Lục Lam Linh, lúc này đã chạy một khoảng cách xa cũng nhíu mày mà nhìn lên đám mây đỏ rực kia. Trong lòng căng thẳng đến cực điểm, dù sao truyền thuyết kia cũng phổ biến trong chốn u minh này, như để răn dạy lũ tiểu quỷ về một sự kiện kinh hoàng.
Càng không dám chần chừ, khẽ quay người nàng xác định phương hướng rồi bắn thẳng người đi.
Chỉ chốc lát sau những giọt nước mưa đỏ ngòm như máu bắt đầu nhỏ giọt xuống chốn u minh lạnh lẽo.
Những giọt nước mưa màu máu lao thật nhanh xuống mặt đất như hàng ngàn cây kim nhỏ.
Mấy con quỷ vừa nãy còn cười nhạo, giờ đây đã trở thành những thi thể không khác gì những con nhím, trông vô cùng tàn khốc.
Chỉ trong giây lát, hai bóng đen đã đến chỗ của Lục Lam Linh vừa đứng, hai người cùng đồng loạt nhìn về áng vân đỏ ngòm cùng hàng ngàn, hàng vạn giọt mưa, khẽ cau mày, nhưng cả hai cũng không chần chừ mà phóng thẳng về phía trước tiếp tục đuổi theo.
Kì lạ là dường như những hạt mưa cũng chỉ rơi nhẹ trên người hai người rồi trôi nhẹ xuống đất tựa như mưa bình thường vậy.
Chỉ sau bốn khắc, lúc này hai thân ảnh hắc bào đã đứng chắn trước mặt c ủa Lam Linh, cũng phải thôi mặc dù cả ba đều có tốc độ ngang ngang nhau, nhưng do liên tục phải điều phối lực lượng để ngăn cản những hạt mưa, và thân pháp khiến tốc độ của nàng chậm đi đáng kể với hai thân ảnh hắc bào.
Người mặc áo đen bên trái khẽ cất giọng khàn khàn nói: " Mau giao ra tiểu thiếu chủ, chúng ta đảm bảo ngươi sẽ được an toàn, còn không chúng ta chắc chắn ngươi sẽ không yên đâu"
Bọn hắn cũng chẳng nói gì nhiều, dù sao nơi đây là địa phủ, hình phạt hay tra tấn là điều không cần nói cũng hiểu.
Lam Linh không nói gì nhưng lại nghĩ thầm trong lòng bọn này não có vấn đề à, nàng đường đường là tử sĩ chẳng lẽ lại sợ tra tấn với chết.
"Ha Ha Ha, được chết cùng tiểu thiếu gia của địa phủ, mạng quèn như ta cũng cảm thấy thật vinh hạnh đây"
Hai người hắc bào sắc mặt trầm xuống, họ không dám đưa ra quyết định, vì họ sợ nàng sẽ thực sự cá chết lưới rách, nên hai người cũng chỉ dám ngăn nàng lại để chờ chủ nhân đến.
Dường như Lam Linh cũng nhận ra ý đồ của họ, nhưng thực lực của ba người chỉ ngang ngang nhau, nếu thật sự liều mạng nàng cũng không sợ.
Nhưng nàng hiểu họ thật sự dám liều mạng với nàng sao, giờ chạy không xong mà ở lại thì quá lâu thò càng không được.
Không dám nghĩ nhiều nữa, nàng lúc này chỉ có thể cược vào sự liều của mình.
Nàng bay thẳng về phía một tên hắc bào, một tay vận lực lượng đấm thật mạnh về phía hắn.
Hắc bào thấy vậy cũng đồng thời tung ra một cú đấm, nhưng lúc này lại thấy Lam Linh nhếch khóe môi, đột nhiên thu lại nắm đấm, tay còn lại thì nhấc đứa trẻ đang òa khóc lên để ngăn chặn cú đấm.
Hắc bào thấy vậy hừ một tiếng cũng nhanh chóng thu tay vào.
Chỉ là Lam Linh lúc này đã thành công bẻ hướng bay thẳng về hướng khác, lúc này nàng chỉ có thể mặc kệ cho các hạt mưa rơi vào người mình, cố gắng liều chết chạy thẳng.
Đồng thời còn tạo ra không ít phân thân rẽ về tám hướng nhằm đánh lạc hướng hai kẻ kia.
Một lúc lâu sau rốt cuộc nàng cũng đã thấy được giếng trời trước tầm mắt, chỉ cần nhảy xuống đó, nàng chính thức đào thoát thành công.
Chỉ là dường như ông trời cũng trêu ngươi nàng,
ngay lúc nàng định nhảy xuống giếng, một lực lượng chí cao hằng lâm mà xuống, trong nháy mắt định trụ lấy nàng.
Lập tức có ba thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt nàng, nhìn thấy thân ảnh đi đầu, Lam Linh mặt liền biến sắc.
