một bước, run giọng nói: "Tần Kham, đủ, người chết đã quá nhiều rồi, thật sự đủ rồi."

" Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ, dù có ngàn vạn người chết ở trước mặt ta thì cũng không thể chi phối khát vọng của ta đâu." Tần Kham bỏ hẳn hình tượng tao nhã lúc trước, mắt trợn đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn gầm lên với các đại thần.

Lương Trữ quỳ gối khóc lớn trước thi thể của hơn sáu mươi người tuẫn tiết, quay đầu phẫn nộ nhìn chằm chằm Tần Kham: "Nghịch tặc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi không làm hoàng đế được đâu, cho dù giết hết văn thần và người đọc sách trong thiên hạ thì ngươi có thể tru diệt được lòng người thế gian không?"

Ngoài Đám người, bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở dài quen thuộc.

" Hắn không thể nhưng trẫm có thể."

Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn kỹ, không khỏi sợ hãi.

Hai đội tướng sĩ biên quân vây quanh một nam tử mặc long bào, đầu đội kim quan cánh rồng, chính là hoàng đế Chính Đức Chu Hậu Chiếu đã mất tích nhiều ngày không có tin tức!

" Bệ hạ!"

" Bệ hạ!"

Chúng thần sau khi kinh ngạc thì đều quỳ lạy.

Chu Hậu Chiếu không nhìn đại thần quỳ lạy, dưới sự vây quanh của chúng tướng sĩ chậm rãi đi xuyên qua đám người, đi đến trước người Tần Kham, thấy Tần Kham cũng cúi đầu quỳ lạy trước người hắn, ánh mắt Chu Hậu Chiếu rất phức tạp, sau đó nhìn thấy hơn sáu mươi cỗ thi thể tuẫn quốc, ngây ngốc nhìn một lát, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên chảy nước mắt.

" Đều là trung thần, đều là khẳng khái chi sĩ, Người đâu, dùng lễ quốc sĩ để hậu táng."

"Vâng!"

Chu Hậu Chiếu cố nén đau, chậm rãi nhìn quần thần chung quanh, khóc nói: "Trẫm, cuối cùng vẫn cô phụ thiên hạ."

" Chúng thần chúc mừng bệ hạ long thể an khang."

" Bệ hạ, thần tố Ninh Quốc Công cướp đoạt chính quyền soán vị, mưu phản bức cung, tổng cộng tội lớn mười khoản, tội nhỏ ba mươi khoản..."

" Bệ hạ, nghịch tặc Tần Kham hợp mưu tạo phản cùng Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền, xin bệ hạ nghiêm trị."

"..."

Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, thanh âm hạch tội ào ào vang lên.

Chu Hậu Chiếu nhìn mọi người, cho tới khi thanh âm hạch tội càng lúc càng nhỏ, cuối cùng Chu Hậu Chiếu thở dài: "Trẫm... Còn là hoàng đế Đại Minh không?"

Chúng thần cả kinh, nghe ra ý tứ trong lời nói của Chu Hậu Chiếu, sau khi ngơ ngác nhìn nhau, Lễ bộ thượng thư Mao Trừng đứng ra, do dự một chút, nói: "Chúng thần muôn lần chết, bệ hạ ngày đó không có tin tức, nước không thể một ngày không có chủ, triều thần sau khi đình nghị, đành phải chọn Chu Hậu Thông, con của Hưng Hiến Vương làm đê, mới tháng trước đã đăng cơ tức vị hoàng đế. Theo lễ chế thì bệ hạ là thái thượng hoàng."

" Thái thượng hoàng?" Chu Hậu Chiếu khóe miệng cong lên: "Đây là kết quả đình nghị của các ngươi à?"

"Vâng!"

Chiếu thư truyền ngôi đâu?"

Lời vừa nói ra, chúng thần đồng loạt biến sắc, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đầm đìa.

