Trở lại vương phủ, đã là lúc lên đèn.
Mặc Trầm Vân ôm một hắc miêu mắt màu hổ phách ngồi ngay ngắn trên ghế trong chính sảnh, mỉm cười với Mặc Minh Uyên đang đi tới, ôn nhã như nguyệt: “Uyên nhi đã trở lại!”
Làm bộ như không có nghe thấy cách xưng hô khiến mình nổi da gà, gật gật đầu, nhìn hắc miêu mắt màu hổ phách trên đùi nam nhân, nghi hoặc mở miệng: “Con mèo này. . . . . .” Thực quen mắt.
“Uyên nhi đã quên, Tân Nhạc thành.” Mặc Trầm Vân hảo tâm nhắc nhở.
Hóa ra là con mèo giúp hắn điều tra tội phạm! Nhưng. . . . . .”Sao nó ở đây?” Đừng nói với hắn, là nó tự mình chạy tới.
“Là ta bảo Uông đại nhân phái người đưa tới.”
“Vì sao?”
“Uyên nhi không thấy con mèo này thực đáng yêu sao?” Đáng yêu giống người nào đó. Mặc Trầm Vân cười đến ý vị thâm trường nhìn thanh sam thiếu niên đang tỏ vẻ khó hiểu.
Chỉ là con mèo thôi, đáng yêu chỗ nào? Nghĩ thì nghĩ, hắn cũng lười phản bác.
“Uyên nhi dùng cơm chưa?” Nở nụ cười như thanh phong lãng nguyệt, Mặc Trầm Vân chuyển đề tài.
“Đã ăn bên ngoài!” Bị Kha Đan kéo tới tửu lâu.
“Đã ăn ư. . . . . . Vậy cũng không sao, ta chưa, Uyên nhi cùng ăn với ta.” Buông mèo con, nam nhân đi vài bước tới trước mặt Mặc Minh Uyên, cười đến ôn hòa, động tác lại cường thế không để người cự tuyệt, cầm tay Mặc Minh Uyên, kéo hắn ra khỏi chính sảnh.
Vì sao hắn phải bồi y dùng cơm chứ? Rất muốn rống lên với nam nhân, nhưng lại cảm thấy quá lãng phí khí lực, người nào đó ngại phiền toái đành bảo trì trầm mặc. Giật giật tay bị cầm, nhưng rút không ra, đành từ bỏ việc chống cự.
Mà đã trễ thế này, sao y vẫn chưa ăn cơm? Buồn bực ngẩng đầu nhìn Mặc Trầm Vân đang tươi cười say lòng người, trong lòng hiện ra một giả thiết, một giả thiết khiến hắn không muốn thừa nhận. . . . . .
Chả lẽ y chờ hắn?
Sao có thể! Nhất định người này trở về quá muộn chưa kịp ăn cơm, nhất định là vậy.
Cho ra “Kết luận”, Mặc Minh Uyên cũng không lãng phí thời gian suy xét vấn đề này.
*****
Một người xuất sắc thể hiện ở tài văn chương, võ nghệ, phẩm đức, thậm chí là ở ngược nhân, nhưng lúc thấy một người làm cái gì cũng xuất sắc, Mặc Minh Uyên có cảm giác người này căn bản không phải con người.
—— tuy rằng chính hắn cũng được gọi là thiên tài.
Nhưng thiên tài của hắn biểu hiện ở đầu óc xử lý mọi chuyện, mà không phải giống người trước mắt, dù đang mổ gà cũng có thể đẹp như họa.
Lấy máu, nhổ lông, mổ bụng, bỏ nội tạng. . . . . . Động tác lưu loát mà tao nhã.
Người này hoàn mỹ tới mức khác thường! Không phải Mặc Minh Uyên ghen tị —— hắn chưa bao giờ có tâm tính nghĩ chuyện phiền toái như vậy, hắn chỉ đang tự thuật một chuyện thật.
Lại nói, “Ngươi bảo ta dùng cơm cùng ngươi cơ mà?” Vì sao bây giờ đứng đây nhìn y mổ gà?
“Đúng vậy! Nhưng trước khi ăn phải chế biến món ăn!” Trên người không mặc tạp dề, sau khi giết gà vẫn một thân bạch y như tuyết, chỉnh tề không nếp uốn.
Khóe miệng Mặc Minh Uyên co rút, “Sao không để đầu bếp làm?” Tạm thời không quan tâm vì sao một Vương gia như y biết nấu ăn, hắn đã quen chuyện nam nhân này không gì không làm được, cho dù về sau y nói y có thể sinh hài tử hắn cũng không giật mình. Trọng điểm là, tại sao mình lại ngoan ngoãn đứng ở đây nhìn y nấu ăn?
Hành vi lãng phí giấc ngủ không nên xảy ra trên người hắn mới đúng!
“Bởi vì ta muốn tự tay nấu cơm cho Uyên nhi ăn!” Thản nhiên xoát gia vị lên gà, Mặc Trầm Vân đáp.
Người ăn là ngươi mà! Tiểu Mặc đã lười mở miệng. Dù hắn nói cái gì, nam nhân này đều có mười phần lý do.
Tìm ghế ngồi xuống, Mặc Minh Uyên lười biếng dựa vào tường bị khói dầu bám đen, hai tay vòng trước ngực, hai chân thon dài bắt chéo, mi mắt rủ xuống, bộ dáng buồn ngủ lười biếng.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Mặc Minh Uyên sắp bị Chu Công câu dẫn, mí mắt trên dưới sắp thân mật tiếp xúc, thanh âm dễ nghe tựa tiếng trời truyền đến:
“Được rồi, có thể dùng bữa!”
*****
Kỳ thật, hắn không có thói quen ăn đêm. Nhìn món ăn đủ sắc hương vị trên bàn, rồi nhìn đến nam nhân cười nhu hòa, lại không thể nói gì.
Tuy buồn bực vì sao mình từ người bồi ăn biến thành chủ lực tiêu diệt thức ăn, nhưng không thể không thừa nhận, tay nghề của Mặc Trầm Vân cũng không tệ lắm. . . . . . Được rồi! Hắn thừa nhận, không phải cũng không tệ lắm, mà là cao siêu tuyệt đỉnh.
Nhịn không được lại thêm hai chén, Tiểu Mặc bớt chút thời gian nhìn về phía Mặc Trầm Vân, thấy nam nhân không còn động đũa, đang dùng ánh mắt trầm đàm thiên xích (buộc đá ném sông ngàn thước) nhìn mình, trên mặt mang theo nụ cười mê say lòng người.
Dù khó hiểu phong tình như Mặc Minh Uyên cũng phải đỏ mặt lên. Bối rối chuyển tầm mắt, lại không biết khi nam nhân nhìn thấy khuôn mặt nhiễm thượng diễm sắc của hắn thì cười đến nhu tình như nước.
Nam nhân mĩ như vậy, đúng là hồng nhan họa thủy! Người nào đó thẹn quá hóa giận nghĩ.
Quả nhiên thực đáng yêu! Đại Mặc nghĩ thầm, lại không dám nói ra, bởi vì Uyên nhi da mặt mỏng, giận lên không dễ dỗ dành a!