Minh Tử Chi Lộ

Chương 4 - Âm Dương Đảo Loạn

Mưa dần ngớt, các áng vân đỏ cũng dần biến mất, để lại một địa phủ vốn hoang tàn nay lại càng hoang tàn hơn xưa, trong không khí vẫn còn đọng lại từng mùi máu tanh nồng đậm, từng các xác lớn chất chồng trên đường đi, đa phần là những kẻ không tin vào truyền thuyết hoặc chạy không kịp.

Trong một mật điện nằm sâu trong lòng đất, mật điện tối đen chỉ được thắp sáng bởi những bóng ma chơi vất vưởng, dường như lúc nào cũng có thể chợp tắt.

Lúc này nếu có một con quỷ nào ở đây đều có thể sợ chết khiếp, bởi từ Diêm Vương đến Phán Quan và Mạnh Bà đều tụ tập lại một chỗ.

“Mạnh Bà, ngươi xem con của ta có bị sao không”

Câu nói nghe qua bình thường, nhưng ai ở đây lại không thể nghe qua nó đã tiều tuỵ đi rất nhiều so với ngày thường.

Mạnh Bà nghe vậy thì cũng khẽ gật đầu tiến lên vài bước, khẽ nhìn xuống đứa trẻ trong nôi, nàng khẽ giật mình, bởi làn da của đứa bé đã không còn trắng hồng mà lúc thì tím tái lúc lại trắng bệch.

Khẽ bắt mạch cho đứa trẻ, nàng khẽ lắc đầu, rồi thở dài một hơi.

“Chuyện của đứa nhỏ…. Nói dễ giải quyết cũng được, mà nói khó giải quyết cũng được, chỉ là haizz”

“Mạnh Bà, có chuyện gì thì cứ nói đi” giọng nói tuy vẫn có phần tiều tuỵ, nhưng cũng đã khởi sắc chút ít khi biết con của mình vẫn còn có thể cứu được.

Mạnh Bà nghe vậy nghiêm mặt lại, bắt đầu dõng dạc nói:“ Thiếu chủ mặc dù không bị ảnh hưởng đến tính mạng nhưng do trúng một loại thuốc có tên : Âm dương linh đan, thuốc này bình thường có thể dùng để chữa bệnh, nhưng nếu để người lành ăn vào, sẽ dẫn đến âm dương bị đảo lộn.”

“Có cách nào để chữa không?”

“Tạm thời không có cách để chữa hoàn toàn, chỉ có thể gửi thiếu chủ đầu thai lên dương gian, mới có thể lưu lại mạng cho thằng bé” Mạnh Bà khó xử đáp lại một câu, bởi nàng mặc dù chưa từng có một tình yêu, nhưng cũng hiểu việc phải xa đứa con của mình, dù gì ở đây đã mấy vạn năm, nhìn cũng không thiếu những người mẹ phỉa chia lìa con họ.

“Các ngươi làm cho cẩn thận, ta..ta..ta phải đi an ủi lấy phu nhân” giọng nói rưng rưng, hoá ra dù là bậc chí tôn vô thượng, đứng trước tình cảnh này cũng phải rưng rưng nước mắt.

Mãi cho đến khi hắn đi, dư âm của lời hắn nói vẫn vấn vít đọng lại trong đại điện như gõ xuống từng trái tim của mọi người trong đại điện khiến ai nấy cũng nghẹn lòng, ai cũng không muốn chuyện này xảy ra, nhưng…

Làm cho mọi người không nói lên lời chỉ có thể đứng im, ai cũng có suy nghĩ trong lòng, họ đều có thể biết thế gian này há chuyện gì cũng có thể thập toàn thập mỹ bao giờ, phải mất một lúc lâu sau mọi người mới quay trở lại vị trí, còn Mạnh Bà đã ôm đứa bé đứng trước giếng luân hồi.