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, lịch triều lịch đại hoàng đế trước khi băng hà, bình thường đều sẽ viết di chiếu truyền ngôi, nếu có hoàng đế chưa kịp viết di chiếu đã băng hà, như vậy sẽ do đại thần thay hoàng đế viết di chiếu, theo trình thự đích thứ chỉ định người thừa kế ngôi vị hoàng đế, hai kiểu đều có tính hợp pháp, nhưng mà, ngôi vị hoàng đế triều Chính Đức lại xuất hiện một vấn đề lớn, đó chính là... Sau khi Đại thần đình nghị chọn ra người thừa kế ngôi vị hoàng đế, hoàng đế tiền nhiệm không ngờ mạc danh kỳ diệu xuất hiện!

Đây chính là tiền lệ từ xưa đến nay chưa hề có, hoàng đế tiền nhiệm xuất hiện, như vậy di chiếu truyền ngôi còn có hiệu lực không? Nói một cách khác.vị tân hoàng đế Chu Hậu Thông vừa đăng cơ một tháng, thân phận địa vị còn hợp pháp sao?

Chúng thần mồ hôi lạnh ứa ra, từ cổ đến giờ, quân thần đều chú ý "Danh chính ngôn thuận". Danh bất chính thì ngôn bất thuận, mọi việc đều phế, nghĩ sâu hơn, nếu Chu Hậu Chiếu lúc này lắc đầu, phủ định thân phận hoàng đế của Chu Hậu Thông, như vậy, Chu Hậu Thông không phải là hoàng đế, đủ loại hành động của Tần Kham đêm qua lập tức thay đổi tính chất, chẳng khác nào là tru ngụy quân, cần vương sự, hành vi chính nghĩa thanh cung thất, mà đoàn doanh và Đằng tương tứ vệ chiến đấu hăng hái thủ cung thành cũng chẳng khác nào là trợ Trụ vi ngược.

"Cái này, cái này..." Dù là Mao Trừng đọc thông lễ chế từ xưa đến nay, lúc này cũng gấp đến nỗi đầu đầy mồ hô, mặt già tái nhợt, tìm khắp bụng cũng không tìm ra được tiền lệ, thật sự là quá khó khăn, từ xưa đến nây cũng chưa từng phát sinh ví dụ sau khi tân quân đăng cơ, hoàng đế tiền nhiệm lại trở về, cho dù ví dụ tiên đế nằm trong quan tài tự dưng vùng dậy cũng chưa từng phát sinh.

Chu Hậu Chiếu nhìn phản ứng của chúng thần, cười nhạt: "Nếu trẫm chưa từng ban chiếu thư truyền ngôi, như vậy, hiện tại các ngươi nhận trẫm là hoàng đế hay là hoàng đế Chu Hậu Thông kia?"

Ánh mắt Dương Đình Hòa chớp động, vẻ bi thiết trong mắt sớm đã không còn nữa, thay vào đó là một mảng mừng vui, nghe vậy vội vàng nói: "Danh bất chính thì ngôn bất thuận, chúng thần tất nhiên tôn bệ hạ là hoàng đế duy nhất của Đại Minh."

Dương Đình Hòa vẫn cúi đầu, chúng thần ngẫm nghĩ, cảm thấy thật đúng là có chuyện như vậy, hoàng đế chính quy đã trở về, vị Gia Tĩnh hoàng đế Chu Hậu Thông bất luận từ góc độ nào mà nói thì cũng không tính là hoàng đế hợp pháp.

Thế là chúng thần tâm phục khẩu phục quỳ lạy, đồng thanh nói: "Ngô hoàng vạn tuế."

Nghe tiếng hô như bài sơn đảo hải, trên mặt Chu Hậu Chiếu cũng không hề có nửa phần vui mừng, lạnh lùng nói: "Một màn Trước mắt này tựa hồ rất quen thuộc, năm đó sau thổ mộc chi biến, hoàng đế Anh Tông bị Ngoã Lạt bắt làm tù binh, triều thần thà chết chứ không chịu khuất phục, dẩy Cảnh Thái lên làm đế, chấp chưởng triều chính chống lại Ngoã Lạt, về sau Anh Tông được Ngoã Lạt thả về, bị Cảnh Thái đế nhốt trong thâm cung, cuối cùng Anh Tông phát động binh biến, cướp lấy chín cửa, cuối cùng lại đăng cơ xưng đế, tình cảnh hôm nay, cũng tương tự như năm đó, chư khanh có thấy vậy không?"

Bình Luận (0)
Comment