"Ta phải có lời khen cho ngươi đấy, Lục Bà Bà à, à... Không đúng nên gọi ngươi là Lục Lam Linh chứ nhỉ"
Người cầm đầu khẽ cười một cái, nhưng những ai quen thân đều có thể biết nụ cười này đại diện cho cái gì, đó là tức giận, tức giận tuyệt đối.
"Tử sĩ của Thiên Địa Các, ta thật lấy làm lạ, ai lại có thể phát ra nhiệm vụ cấp Thiên cho đứa con này của ta đây"
Lam Linh nghe vậy, trong lòng âm trầm đến cực điểm, nàng là tử sĩ, sinh ra là người của Thiên Địa, chết cũng là người của Thiên Địa, không có lí do gì lại sợ chết cả.
Chỉ là ngay lúc nàng đang tuyệt vọng nhất, bỗng một tiếng nói xuất hiện ngay bên cạnh nàng.
"Đường đường là một bậc chí tôn vô thượng, chính hỏi các hạ cũng sẽ không ra tay với mộ con kiến đi"
Tiếng nói phát ra trầm thấp tựa như cười như không.
"Xuân Hi lão nhân, ngươi đừng có mà giả thần giả quỷ, nếu hôm nay con trai ta mà xảy ra chuyện gì, ta đảm bảo Thiên cũng bị dìm xuống, Địa cũng bị lật lên"
Chỉ thấy lúc này ngay cạnh Lam Linh đã xuất hiện một lão nhân tuổi khoảng bát tuần, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hiền từ, tựa như một ông lão nông dân vui vẻ và lạc quan vậy.
Nghe thấy lời nói của người kia, Xuân Hi không nhịn nổi khuôn mặt cũng khẽ nhăn lại, đành cầm đứa bé từ tay Lam Linh ném về một hướng khác thật xa, bản thân mình thì dùng lực lượng kéo Lam Linh vào giếng trời, cả hai đều biến mất thật sâu trong giếng trời.
Một tên Hắc Bào thấy vậy bay thật nhanh ra đón lấy đứa bé.
Tên còn lại vẫn không hiểu tại sao chủ nhân lại có thể thả hai người kia đi dễ dàng như vậy.
"Ta cũng muốn lưu lại bọn hắn, nhưng đáng tiếc cả hai kẻ kia đã vào giếng trời."
Tên cầm đầu khẽ thở dài, lướt qua nhìn đứa con vừa được bế về, khẽ biến sắc.
...
Xuân Hi quay lại thấy Lam Linh vẻ mặt đang khó hiểu, cứ muốn nói lại thôi bèn cất giọng nói hiền từ.
" Có phải con đang nghĩ, vì sao ta lại ném đứa trẻ kia đi không"
Lam Linh khẽ lắc đầu, cúi khẽ mặt nói:" Xuân Lão làm vậy chắc hẳn là có nguyên do của nó, con nghĩ nhiều rồi"
Xuân Hi nghe vậy cũng gật đầu: " Có lúc biết nhiều là chuyện tốt, có lúc cho dù muốn biết cũng không nên hỏi, bởi con chẳng thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu"
Lam Linh nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
"Con đã hiểu thưa Xuân Lão."
Xuân Hi nghe vậy cũng mỉm cười:
" Nếu chúng ta không để lại đứa bé, vị chí tôn kia chắc chắn cũng sẽ không cho chúng ta chạy dễ dàng như vậy, giết đứa bé thì lại càng không, con không thể tưởng tượng nổi lửa giận của vị kia sẽ ảnh hưởng thế nào đến Thiên Địa Các chúng ta."
Lam Linh nghe vậy cũng có chỗ không phục, vậy rốt cuộc nàng phải ẩn thân mấy vạn năm trong cái chốn âm dương quái khí này để làm gì.
Xuân Lão khẽ thở dài, cất lên tiếng nói nặng trĩu:
"Ta biết mặc dù không nói ra nhưng chắc hẳn con cũng đang rất thắc mắc, thậm chí cũng cảm thấy khó chịu vì nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ này đến cả các Nguyên Lão cũng không muốn làm, lí do duy nhất là sự ảnh hưởng của vị chí tôn kia, nhưng càng không thể không làm, bởi kẻ giao nhiệm vụ mang đến lệnh bài Thiên Tuế."
Lam Linh nghe vậy thì sững người, nàng không xa lạ hai chữ Thiên Tuế, bởi nàng biết về sự tích này.
Nghe đồn từ thuở xa xưa, Các Chủ đã phát ra năm lệnh bài Thiên Tuế, cho năm người anh em vào sinh ra tử của mình, nằm thể hiện tình cảm. Nghe nói lệnh bài Thiên Tuế có khả năng miễn tử ra, còn có thể một lần ra lệnh cho Thiên Địa Các làm một nhiệm vụ mà mình đề ra, không thể từ chối.