Mạnh Bà khẽ nhìn vào trong nôi rồi thở dài, cất tiếng nhẹ nhàng : "Con biết không, ta đã từng rất rất hận nương của con bởi cô ấy đã cướp mất người mà ta yêu, nhưng sau thời gian dài sống cùng nhau nơi lạnh lẽo âm u này, ta càng thương nàng hơn, giờ ta càng hận tên hung thủ chủ mưu, lại càng hận chính bản thân mình vì không làm được bất cứ việc gì chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào, mong rằng con sẽ được đầu thai vào gia đình tốt đẹp. " nói xong nàng lặng lẽ để đứa bé xuống giếng luân hồi, không quyên để trong miệng đứa bé một viên dị châu có tác dụng điều hòa âm dương tạm thời.

...

Nhân Giới

Bầu trời âm u. Chảy xuống từng dòng mưa rào nặng hạt của mùa hạ, làm dịu đi cái nắng nóng đầy chói chang, những hạt mưa rơi xuống những tấm mái tôn tạo nên những âm thanh ồn ào đối với những ai đang cảm thấy vui vẻ, còn những người đang đượm buồn lại cảm thấy phần nào yên bình trong cơn mưa này.

Nguyễn Minh Đức nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn lại phòng mổ ở đằng sau lưng mình, ông khẽ thở dài. Mặc dù đây đã là lần thứ hai ông làm chức cha này nhưng giờ trong lòng ông hỗn loạn không ngừng, không khác gì lần đầu là bao, hết đi lại liên tục lại nhìn trời và căn phòng kia, đối với ông giờ này một phút không khác gì một thế kỉ cả, nghe tiếng phụ nữ khóc ở trong căn phòng kia, trên mắt ông nước mắt đã chảy xuống tự bao giờ, ông tin rằng giờ này nếu có một điều ước, ước nguyện duy nhất của ông đó chính là được chịu đựng cơn đau đớn kia cho vợ của mình.

Rốt cuộc sau thời gian dài chờ đợi cùng tự trách, từ trong căn phòng kia cũng vang lên tiếng oe oe xen lẫn đó là những tiếng vui mừng của các bác sĩ sau khi thực hiện xong ca mổ đẻ, tầm 5-10p sau, rốt cuộc cũng có một vị y tá mở ra cánh cửa ấy, nhưng cô đang định đưa đứa bé cho bố nó, cùng thông báo, thì đã phát hiện anh ta đã chạy thẳng thật nhanh đến bên giường vợ mình.

Ngắm nhìn lấy dung nhan xinh đẹp nhưng đang cau lại vì đau đớn của vợ những hạt mồ hôi còn đọng trên gương mặt ấy ông càng tự trách hơn nữa, đáp lại ông là một nụ cười mãn nguyện của một người mẹ. Chu Nhược Lan nhìn lấy người đàn ông của mình không khỏi thỏa mãn, có lẽ đời này lấy được ông là hạnh phúc lớn nhất mà ông trời đã ban cho cô, cuộc đời của phụ nữ ai sướng hơn ai, chẳng phải nhìn vào bậc trượng phu của họ hay sao.

Vị y tá kia đến giờ này mới hoảng hồn, vội vàng bước vào trong phòng nhìn vào cặp vợ chồng kia, không khỏi có chút ao ước, có lẽ mai sau lúc lấy chồng , cô cũng muốn chồng mình có thể đối sử như vậy đối với mình, khẽ hắng giọng để đỡ phải nhìn lấy cái cảnh ân ái của họ trước mắt, dù sao cô cũng không thể bế đứa bé mãi được.

Minh Đức và Nhược Lan nghe tiếng không khỏi ngượng ngùng, Minh Đức đỡ lấy đứa bé từ trong tay của cô y tá, không khỏi cười ngượng thêm lần nữa. Cô y tá đưa đứa bé trong tay mình cho bố nó, rồi khẽ cất giọng lên tiếng: " Chúc mừng gia đình đã sinh được một quý tử đáng yêu”

Bê đứa bé đến trước mặt của Nhược Lan, ông nhìn người vợ rồi lại nhìn đứa con, ông còn đang ngờ vực như cuộc đời này là một giấc mơ vậy.

Sau đó ông quyết định đặt tên con là Minh Hùng.

Nguyễn Minh Hùng.

"Tại sao….tại sao….tại sao” từng câu nói nghẹn lòng của người làm mẹ khi biết phải xa lìa đứa con mình vừa mới sinh ra khiến cho ai nấy đều phải thương cảm.

“Linh nhi….” Tiếng nói vừa cất lên đã bị cắt đứt.

“Đừng… đừng nói nữa, ta hận chàng, tại sao không để ta gặp đứa nhỏ lần cuối… tại sao”

Minh Quân nhìn người vợ của mình, chính hắn cũng đang đau chứ, hắn lại chẳng thể giải thích được cho nàng hiểu rằng nàng sẽ để con đi chứ.

(Dưới là cuộc đời em nên ai không thích cách diễn đạt và kể ra thì sang chương mới nhé)

Có lẽ không ai ngờ đến cuộc đời lại có thể biến đổi nhanh đến vậy, từ một kẻ yêu thương vợ con, Minh Đức lại có thể thay đổi nhanh như vậy, hắn ham ăn, lười làm, có lẽ ngoài cái năng khiếu câu cá ra thì hắn chẳng được tích sự nào khác.

Trong một lần đi câu, hắn gặp được người con gái khác, tên cô ta là Uyển Phượng, bằng vào những câu từ ngon ngọt của mình, ả đã khiến kẻ như Minh Đức chìm đắm trong đó, ả biết mình là tiểu tam nhưng ả chẳng bận tâm vì dù đã qua một lần chồng nhưng nang sắc của ả và cái miệng ngọt đường ả tin rằng có thể mê hoặc được tên đàn ông kia để hắn có thể bỏ vợ và nâng nàng lên làm chính.

Ả nhiều lần đến gặp Nhược Lan để gây sự, ả dùng những lời cay đắng để miệt thị và chửi bới, nhưng Nhược Lan lại chỉ biết đứng im mà lắng nghe.

Đúng là ông trời không có mắt, Minh Đức lại trầm mê vào ả ta mà đi lấy giấy để đăng kí kết hôn với Uyển Phượng, hắn giấu diếm mẹ và vợ mình để tổ chức đám cưới.

Sau khi biết chuyện này Nhược Lan đã khóc rất nhiều nhưng nàng đã bị ăn sâu vào những tập tục xấu rằng con gái phải chịu đựng.

Họ vẫn chung sống trong yên bình đến ba năm sau khi Minh Hùng chào đời ông dường như cũng không còn để ý đến Nhược Lan nữa mà bắt đầu gây sự hòng đón người tình Uyển Phượng của ông ta về nhà này.

Ông đập phá hết đồ trong nhà từ bát đũa, tivi, trong sự khóc lóc của hai đứa con và vợ. Và ông cuối cùng cũng đạt được ước nguyện. Nhược Lan sau khi nhìn thấy cuối cùng cô cũng sụp đổ, cô quyết định sẽ rời nơi đây để trở về quê hương mình.

Để lại hai đứa con cho ông bà nội, cô lái xe về nhà ngoại. Minh Hùng và Thanh Mai muốn đi theo mẹ bởi họ rất sợ hãi kẻ mà họ đang gọi là cha kia.

(Tác: thui không dài dòng nữa, cái trên là chuyện mà em còn nhớ và được nghe kể lại từ bà nội của em về chuyện mà bố em ngoại tình, còn đoạn sinh là em bịa á, giờ em lược vô luôn truyện nhé, chứ viết mà nhớ về những hồi ức cũ chắc em không viết được gì nữa luôn, giờ em sẽ xưng hắn để chuyển về ngôi thứ nhất nhé )

Mười năm thoáng cái đã qua đi, Minh Hùng lớn lên trong sự nghiêm khắc của bà nội và sự hiền dịu của ông nội, trong thân tâm của hắn, bà nội như một người cha nghiêm khắc để giáo dục các con, còn ông nội như một người mẹ luôn dành hết sự yêu thương và săn sóc cho đứa con thơ của mình.

Tác: HeHe, xin lỗi ace, vì mình chưa làm bố hay đi cùng người khác vào trong bệnh viện nên không rõ quy trình như nào, chỉ biết viết theo những gì nghe người ta nói lại thôi( nên ace đọc đừng soi kĩ quá tội em)

Chúc ace đọc truyện vui vẻ

Bình Luận (0)
Comment